Tôi là một kẻ ngoại tình đáng khinh
Đêm đêm tôi vẫn chờ ngày hạnh phúc được ở bên cô ấy, cũng thấy dằn vặt đau khổ vì bị cô ấy phản bội; nhiều hơn tất cả là thấy tội lỗi với vợ con tôi, chồng con của cô ấy và xã hội.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra với dáng vẻ thư sinh, trắng trẻo và đẹp trai, tuổi thơ thật đẹp, không biết buồn. Năm 15 tuổi một tai nạn đã xảy ra, tôi bị hỏng một bên mắt, cũng từ đó cuộc sống đầy mặc cảm tự ti và tâm hồn yếu đi như một người con gái. Tai nạn làm biến đổi con người tôi, ảnh hưởng và ám ảnh tôi suốt cuộc đời.
Năm tôi 20 tuổi tôi gặp em và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, em mới 16 tuổi đã già dặn như tuổi 20, sống ở thành phố, quá từng trải, quen nhau vài ngày đã nhận lời yêu, yêu nhau 10 ngày đã ăn nằm với nhau, em theo ra trường tôi đang học ở lại vài ba ngày. Tôi nhớ như in cảm giác lúc ấy hạnh phúc vô cùng và cũng đầy dằn vặt, vì đến với tôi em đã là một người đàn bà, trước đó em yêu người khác. Em ra Hà Nội, tôi tiếp tục đời sinh viên, em đi không tin tức, tôi ngày ngày viết thư trông ngóng mỏi mòn.
Bẵng đi một năm em lại về quê, chúng tôi gặp nhau, nồng nàn và say đắm nhưng trong trái tim chàng trai quê của tôi cảm giác không thể chấp nhận em được, có lẽ vì tôi cổ hủ và thông minh quá, muốn lấy vợ có nghề nghiệp ổn định. Tôi nói lời chia tay và phải mất vài ba năm mới chấm dứt được. 25 tuổi tôi lấy vợ, người có nghề nghiệp như ý nguyện, không cần quan tâm tình cảm (về sau này tôi vẫn cảm phục vợ là người tôi không chê trách gì cả).
Tôi tiếp tục học 5 năm đại học tại chức, từ đó người yêu xưa lặn lội về thăm hàng tuần. Hoàn cảnh đẩy đưa do chồng cô ấy đi xuất khẩu lao động và chúng tôi đã ngoại tình với nhau cũng ngần ấy năm. Đầu năm 2012, khi biết chồng cô ấy chuẩn bị trở về, chúng tôi thống nhất chấm dứt quan hệ để không ảnh hưởng đến cuộc sống của nhau. Cô ấy không liên lạc, đổi số điện thoại, tôi quay về tập trung chăm sóc gia đình, mọi việc ngỡ như đã yên ấm.
Video đang HOT
Nửa năm sau bỗng một ngày cô ấy điện thoại cho tôi khóc nức nở, nói rằng thời gian đấy cô ấy yêu một người mới là chủ tịch xã miền núi có nhiều tiền và rất ga lăng, hai người tính bỏ đi trong khi chồng cô ấy vẫn chưa trở về. Tuy nhiên khi điện thoại cho tôi thì gã trai kia đã trở mặt đổi ý. Bầu trời sụp đổ, tôi vỡ òa, khóc lóc suốt mấy ngày, thì ra không phải cô ấy chia tay với mục đích tốt mà là vui tình mới. Tôi hụt hẫng mất niềm tin vào cuộc sống và phải khó khăn lắm tôi mới có thể vượt qua được.
Chồng cô ấy về, một người đàn ông tôi rất tôn trọng vì anh ấy chịu thương chịu khó, trở về sống tiếp cuộc sống vợ chồng không thương yêu nhau (có lẽ anh ấy biết ở quê nhà vợ chẳng ra gì).
Gần một năm nay, người đàn bà xấu xa, đầy tội lỗi mà tôi từng thề không bao giờ tha thứ được nay tôi đã tha thứ từ lúc nào không biết. Tôi lại yêu thương cô ấy như xưa, có lẽ vì cảm phục tình cảm dành cho tôi, không chê tôi tàn tật.
Tôi lại bị cuốn theo những toan tính của cô ấy, rồi có ngày sẽ phá nát hai gia đình để đến bên nhau hay phải làm sao để mọi người không ai phải khổ. Tình cảm và lý trí đan xen lẫn nhau, nhiều lúc tôi muốn phát điên vì không thoát ra được. Tôi phải làm gì để không phải là kẻ tội nhân thiên cổ, làm băng hoại đạo đức xã hội. Đêm đêm tôi vẫn chờ ngày hạnh phúc được ở bên cô ấy, cũng thấy dằn vặt đau khổ vì bị cô ấy phản bội; nhiều hơn tất cả là thấy tội lỗi với vợ con tôi, chồng con của cô ấy và xã hội. Xin mọi người tha thứ và cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Đàn ông ví mỏng!
Có lẽ bởi cái ví da đắt tiền của anh ấy không nhét nổi nhiều tờ tiền cho lắm.
Hồi lâu rồi tôi có đọc trên mạng một chia sẻ không còn nhớ của bạn nào, rằng, trong đám bạn trai của bạn ấy, anh nào dùng ví xịn chắc chắn là anh hiếm tiền nhất bọn.
Có lẽ bởi cái ví da đắt tiền của anh ấy không nhét nổi nhiều tờ tiền cho lắm. Đi ăn cả đám nếu có chi trả cũng rất rón rén. Còn anh nào không dùng ví da lại là anh chàng hào phóng nhất, luôn móc tiền ra trả cho cả đám một cách rất hồn nhiên. Và tất nhiên, tiền cũng nhiều nhất đám, nhiều tới nỗi chẳng cái ví da nào đựng nổi cả cục.
Không thấy bạn ấy nói đến mệnh giá của những tờ tiền. Tuy nhiên hình dung ra cái cách ứng phó với tiền cũng đã thấy ngộ nghĩnh. Như thể nhìn thấy trong đó cả phong thái của chủ nhân. Dù cố gắng tránh lỗi sơ đẳng là lấy tiền ra để xét đoán người, nhưng rõ ràng, trong câu chuyện ấy hoàn toàn không hề chỉ định nói về tiền, mà còn nói về đàn ông trong mắt đàn bà. Và tiền chỉ là một phản chiếu nào đó của người đàn ông đang đứng sừng sững.
Có lần tôi đi dạo phố với một anh bạn. Chúng tôi tìm được một chiếc áo sơ mi trắng cho anh ấy ở một sạp hàng dọc phố, tôi nghĩ anh ấy mặc áo này sẽ rất vừa và đẹp. Giá rất mềm vì là sạp bán lẻ trên phố du lịch. Rất bất ngờ là anh bạn tôi đã không mặc thử cũng không mua cái áo đó. Anh dắt tôi vào cửa hàng thời trang lớn cách đó năm mươi mét và mua đúng cái áo đó, với giá đắt hơn khoảng ba trăm Đài tệ, tức là đắt hơn khoảng hai trăm nghìn đồng tiền Việt. Tôi rất kinh ngạc.
Tôi hỏi sao anh kỳ quặc thế? Không phải cùng nhãn hiệu, cũng chính là cái áo này sao? Cửa hàng này nó có bảo hành áo sơ mi cho anh à? Hay đàn ông thì cứ phải vào cửa hàng xịn mới thấy tự tin, còn em mua ở hè phố của chợ đêm thì làm anh mất tư cách?
Đàn ông kiếm tiền là năng lực, tiêu tiền là văn hóa (Ảnh minh họa)
Anh bạn tôi điềm đạm nói:
- Ai cũng như em, thì những cửa hàng lớn họ sập tiệm hết ư? Mình sống thì mình cũng phải cho người khác sống nữa chứ!
Tôi sực nhớ ra anh bạn tôi cũng là một chủ doanh nghiệp, và anh ấy cũng đang phải cạnh tranh rất dữ dội trong kinh doanh. Có thể, tôi là đàn bà nên trong mắt tôi chỉ có mệnh giá của tờ tiền. Còn trong mắt anh bạn đàn ông ấy, tiền chỉ là một thông điệp!
Chả trách, nạn nhân của mua chung, nhóm mua, shopping tập thể toàn là... đàn bà! Bị mắc mồi giá rẻ nên sẵn sàng bỏ tiền ra cho một thứ vốn không nằm trong dự định chi tiêu của bản thân. Và về bản chất quản lý tài chính gia đình, đó chính là những đồng tiền lạm chi, đẩy ngân sách gia đình vào nguy cơ ngay lập tức.
Hóa ra có lúc, cái đồng tiền tưởng "được rẻ" của đàn bà như thế lại chẳng bằng cái đồng tiền tưởng "chi đắt" của đàn ông!
Tôi nghĩ nhìn vào việc đàn ông kiếm tiền và tiêu tiền, ta có thể phán đoán ra năng lực giỏi giang và đẳng cấp văn hóa của người đàn ông đó. Đàn ông kiếm tiền là năng lực, tiêu tiền là văn hóa.Thật bi kịch nếu có tay đàn ông nào vỗ ngực nói: "Tôi kiếm tiền thì rất có văn hóa, và tiêu tiền thì rất... có năng lực!". Ôi trời!
Cho nên, tôi chẳng quan tâm việc đàn ông tiêu tiền thế nào, anh mua siêu xe hay anh đòi bạn gái chi trả nửa tiền cho bữa cà phê! Nhưng, đàn ông ví dày hay mỏng có lẽ chẳng quan trọng bằng việc, anh đừng để việc tiêu tiền của mình thành thị phi và đàm tiếu của đám đông!
Kiểu như họ nói, ví anh rất xịn! Nhưng mỏng!
Theo VNE
Phát ngán với sự vô duyên của cô bạn gái Người yêu tôi thao thao bất tuyệt về chuyện chăn gối hay những câu chuyện tếu táo bậy bạ. Hai chúng tôi quen nhau lần đầu tiên trong kỳ thi đại học. Ấn tượng của tôi về cô ấy là một cô nàng cá tính, bí hiểm nhưng cũng vô cùng dễ thương. Ngay từ lần đầu gặp mặt, chúng tôi đã nói...