Tôi là loại đàn bà gì?
Tôi đang không bảo được trái tim mình nữa rồi, tôi mệt mỏi quá! Tôi đang cố gắng cướp giật hạnh phúc về phía mình sao? Tôi là con người tệ bạc từ bỏ người yêu để chạy theo đồng tiền, chạy theo quyền lực?
Là độc giả thường xuyên của Afamily, đọc rất nhiều bài viết tâm sự của chị em nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ chia sẻ câu chuyện thật của mình. Không hiểu lúc này tôi đang tỉnh hay say? Có lẽ chỉ khi trong mình mang chút hơi men tôi mới dám dũng cảm nói ra tất cả. Tôi đang cần lắm những lời khuyên từ chị em, xin hãy giúp tôi.
Hiện tôi đang là sinh viên năm cuối của 1 trường đại học ở Hà Nội, cuộc sống xa nhà gần 4 năm đã làm thay đổi con người tôi đến mức tôi không còn nhận ra mình nữa. Từ khi bước những bước chân đầu tiên vào cánh cổng trường đại học, cũng như bao bạn bè khác, tôi đã háo hức định ra cho mình nhưng mục tiêu nhất định để cố gắng, đã cố vẽ ra 1 viễn cảnh tươi sáng cho tương lai nhưng cuộc đời thật không như ý.
Tôi bắt đầu đi làm thêm để độc lập về tài chính từ ngay năm đầu dù gia đình thuộc hàng khá giả nhưng tôi luôn mong muốn được tự lập sớm Ttôi bắt đầu từ những nghề đơn giản như gia sư, PG, bán hàng… Làm 1 thời gian khá dài, nhưng công việc có mức thu nhập không cao khiến tôi lâm vào tình trạng khó khăn về tài chính. Chẳng ngửa tay xin mẹ, tôi loay hoay cố thay đổi tình hình.
Video đang HOT
Một lần được cô bạn giới thiệu vào làm việc trong của hàng rượu tuy hơi dè dặt nhưng tôi vẫn quyết định đến. Tôi chập nhận làm việc vì lý do thu nhập cao và chiếm ít thời gian học hành. Nhưng mọi chuyện rắc rối lại bắt đầu từ nói này. Môi trường làm việc phải tiếp xúc với nhiều người có tiền, có địa vị. Tôi lại vốn là 1 cô gái ưa nhìn (khá duyên và cá tính) nên được rất nhiều khách yêu cầu. Công việc cũng nhàn nhã, chỉ việc đứng rót rượu và nói chuyện với khách khi cần mà không cần phải lả lơi, không tình dục, không gọi mời.
Làm ở đó 1 thời gian thì tôi yêu anh. Cùng là nhân viên với nhau, anh hiền lành, dễ gần và rất nhiệt tình. Anh yêu tôi nhiều lắm, nhiều hơn tình cảm của tôi dành cho anh rất nhiều. Anh ần cần chăm chút cho tôi từng tí một. Tôi cũng hạnh phúc trong vòng tay anh nhưng chúng tôi có khoảng cách khá lớn. Gia đình anh nghèo, anh lại chỉ học đến hết lớp 12 và hiện chỉ làm 1 nhân viên quèn ở cửa hàng. Dù yêu nhưng với tương lai mù mịt như vậy tôi cũng chẳng dám nghĩ xa hơn nữa với anh.
Trong số khách thường xuyên yêu cầu, có 1 người rất giàu có, hiện đang là tổng giảm đốc 1 công ty xây dựng lớn. Anh hơn tôi 18 tuổi đã có vợ và 2 con. Lúc đầu tiếp cận tôi luôn giữ khoảng cách với anh 1 phần vì anh là khách, 1 phần vì tôi biết sự chênh lệch địa vị xã hội. Nhưng anh luôn cố gắng đến gần tôi. Anh tìm mọi cách để tiếp cận, để tôi hiểu con người anh.
Và mưa dầm thấm lâu, tôi dần quý mến anh, thấy anh bản lĩnh, có tài và yêu chiều tôi hết mực. Không biết tôi đến bên anh vì tiền hay vì tình cảm nhưng tôi đã chia tay anh nhân viên trong cửa hàng để qua lại với anh 1 cách lén lút. Tôi không vui khi nhận tiền của anh, tôi chỉ thích được ở bên anh, được líu lo và nghe anh trêu chọc.
Tôi biết là chỉ 1 thời gian ngắn nữa tình cảm của chúng tôi sẽ đến mức gắn bó rồi. Nhưng anh còn có gia đình và anh cũng đã có 2 bé con. Lúc này tôi không hiểu mình đang làm gì nữa? Tôi đang cố gắng cướp giật hạnh phúc về phía mình sao? Tôi là con người tệ bạc từ bỏ người yêu để chạy theo đồng tiền, chạy theo quyền lực? Tôi đang là người thứ 3 chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác? Nhưng tôi đang không bảo được trái tim mình nữa rồi. Tôi mệt mỏi quá, xin hãy cho tôi những lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mệt mỏi với mối tình đại gia hoang dại
Giờ thì tôi phải rời khỏi anh thôi. Tôi đã quá mệt mỏi khi phải chạy theo anh rồi, quá mệt mỏi vì cuộc tình với một đại gia sống hoang dại như anh rồi.
Một ngày mùa đông rét mướt trên quê hương của hai đứa. Tôi đi một mình trên đoạn đường mà anh vẫn thường đưa tôi đi, thoảng đâu đây hình ảnh của một đôi tình nhân trẻ... Tôi dừng lại ngẫm nghĩ về những gì đã qua.
Tôi - một cô gái bé nhỏ, xinh xắn hoạt bát. Tôi luôn hãnh diện vì bản thân luôn được săn đón, vì tôi xinh đẹp, gia đình khá giả và tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng. Có lẽ vì sự tự tin đến ngạo mạn đó mà tôi luôn nghĩ chồng tôi sẽ phải là người đàn ông giỏi nhất, đáng nể nhất và hơn người.
Tôi từ chối những tình cảm chân chất, thật thà của những cậu bạn cùng trang lứa, những người hâm mộ tôi đến u mê và chờ đợi chàng hoàng tử của tôi đến. Cuộc sống vô tư của tôi vẫn cứ trôi qua ngọt ngào như thế cho đến khi tôi gặp anh. Như một cơ duyên trong đời, anh đến mang theo một ngọn gió mát lành đủ cho tôi phải xiêu vẹo và choáng ngợp vì sự vững chãi và chở che.
Anh đã không bỏ qua cơ hội đó, anh vội vàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi và giữ thật chặt, thoáng phút chốc tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh có khao khát về một gia đình. Thời điểm đó, tôi chưa biết nhiều về anh. Tôi chỉ biết rằng, anh là ông chủ của một tập đoàn lớn, là sếp của đứa bạn thân tôi và quan trọng nhất là anh tấn công tôi rất nhiệt tình. Một quãng thời gian ngập tràn hạnh phúc, anh đã bỏ qua sự chênh lệch tuổi tác để chiều chuộng tôi, bỏ hết công việc bận rộn của anh để về đưa tôi đi những nơi tôi muốn, làm những việc lãng mạn trẻ con mà ở tuổi như anh có lẽ không ai thích làm.
Và ở bất cứ nơi đâu, anh cũng nắm lấy bàn tay tôi thật chặt như sợ tôi vuột mất. Những lúc đi bên cạnh anh tôi vẫn thường bảo rằng tôi không thích lấy chồng sớm đâu, khổ lắm nhưng tôi lại thích có thật nhiều con. Anh cười và bảo tôi mâu thuẫn quá, trước sau gì cũng phải lấy chồng chứ. Tôi bĩu môi bướng bỉnh bảo không nghe. Quãng thời gian hạnh phúc như bao đôi tình nhân khác trôi qua êm đềm và chậm rãi, đủ để tôi biết rằng tôi yêu anh và nhớ anh rất nhiều. Cái gì đến cũng phải đến, anh cầu hôn tôi trong một lần anh sắp đi công tác xa. Tôi lưỡng lự gục đầu vào vai anh bảo rằng có vội quá không anh? Nhưng tôi em vẫn để câu trả lời bỏ ngỏ...
Cuộc sống không màu hồng như tôi nghĩ. Một ngày, bạn tôi gọi cho tôi báo rằng anh đã từng có vợ và có con. Tôi choáng váng, run rẩy vì quá bất ngờ. Giây phút đó tôi không nghĩ được gì hết, tôi quay sang anh và trân trân nhìn anh như cần một lời giải thích. Có vẻ như anh đoán được điều gì, anh mặc cho tôi đang run rẩy, ôm tôi vào lòng và nói rằng vì anh sợ mất tôi, sợ nói ra tôi sẽ vĩnh viễn đi mất. Tôi thương anh đến nghẹn lòng, trong lòng tôi chỉ nghĩ rằng tôi sẽ bù đắp cho anh, cho anh một gia đình mới theo đúng nghĩa của nó.
Một cô gái ngây thơ chưa biết cuộc đời là gì chỉ nghĩ vậy thôi anh. Tôi đưa anh về giới thiệu với gia đình, với bạn bè và anh cũng vậy. Đó là cách gián tiếp để tôi đồng ý cho lời cầu hôn của anh. Sự việc này sẽ là đơn giản nếu anh là một người bình thường, không ai biết đến và nếu chúng tôi không cùng sinh ra, lớn lên trong một thành phố. Dư luận đã không để yên cho tôi và anh, những cuộc điện thoại, những lời khuyên nhủ, ngăn cản cứ được gửi tới tôi tới tấp. Chung quy lại, mọi người cũng chỉ bảo vệ cho ý kiến của mình rằng, tôi sẽ phí phạm cuộc đời nếu đi bên anh, và rằng anh có quá nhiều tai tiếng về tình ái để một cô gái trẻ ngây thơ trong sáng như tôi có thể vượt qua được.
Tôi đã suy nghĩ rất lâu, đã tự cho mình một khoảng lặng để xem xét và tự hỏi bản thân mình có đủ tình yêu để có thể đứng vững trước dư luận được không? Và tôi đã làm theo cách của riêng mình, tôi hạn chế tất cả các mối liên hệ với bên ngoài, bỏ ngoài tai tất cả những lời can ngăn, khuyên nhủ, trở thành một con nhím xù lông lên với tất cả mọi người. Dường như, anh biết được điều đó, vì anh quá nhiều kinh nghiệm trên thương trường để đoán biết được người khác nghĩ gì. Tôi nhìn thấy trong mắt anh sự buồn bã và tức giận.
Anh giận tôi, khó chịu với tôi vì những người xung quanh tôi không thích anh và khó chịu về những điều họ nói về anh. Tôi biết điều đó và nghĩ rằng tôi có lỗi, vì tôi nên anh mới phải chịu đựng những lời nói khó nghe đó, và rằng tôi cần bù đắp cho anh nhiều hơn nên vẫn ân cần chăm sóc anh chu đáo, học cách trở thành một người phụ nữ của gia đình, bỏ bớt đi cá tính ngang tàng để dịu dàng, nữ tính hơn. Nhưng có lẽ tôi sai rồi, những sự cố gắng của tôi là vô ích. Anh yêu bản thân anh hơn yêu tôi.
Và khi tôi nhận ra thì sự việc đã đi quá xa và tình yêu thương của tôi không thể giữ anh lại được nữa. Những lần tôi khóc vì anh cứ vì thế mà nhiều thêm, tôi phát hiện ra nhiều mối quan hệ của anh với những em sinh viên vừa mới bước vào đại học, những cô gái chân dài hư hỏng đến với anh chỉ vì tiền. Tôi đã khóc cạn nước mắt và nghĩ rằng tại sao tôi phải làm những việc ngu ngốc như chờ đợi anh thế này. Nhưng rồi, khi tôi cho mình một quyết tâm xa anh, xa cuộc sống phức tạp của anh thì anh lại đến, lại dịu dàng như anh của ngày xưa, lại ôm tôi vào lòng và không cho tôi có cơ hội vùng chạy.
Anh nói rằng tôi nghĩ lung tung, nói rằng tôi chỉ cần biết anh yêu tôi là đủ. Tôi lại tin anh đến mức ngu xuẩn chỉ vì nghĩ anh là phật tử là người sùng bái đạo phật thì anh sẽ không thể nói dối tôi. Niềm tin rồi cũng đến lúc phải cạn, anh mải mê theo đuổi những cuộc tình chớp nhoáng, những mối quan hệ đánh đổi tiền và tình. Để rồi khi anh nhìn thấy tôi vẫn âm thầm chịu đựng, mệt mỏi và buồn bã vì anh thì anh lại nói rằng tôi làm anh cảm thấy không thoải mái, không vui.
Anh có biết rằng để đổi lấy niềm vui của anh tôi đã âm thầm nuốt nước mắt vào lòng, đã cố gắng cười đùa vui vẻ, hoà đồng với bạn bè, khách khứa và đối tác của anh. Còn anh, đã bao giờ anh nghĩ được rằng có chuyện gì khiến tôi buồn và suy nghĩ chưa. Hay mặc nhiên cho rằng tôi phải làm anh luôn cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Nhưng những việc đó tôi sẽ làm được nếu tôi chỉ đến với anh vì tiền, nếu tôi chỉ đến với anh chỉ để qua đường như bao cô gái khác.
Họ đâu cần quan tâm anh gầy đi hay không, anh có mệt mỏi hay quá sức vì công việc hay không... Họ vô tư, anh cho họ tiền, họ đổi cho anh tình và sự mua vui, khi hết vui anh sẽ tìm niềm vui khác và họ cũng sẽ tìm người khác. Tôi đã tự làm khổ, tự chất vấn bản thân tôi quá nhiều rồi, vì sao tôi không thể làm cho anh vui? Câu trả lời là thế đó, vì tôi không nhận tiền của anh để mua vui cho anh, mà tôi cần một người chồng, một người cha cho con tôi.
Trong quãng thời gian quen nhau và yêu thương nhau tôi chưa từng nhận của anh một sự giúp đỡ nào vì tôi không thiếu thốn và bây giờ tôi thấy đó là điều may mắn vì có lẽ sau này khi nhìn lại, khi tôi đã không còn ở bên anh nữa anh sẽ nhớ về tôi như một người khác với những người khác. Giờ thì tôi phải rời khỏi anh thôi. Tôi đã quá mệt mỏi khi phải chạy theo anh rồi, quá mệt mỏi vì cuộc tình với một đại gia sống hoang dại như anh rồi.
Tôi cần một bờ vai ấm áp để dựa vào chứ không cần một người chỉ biết yêu bản thân mình như anh. Chắc chắn anh sẽ nghĩ, tôi cũng ra đi như bao cô khác trong cuộc đời anh mà thôi và anh cũng không buồn hay không nuối tiếc vì sự ra đi này. Vì bây giờ anh chưa nhận ra đâu và tôi cũng không hy vọng anh nhận ra nữa. Nhưng tôi chỉ muốn anh nhớ ra một điều rằng, cuộc sống tự do hoang dã của anh rồi sẽ phải có hồi kết, nếu anh không thay đổi những người đến với anh vì tình cảm chân thành rồi cũng sẽ đi mất...
Tôi sẽ ra đi, nhưng tôi vẫn thấy thương anh vô cùng. Làm thế nào để anh sớm nhận ra những điều này. Tôi đã khóc vì anh quá nhiều và quá đủ rồi, tôi không thể đợi anh để cho anh một gia đình nữa. Hay tôi nên phải làm thế nào với anh đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người yêu không chịu cưới Chúng tôi quen nhau đã 2 năm nhưng mỗi lần đề cập chuyện cưới, cô ấy đều từ chối. Qua tìm hiểu, tôi biết ba cô đã bỏ mẹ cô để chạy theo một người đàn bà khác chị của cô ấy cũng bị chồng bỏ nên cô ấy bị dị ứng với chuyện hôn nhân.Tôi rất muốn chứng minh không phải đàn...