Tôi là “kẻ thứ ba” hay cô ta?
Anh lái xe bỏ nhà đi mãi tận sáng mới về. Ăn uống, thay quần áo xong anh xách túi đi làm luôn mà không nói một lời. Khi kiểm tra túi quần anh mang đi giặt, tôi lấy ra được một mẩu giấy với lời thách thức: “Tối qua anh ấy lại về với tôi đấy”.
Tôi đến với anh mặc những dị nghị xung quanh, mặc bố mẹ, anh chị tôi ngăn cản. (Ảnh minh họa)
Tôi và anh ấy quen nhau vào đúng ngày tôi xin thực tập vào công ty anh. Thật tình cờ, tôi và anh cùng quê, anh là phó giám đốc công ty nên lúc mới vào nộp giấy tờ xin thực tập anh đã mỉm cười hỏi thăm “đồng hương”.
Tình cảm của chúng tôi bắt đầu nhen nhóm từ lần tình cờ đó. Mới đầu, vì anh hơn tôi tận 13 tuổi nên những câu chuyện chỉ xoay quanh ôn lại kỷ niệm thời cấp 3, học thầy cô giáo nào, thời đó hay ra biển chơi hoặc chỉ là những quán ăn vặt ngon ở chợ quê mà chúng tôi trùng hợp thường ra đó.
Rồi sau một tháng thực tập, anh mời tôi tới nhà ăn cơm. Anh có cô con gái nhỏ xinh xắn, có bố mẹ ở quê ra chăm cháu nhưng mãi không thấy vợ anh về, tôi tò mò hỏi chuyện. Anh buồn rầu bảo vợ chồng anh ly hôn được 6 tháng nay rồi. Vợ anh chuyển ra ngoài ở, không nhận nuôi con vì bảo không đủ khả năng kinh tế để chăm con.
Rồi tôi ra trường, mặc dù không xin vào làm công ty anh nhưng những lần hẹn hò, chuyện trò sau đó của chúng tôi tăng dần. Tình cảm chớm nở lúc nào không hay. Đúng 7 tháng sau lần đầu tiên gặp nhau, anh đã ngỏ lời “yêu” với tôi. Tôi chấp nhận yêu anh mặc những dị nghị xung quanh, mặc rào cản anh từng “một đời vợ” mà bố mẹ, anh chị tôi ngăn cản.
Đúng 2 năm yêu nhau thì chúng tôi đi đến hôn nhân. Thời gian đầu, tôi và con gái anh quấn quít như mẹ con. Thậm chí khi cả nhà ra ngoài chơi, thấy tôi và bé cứ dắt díu nhau cười nói tíu tít, người ngoài còn lầm tưởng tôi là mẹ ruột cháu. Thế nhưng quãng thời gian hạnh phúc đó không được bao lâu, kể từ ngày vợ cũ anh thường xuyên gọi điện yêu cầu anh đưa cháu về thăm mẹ.
Tôi nhớ, có lần anh đưa cháu về với mẹ, tôi phát hiện một vết bầm trên tay con ngay sau khi được mẹ ruột cháu trả về. Tôi hỏi bé thì nó im lặng không trả lời. Nhưng đến tối anh ngồi hút thuốc và nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, như thể tôi là người đánh cháu. Thế nhưng lúc tôi hỏi vì sao con bị bầm tay anh lại lắc đầu…
Video đang HOT
Những ngày cuối tuần sau đó, mỗi lần mẹ ruột bé đón về chơi, cháu lại nói những điều rất lạ lùng mà chưa bao giờ tôi hay ông bà dạy cháu. Nó nói những câu đại loại như: “Tại sao bố mẹ con không sống chung?”, “Sao cô lại giật chồng mẹ con?”, “Mẹ con rất nhớ thương con và bố, đêm nào mẹ cũng khóc”, “Người thứ ba là kẻ cướp chồng người khác hả cô?”,…
Tôi thực sự rất đau lòng. Sau nhiều lần như vậy, tôi quá bức xúc nên hỏi anh. Anh chỉ cười xòa: “Trẻ con nó có hiểu gì đâu, chắc là xem phim nhiều quá nó học theo đấy”. Thế nhưng tôi biết, làm gì mà nó chỉ học theo những lời nói đó, trước đây cháu có như vậy đâu, chỉ từ khi nó được về với mẹ đẻ… Tôi linh cảm thấy những điều không ổn trong cuộc hôn nhân của mình.
Không chỉ nói những lời lạ lùng như vậy, bé còn bỗng nhiên bướng bỉnh, khó bảo hẳn. Tôi gọi nó lấy giúp cái gì, nó đều không chịu mà bảo đợi bố về hay để gọi mẹ ruột làm.
Dạo này, bé còn bỗng nhiên bướng bỉnh, khó bảo hẳn. Tôi gọi nó lấy giúp cái gì, nó đều không chịu mà bảo đợi bố về hay để gọi mẹ ruột làm. (Ảnh minh họa)
Chưa hết, thấy trong nhà có cái gì, nay nó chỉ món này, mai nó chỉ món khác bảo bên nhà mẹ chưa có, bố phải mua cho mẹ. Tất nhiên, anh chẳng ngại ngần từ chối con mà mua hết. Tôi khó chịu thì anh bảo: “Anh làm những việc đó vì không muốn con làm khó em, không muốn mẹ nó kiếm chuyện với em đấy”.
Thế nhưng những điều đó chỉ càng làm tôi thêm khó chịu. Tôi cảm giác như mình cướp đi những thứ đáng nhẽ thuộc về cô ta và bây giờ anh đang bù đắp lại cho vợ cũ. Phải chăng cuộc hôn nhân trước của anh vẫn chưa chấm dứt sau phiên tòa ly hôn?
Lúc trước vợ cũ không nhận nuôi con với lý do không đủ kinh tế nhưng kỳ thực, bây giờ tôi mới hiểu ý đồ của chị ta. Cô ta muốn lấy con làm cầu nối, hàn gắn lại tình cảm rạn nứt và để quấy rối cuộc hôn nhân hiện tại của tôi bây giờ.
Tất cả vẫn chưa chấm dứt khi thời gian gần đây, không chỉ cuối tuần mà ngay cả những ngày giữa tuần, anh cũng đèo con về với mẹ đẻ, lý do vẫn là “tại con cứ mè nheo đòi mẹ”. Tôi nghĩ đó cũng chỉ là cái cớ anh đưa ra, chứ sự thật đằng sau thì tôi chưa nắm được.
Mấy đứa bạn thân tôi còn bảo “Mày không nhanh mà sinh một đứa con. Còn nữa, xem có làm gì khiến lão nhà mày phật lòng không. Chứ tình trạng này là kiểu gì tình cũ không rũ cũng tới đó. Nghe bảo cô ta là tình đầu của chồng mày mà”.
Thú thực, từ lúc cưới tôi cũng đã thả và mẹ tôi cũng thường xuyên khuyên bảo nhưng sao vẫn chưa có dấu hiệu gì. Còn mấy việc gia đình, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi. Tôi làm ngân hàng, đầu tắt mặt tối, việc có ngớt tay đâu. Còn nấu cơm được hai bữa cho bố con anh ấy là đã cố gắng lắm rồi. Có sai gì thì cũng chỉ dạo này tôi ít dọn nhà hơn, ít ra ngoài với bố con anh ấy hơn vì con bé nó có chịu đi đâu. Lẽ nào, dạo này nó đòi bố nó đưa đi chơi với mẹ nó… Tất cả cứ làm tôi như muốn nổ tung lên.
Tôi đưa thắc mắc này hỏi anh thì anh bảo: “Em đang ghen đấy à? Con nó đòi về với mẹ thì anh đưa về chứ có làm gì quá đáng đâu”.
Tôi bực quá bật lại: “Vậy thì làm sao dạo này anh hay về bên đó vậy? Em nghĩ anh không nên thường xuyên về bên đó. Ít nhất anh phải hiểu cảm giác của em chứ?”. Anh nhíu mày: “Anh với cô ấy giờ chỉ là bạn bè thôi mà”. Tôi quát lên: “Bạn bè thì cũng vừa phải thôi, không thể đến thăm nhau hằng ngày như thế”.
Thế mà anh làm ầm lên: “Em vừa phải thôi. Giữa anh và cô ấy còn con, không phải muốn cắt đứt là cắt đứt được”. “Vậy thì từ nay em sẽ cùng anh với con sang đó”. “Em bị điên à? Anh là chồng em chứ không phải cấp dưới của em mà em ra lệnh với giám sát”.
Thế rồi anh lái xe đi mặc tôi nước mắt ngắn dài. Mãi đến sáng mai anh mới về. Ăn uống, thay quần áo xong anh xách túi đi làm luôn mà không nói một lời. Khi kiểm tra túi quần anh mang đi giặt, tôi lấy ra được một mẩu giấy với lời thách thức: “Tối qua anh ấy lại về với tôi đấy”.
Bây giờ thì tôi thực sự thất bại. Tôi khụy ngã nắm chặt lấy mẩu giấy. Tôi đến nay cũng đã 27 tuổi rồi, không còn trẻ để nghĩ suy về sự lựa chọn đúng đắn hay sai lầm khi đến với anh, nhưng trên hết tôi vẫn còn yêu anh, tôi đến với anh bằng tình yêu chân thành chứ không phải vì vật chất.
Tôi đã thu dọn hành lý và để lại lá đơn ly hôn. Mọi cố gắng năm qua của tôi giờ đã trở nên vô nghĩa. Tôi không rõ quyết định của mình như vậy là đúng hay sai? Và tôi hay cô ta – vợ cũ của anh, là “ kẻ thứ ba” đây?
Theo Eva
Anh chỉ còn sự nhàm chán với em
Anh yêu cô gái xinh hơn em, dịu dàng hơn em và với em anh chỉ còn sự nhàm chán.
"Mình chia tay"... Anh nhìn thẳng em nói gọn lỏn trong ba chữ ấp úng như ngày anh nói với em câu ngắn gọn đầy bối rối: "Anh yêu em".
Anh đòi chia tay em, anh nói anh hết yêu em rồi. Anh yêu cô gái xinh hơn em, dịu dàng hơn em và với em anh chỉ còn sự nhàm chán. Em như món ăn thừa để dự trữ trong tủ lạnh lâu ngày không dùng được nữa. Em khóc, em đau như ai cắt lìa cơ thể mình ra từng mảnh. Anh để lại cho em lời nguyện ước yêu em suốt cả cuộc đời và ánh nhìn đẫm nước mắt.
Ngày anh đi với người ấy, bỏ lại em trong căn phòng lạnh ngắt. Em gặp anh trên con phố đông người, tay anh nắm chặt bàn tay người đó như thế giới chỉ còn hai người vậy. Anh nhìn em rồi lặng lẽ quay đi. Em lại khóc. Em ước giá như em chưa được gặp anh và yêu anh nhiều như thế.
Em muốn cùng anh đi chơi, dạo trên con phố đông người. Bàn tay anh vội nắm chặt đôi tay em che chắn cái lạnh buốt giá. Em muốn hát cho anh nghe và nhận từ anh những tin nhắn buổi sáng tốt lành và ngủ ngon buổi tối. Em muốn cùng anh tỉ tê trò chuyện thâu đêm với những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Tất cả với em giờ chỉ là ước muốn.
Phụ nữ với anh chỉ là những cuộc chơi hay những món đồ (Ảnh minh họa)
Vậy anh nghĩ xem em phải làm sao với nỗi nhớ của mình, với những kỉ niệm anh cho đi mà không đòi em trả lại. Em ước gì kỉ niệm của chúng ta như ngân hàng để có thể chuyển khoản thì chắc nỗi nhớ anh không hành hạ em như thế này.
Yêu anh với em như một thói quen. Thói quen dù tốt hay xấu tới một ngày nó cũng cần được thay đổi. Mọi người nói với em quên anh đi, sẽ có người khác tốt hơn anh đến với em. Nhưng có thật đóng cánh cửa này, cánh cửa khác sẽ mở ra?
Nói nhớ anh biết bao nhiêu mới đủ khi lý trí không thắng nổi trái tim. Nỗi nhớ bắt nguồn từ lẽ tự nhiên nhưng để quên đi thì em cần phải học. Chẳng dễ dàng gì để chối bỏ tình yêu dành cho anh khi ngày hôm qua với em như là lẽ sống. Chẳng dễ gì để lãng quên...Có lẽ anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường như bao nhiêu gã đàn ông khác trên đời. Phụ nữ với anh chỉ là những cuộc chơi hay những món đồ. Em như món ăn lâu ngày làm anh phát ngán nhưng người con gái đó có phải món cơm mà anh sẽ ăn và gắn bó suốt đời. Hay cô ấy cũng giống như em chỉ là món ăn mà anh đổi món? Giờ đây anh đã là quá khứ của em. Những nỗi đau ở đây, bây giờ, ngay phía ngực trái của em còn đau, còn nóng hổi và nồng cay nơi sóng mũi... Đoạn đường chỉ còn mình em. Người ta thường nói những mối tình dang dở sẽ là những mối tình đẹp mãi. Nhưng với em sao tất cả chỉ có đớn đau.
Theo VNE
Dừng lại thôi anh! Em thấy chuyện tình mình sẽ chẳng đi tới đâu mặc dù trái tim em đã trao trọn đến anh. Dừng lại thôi anh, em mệt mỏi lắm rồi. Đôi chân em dường như đã đi quá xa, đã quá mệt và em thấy mình đơn độc trên chính con đường mình đã chọn. Em thấy chuyện tình mình sẽ chẳng đi tới...