“Tôi là gái nhảy” (P.7)
Đợi người đàn bà ấy bước ra khỏi quán, mắt cô ứa lệ. Tay cô chẳng thèm gạt nước mắt, bởi nó chảy quá nhiều. Trái tim cô đau đớn.
Lan yêu Nhân say đắm, người đã dạy cô nhảy, dạy cô pha chế và thưởng thức các loại rượu đặc biệt. Trên sàn nhảy, họ là một cặp đôi hoàn hảo có khả năng truyền cảm hứng đặc biệt cho tất cả mọi người.
Rồi một ngày bỗng dưng Nhân biến mất. Lan đau khổ, tuyệt vọng tìm đến bia rượu. Giữa lúc “say khướt” trong cơn đau tình, cô gặp Khánh. Họ bước vào đời nhau nhẹ nhàng như gió thoảng.
Giữa lúc đó, Nhân trở về. Mẹ Khánh, Nhân và một cô gái khác yêu Khánh điên dại đã tạo ra một màn kịch hoàn hảo để chia rẽ cuộc tình này…
Kỳ 7: Màn kịch giông tố
Lan bẽn lẽn ngồi bên cạnh người phụ nữ lạnh lùng chưa một lần nhìn cô với thái độ thiện cảm.
- Của bà và của cô đây, chúc quý khách ngon miệng.
Cô phục vụ cúi chào rồi tiếp tục công việc của mình. Không khí tĩnh lặng bao trùm hồi lâu. Lan nhấp ngụm trà sữa, lúc để xuống, bất ngờ người phụ nữ cất tiếng khiến cô giật mình, làm tách trà rơi mạnh xuống đất.
- Cô yêu con tôi thật lòng sao? – Bà nhìn xoáy vào mắt cô.
Khuôn mặt cô hơi cúi xuống, cô đáp:
- Vâng ạ.
- Nói thẳng ra thì tôi không ưa cô.
- Cháu biết điều đó. – Lan vẫn cúi mặt.
- Tôi muốn cô rời xa con tôi. Cô biết rất rõ, cô và nó không cân xứng, không thể đến với nhau được. Cô nghĩ nó yêu cô. Nhưng những người thuộc tầng lớp như nó và tôi, việc hạ mình nói chuyện với loại con gái như cô là điều sỉ nhục. Cô chỉ là thứ để chơi bời. Nó nói yêu cô nhưng liệu nó có dám vứt bỏ cái tôi di truyền cao ngất để đón nhận cô một cách trọn vẹn, hay nó chỉ tìm ở cô, vài ba cảm giác mà tức thời nó thấy thiếu thốn?
- Cháu tin rằng anh ấy yêu cháu thật lòng.
Video đang HOT
Chính Lan cũng đang mông lung không dám chắc chắn vào tình yêu của chính mình (Ảnh minh họa)
Lan đáp lời một cách thẳng thắn, nhưng đầu cô lại mông lung, bất giác nghĩ về những biểu hiện của anh gần đây. Hay là cô chưa hiểu anh thật? Anh yêu cô thật lòng hay chỉ dựa vào cô lúc thiếu thốn tình cảm. Cô bắt đầu thấy lo sợ, lấy tay xoa bụng để tìm thấy cảm giác an toàn.
- Có chắc đứa bé trong bụng cô là của nó? Tôi nghe nói, cô và quản lí của mình từng sống thử một thời gian dài với nhau.
- Đứa bé này là con của anh Khánh.
Người đàn bà thổi qua thổi lại tách trà trước mặt, mắt đầy ẩn ý. Rồi đoạn, bà đặt ly trà xuống, tiếp tục câu chuyện với cô:
-Thằng Khánh con tôi ấy mà, con rơi con rớt nhiều lắm, mà rốt cuộc toàn con của thiên hạ. Cô tưởng ngủ với nó một đêm là có thể nghiễm nhiên làm bà hoàng trong gia tộc nhà tôi?
Cô đấy mà…tốt nhất là cứ yên phận với cuộc sống của mình, ngày ngày lên sàn mua vui cho bàn dân thiên hạ, kiếm tiền bằng thân xác, bằng vài ba cái động tác nhảy nhót nhức mắt. Cuộc sống của cô là ở đó, đừng tơ tưởng đến thằng con tôi. Nó đi rồi, nó và con dâu tương lai của tôi đang chuẩn bị đám cưới bên Ý. Cô không muốn cuộc sống của mình và đứa con trong bụng rơi vào địa ngục thì ngoan ngoãn mà rời xa nó.
Lan ngước nhìn người đàn bà ngồi đối diện đang buông những lời đay nghiến mình. Bỗng cô thấy mình thật yếu đuối bởi chẳng thể nói lời nào biện minh cho bản thân. Cô nhớ Khánh. Anh đi công tác biền biệt mà không biết rằng ở đây mẹ anh đang tìm cách đuổi cô đi.
- Sao? Tôi nói đúng chứ?
- Khánh… anh ấy đang đi công tác…
- Cô ngây thơ quá cô gái trẻ ạ. Cô thử tự tìm hiểu xem có phải nó đang chuẩn bị đám cưới không. Tôi nói vậy để tốt cho cô thôi. Còn muốn sướng hay khổ là tùy ở cô.
Người đàn bà ấy bước ra khỏi quán, mắt cô ứa lệ. Tay cô chẳng thèm gạt nước mắt bởi nó chảy quá nhiều. Trái tim cô đau đớn. Nhân nói Khánh đi công tác cơ mà? Sao giờ lại có đám cưới ở đây? Tự nhiên cái niềm tin Khánh yêu cô thật lòng cứ bị lung lay dần rồi vỡ vụn. Anh lừa dối cô sao?
Cô rời quán khi phố xá lên đèn. Cơn mưa gột rửa mọi thứ nhưng không gột được nỗi đau trong lòng cô. Cô lững thững bước đi, chẳng buồn nghĩ về đích đến. Cô cứ đi như thế cho đến khi chiếc ô tô phía xa lao tới… Tiếng phanh “kít” từ xe kéo dài một hồi thê thảm…
Có một cô gái ngã gục xuống nền đường ướt lạnh, nước mắt cô chảy ngang và dòng máu loang ra rừ mọi phía. Cô nhắm nghiền mắt nhưng đôi môi vẫn gọi khẽ tên một ai đó.
Tít…tít..tít…
- Cô ấy sao rồi bác sĩ? – Nhân hỏi trong lo sợ.
- Cô ấy an tòan nhưng đứa bé thì…
- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều, cảm ơn ông đã cứu sống cô ấy.
Nhân nắm bàn tay vị bác sĩ đã cứu sống người con gái anh yêu, cũng chính là cứu anh ra khỏi nỗi lo sợ. Đứa bé ấy không còn, là may mắn hay bi kịch, anh cũng không biết chắc, chỉ là, màn kịch anh, Ly và mẹ Khánh tạo ra đã thành công ngoài sức tưởng tượng. Đứa bé ấy là sự cố ngoài ý muốn và sẽ là nỗi đau khó lành được trong Lan.
***
Một ngày đầy nắng, tấm rèm cửa được kéo ra để ánh sáng tràn vào khắp căn phòng. Lọ hoa lưu ly được đặt ngay trên bàn cạnh sát cô. Cô hôn mê đã được một tháng. Chỉ có cô, bất động ở đấy, Khánh không liên lạc được với cô, Nhân nói dối Khánh cô đã bỏ đi.
Tay trỏ cô cử động. Cô tỉnh lại. Nhưng giữa lúc trời đẹp như vậy, giông tố lại đến bên đời cô.
Theo 24h
"Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm?"
Mẹ nói cha: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?".
Đọc bài viết của chủ topic mà tôi xót xa thay cho cái văn minh thực dụng bây giờ. Gia đình tôi cũng gần giống như anh vậy, chỉ có đôi chút khác biệt.
Tôi được sinh ra trong một gia đình nói giàu có thì không nhưng cũng có chút của ăn của để. Nhà tôi có hai anh em, tôi là con cả và một em gái nữa.
Ngày tôi còn bé cha mẹ tôi thường hay đi làm cả ngày nên không thể chăm con từng li từng tí. Ngay khi vào lớp một, tôi được ba mẹ gửi cho ông bà ngoại nuôi. Có lẽ vì thế mà tình cảm của tôi dành cho ông bà ngoại sâu sắc hơn hẳn bên nhà nội.
Sống được với ông bà ngoại vài tháng thì ông ngoại mất. Nhà chỉ còn mỗi bà ngoại chăm lo cho tôi từng miếng cơm, giấc ngủ, soạn cho cả cuốn tập để mai vào lớp không thiếu này quên nọ. Ở được vài năm thì ba mẹ đón tôi về vì đã có thời gian rảnh hơn mà chăm con. Thế nhưng mỗi cuối tuần tôi đều được mẹ chở về thăm ngoại.
Mẹ tôi nói cha: "Ngày mẹ vợ ông mất, ông có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ ông mất.." (Ảnh minh họa)
Chỉ cách đây vài tháng, ngoại tôi mất. Tôi đau xót rất nhiều. Tuy là con trai nhưng nỗi mất mát quá lớn khiến tôi như chững lại. Tôi khóc nhiều, buồn cũng nhiều, cũng đau đớn khôn tả. Thế nhưng điều tôi đau hơn chính là cha mình - Người luôn thương yêu, lo lắng và thậm chí ngay cả bây giờ khi tôi đi làm rồi, có lương nhưng ông vẫn hay hỏi còn tiền không nếu hết ông sẽ cho thêm.
Cha tôi cũng sinh ra trong một gia đình đông anh em. Nhưng ông không được ông bà nội cưng chiều lo lắng như những anh em khác trong nhà. Tôi biết vì thế mà cha luôn yêu thương và lo lắng cho anh em chúng tôi đều nhau và công bằng nhất có thể.
Gia đình bên nội giàu có hơn, nên mỗi người con trong nhà đều có một căn nhà riêng. Bà nội ở với chú út và vì không thương yêu cha tôi như những chú bác khác nên đối với chúng tôi cũng rất nhạt. Đối với cha, ông luôn vì thế mà gần như sống đơn độc trong gia đình bên nội. Đối với ông dường như chỉ có gia đình chúng tôi là gia đình duy nhất. Cái suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh trong đầu ông như thế.
Ngày ngoại mất vì quá đau buồn nên tôi cứ thường hay rúc vào một góc gần quan tài mà khóc chẳng để ý gì xung quanh nên gần như chẳng biết gì. Mọi chuyện cứ thế qua đi và sẽ là không có gì nếu như sau ngày hôm ấy cha tôi không làm lớn chuyện.
Sau đám tang ngoại được chôn trong một nghĩa trang công giáo trên tỉnh Đồng Nai. Mộ xây xong, nhà ngoại họp mặt đi xuống dưới để xin lễ, đọc kinh. Cha tôi là người thích đi đây đi đó nên muốn đi theo mẹ. Tối hôm ấy cả gia đình chúng tôi ngồi đó, mẹ thẳng thừng nói không còn chỗ. Tôi không hiểu tại sao mẹ nói thế khi ít ngày trước tôi biết được rằng mọi người sẽ đi xe máy và mẹ đi chung với cậu Tân - con nuôi của ông bà ngoại.
Tại sao mẹ không đi với cha tôi? Tại sao mẹ không muốn cha tôi đi? Mọi câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi. Cha tôi vì giận nên làm lớn chuyện nói này nọ và rồi họ cãi nhau. Và sau đó là cái sự thật mà tôi không biết cũng chẳng muốn biết và hy vọng đừng bao giờ biết đã được tiết lộ.
Mẹ tôi nói cha tôi: "Ngày mẹ vợ mất, anh có mặt được mấy hôm? Chỉ đúng vài tiếng sau khi mẹ vợ anh mất. Mấy ngày sau người ta hỏi tôi, anh ở đâu, tôi đã chẳng biết phải trả lời sao. Cái áo tang của anh còn phẳng như lúc tôi đưa cho thì giờ anh đòi đi đâu, đi làm gì?". Nghe mẹ nói vậy, tôi như chết sững. Mọi thứ về cha khiến tôi thất vọng.
Thế nhưng dường như với cha tôi thế vẫn còn chưa đủ. Cha tôi nói rằng: "Nhà ngoại có lo cho nhà này được cái gì đâu mà bắt tôi phải túc trực ở đó mấy ngày? Tôi còn phải đi làm chứ có rảnh đâu mà cứ ở đó?". Tôi chỉ biết cười, cười cái sự chua xót ở đời.
Ừ thì nhà ngoại khó khăn hơn nên khi chia nhà, mẹ tôi không lấy phần. Ừ thì nhà nội cho gia đình tôi hẳn một miếng đất để xây nhà nhưng chỉ vì lí do như thế mà cha đã vội phủi băng đi cái trách nhiệm của một người con rể. Cha đã quên ai chăm lo cho con cha thuở bé khi mà cha nói không có thời gian thì gửi qua bên ngoại đi.
Khi mà mỗi lần tổ chức tiệc tùng bên ngoại, bà ngoại đều nhắc: "Tụi bay không kêu thằng Thịnh à?". Khi cha chưa tới, mỗi khi cha nhậu say trên đó ngoại cũng đều nhắc: "Về sớm, ngủ đi, sáng mai còn đi làm". Vậy ra trong đầu cha chỉ có mỗi chuyện mẹ không thừa kế được gì từ nhà ngoại!!!
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình (Ảnh minh họa)
Tôi đau khôn xiết, thật sự chông chênh và mất đi niềm tin duy nhất về chỗ dựa của mình. Tôi đã muốn đứng thẳng lên nói với cha rằng: "Nếu cha làm thế, cha không sợ sau này con rể, con dâu của cha cũng đối xử với cha như thế sao?". Nhưng tôi không đủ can đảm và cũng không đủ sự mất dạy để nói với ông như thế.
Song có lẽ cũng từ đó trong tôi cha đã mất đi phần nào sự tin tưởng và quý trọng trong tôi. Có lẽ nó sẽ theo tôi suốt cuộc đời và đến lúc thành gia lập thất tôi cũng sẽ sợ, một nỗi sợ vô hình về một người tôi đang gọi là cha.
Theo VNE
Trói được tôi, vợ lén đi phá thai Cưới xong, tôi thắc mắc không hiểu sao bụng vợ không to lên, tôi muốn đưa vợ đi khám thì cô ấy nằng nặc không cho, muốn tài xế riêng đưa đi. Sau này mới vỡ lẽ là cô ấy đi phá. Người đàn ông dù thông minh nhất cũng có những quyết định sai lầm, đặc biệt trong hôn nhân, đó là...