Tôi là con vẹt bị nhốt trong lồng sơn son thiếp vàng
Ba tôi ra mặt sang nhà anh và nói: “Muốn cưới con gái tao, mày phải có nhà 3 lầu, xe 4 bánh, hồi môn cũng phải 2 tỷ nghe chưa. Mày nhắm được thì tiếp còn không thì rút”.
Tôi là độc giả của mục Tâm sự từ rất lâu rồi, nay mới có dịp bày tỏ nỗi lòng mình. Theo tôi thấy thì mục chủ yếu là những tâm sự về tình yêu. Nhưng hôm nay tôi muốn chia sẻ chủ đề chính là tình cảm cha mẹ và con cái. Tôi thật sự cảm thấy ức chế và mệt mỏi nếu như cha mẹ tôi cứ quản thúc con gái thế này.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả. Từ ngày sinh ra, cha mẹ đã nuông chiều tôi hết mực. Cha mẹ luôn bên tôi mọi lúc, mọi nơi.
Khi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ mình là một cô công chúa, một đứa con may mắn nhất thế giới này. Nhưng đến hôm nay, cái suy nghĩ đó thật sự không còn vì tôi có cảm giác mình là con vẹt đang bị nhốt trong một cái lồng sơn son thiếp vàng “đầy đủ tiện nghi” nhất. Và bây giờ, con vẹt đó đang muốn gào thét bay ra bên ngoài.
Từ lớp 1 đến 12, đi học tôi luôn có người đưa đón tận nơi. Lên đến cấp 3, tôi cũng muốn được đi xe máy, xe đạp như các bạn khác. Tôi có trình bày ý kiến với ba mẹ thì bị gạt phăng đi. Ba mẹ nói là tôi còn nhỏ, chưa đủ tuổi lái xe và đường sá rất nguy hiểm. Thế là yêu cầu của tôi không được chấp nhận.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Ba mẹ đã thuê hẳn tài xế để đưa tôi đi học bằng xe hơi. Vì sao? Vì xe máy là phương tiện giao thông nguy hiểm, ba mẹ sợ tôi gặp tai nạn giao thông. Tôi buồn nhưng cũng thương ba mẹ đang lo lắng cho mình nên cho qua chuyện đó.
Lúc ấy các bạn trong trường hay nhìn tôi bằng con mắt khoe của khiến tôi rất buồn. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua khi tôi tốt nghiệp cấp 3. Dù đỗ đại học, nhưng ba mẹ cho tôi vào theo học 1 trường đại học quốc tế ở thành phố Hồ Chí Minh. Tôi không thắc mắc lý do, nhưng tôi biết là ba mẹ không muốn tôi giao tiếp với nhiều người “không cùng đẳng cấp”.
Video đang HOT
Cũng như cấp 3, tôi vẫn có người đưa đi đón về, vẫn xe hơi như thế. Trường tôi đang theo học là một ngôi trường rất năng nổ, nhiều hoạt động sôi nổi luôn chờ sinh viên. Nhưng tôi chẳng thể tham gia được sự kiện nào, vì 5 giờ chiều đã phải có mặt ở nhà.
Hôm ấy câu lạc bộ chúng tôi tham gia tổ chức sự kiện từ thiện ở một trại trẻ mồ côi khá xa và không nằm trong thành phố. Tôi trình bày với ba mẹ, ba mẹ cho tôi đi, với điều kiện phải dắt theo cô giúp việc để phòng có việc gì và cô ấy sẽ xách đồ giùm tôi.
Tôi gọi điện hủy vì không muốn mặc cảm với bạn bè, lớn rồi mà cũng cần phụ huynh đi theo. Tôi không biết nói gì với ba mẹ nữa. Khi tôi mở lời thì ba mẹ lại gạt phăng “Mày biết gì mà nói?” hay là “Nghe người lớn nói đây này”… Nói gì thì nói, tôi đã thuộc lòng những gì ba mẹ nói rồi.
Và rồi có một cậu bạn theo đuổi tôi. Tôi cũng mến cậu ấy. Tôi thấy vui khi được ở bên cậu ấy. Tôi quyết định đưa cậu ấy về nhà ra mắt ba mẹ.
Tôi vô cùng tức giận khi thấy phản ứng của ba mẹ lúc nhìn thấy cậu ấy. Ba mẹ chỉ nói là “Bạn trai mày ấy à? Ừ thấy rồi” thế là hết. Ba mẹ không hỏi han gì khác. Giờ cơm thì họ im phăng phắc, ai nấy ăn phần mình. Tôi ngượng chín mặt với cậu ta.
Vài hôm sau, cậu ấy gọi điện và đề nghị chia tay. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi hỏi tại sao thì cậu ấy nói là “Gia đình nhà em khó quá. Em là lá ngọc cành vàng, không phải ai cũng có thể đến với em đâu. Và anh là một trong số đó”.
Nước mắt tôi rơi. Tôi khóc rất nhiều. Tôi quyết truy ra tại sao cậu ấy lại như vậy. Cậu ấy có người khác? Không! Cậu ấy chán? Không! Thậm chí tôi còn tìm hiểu anh ta có gay hay không, cũng không nốt. Tôi càng rối bời khi không biết tại sao lại như vậy.
Tôi khóc không vì cầu mong anh quay lại mà vì tôi cần một bờ vai để tựa vào. Tôi nghĩ ngay đến ba mẹ. Nhưng phản ứng của họ là “Mày dẹp đi đi” hay là “Thằng đó là gì mà mày phải hao nước mắt?”.
Và cuối cùng tôi cũng biết lý do. Ba tôi ra mặt sang nhà anh và nói: “Muốn cưới con gái tao, mày phải có nhà 3 lầu, xe 4 bánh, hồi môn cũng phải 2 tỷ nghe chưa. Mày nhắm được thì tiếp còn không thì rút”. Ba tôi còn thường xuyên kiểm tra điện thoại xem tôi có qua lại với anh nào nữa không.
Còn mẹ, mẹ theo dõi tôi qua mạng internet. Mẹ yêu cầu chị gái theo dõi qua facebook mà tôi không hề hay biết. Mẹ yêu cầu với chị là khi tôi up bất cứ cái status nào cũng phải nói cho mẹ biết. Chị tôi thì chả ưa tôi nên càng được dịp làm tới.
Tôi đóng facebook thì lại nói là tôi tạo cái khác để che mắt gia đình. Lỗ tai tôi đầy rồi, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa. Tôi mệt mỏi với cuộc sống gia đình, tôi rủ bạn đi chơi.
Mỗi lần xin đi chơi, mẹ lại hỏi “Nó là ai?”, “Trai hay gái?”, “Nó học trường gì?”,” Học giỏi không?”… Đó như là một cuộc phỏng vấn xin visa vậy, không đậu thì ở nhà. Nếu tôi nói đi chơi với người khác giới là bị cho ở nhà ngay.
Nhưng vì không khí ngột ngạt này, tôi phải nói dối rất nhiều là đi với con gái. Và giờ giới nghiêm của tôi là 8 giờ. Thế là những lần đi chơi ngày càng cạn kiệt vì chả ai thích đi với một đứa như tôi cả, họ nói có tôi đi làm họ mất vui.
Tôi chính thức không còn bao nhiêu bạn bè nữa. Cũng vì vậy mà tôi càng ngày càng cô đơn, cô đơn ngay trong chính gia đình mình. Tôi thật sự muốn nổ tung, đôi lúc tôi muốn chết cho xong.
Các bạn ơi, xin hãy giúp tôi, tôi thật sự khó xử lắm. Tôi thương ba mẹ lắm nhưng cứ như thế này thì tôi không biết phải làm sao hết. Mong các bạn giúp tôi nhé, comment của các bạn là động lực giúp tôi rất nhiều đó. Cám ơn các bạn đã đọc bài viết này.
Theo Eva
Ức chế vì vợ cũ của chồng
Dù chồng tôi và chị đã ly hôn rồi nhưng sao chị vẫn không chịu buông tha cho anh ấy vậy?
Sau bao ngày bị ức chế do vợ cũ của chồng gây ra, tôi quyết định gửi câu chuyện của mình tới Bạn trẻ cuộc sống để mong nhận được những lời sẻ chia của các bạn độc giả. Qua đây, tôi cũng mong muốn chị - vợ cũ của chồng tôi đọc được những dòng tâm sự này và hãy buông tha cho vợ chồng tôi!
Trước hết, tôi xin khẳng định một điều, tôi không phải là một người phụ nữ đi cướp chồng người khác, cũng không phải là kẻ thứ ba xen vào chuyện gai đình của anh chị khi hai người đang là vợ chồng. Tôi chỉ đến với anh khi thấu hiểu được nỗi đau, những day dứt, dằn vặt của anh, người đàn ông vừa mới ly dị vợ.
Anh nói với tôi rằng: "Dù rất thương yêu hai đứa con và không muốn con sau này phải khổ nhưng anh không thể chịu đựng được một người phụ nữ ích kỷ, xấu xa như thế nữa!". Chị - người phụ nữ anh đã từng yêu, đã cùng anh xây dựng mái ấm gia đình từ ngày hai vợ chồng còn gặp nhiều khó khăn, vất vả... nhưng cuối cùng, cũng chính chị đã phá nát giấc mơ gia đình hạnh phúc, yên ấm của anh vì thói ích kỷ của mình.
Suốt gần 10 năm chung sống bên nhau, chưa một lần chị biết dậy nấu cho chồng một bữa sáng, cũng chưa bao giờ chị dậy sớm để cho con ăn sáng hay đưa con đi học... mà tất cả mọi công việc đó, đều một mình anh làm hết, coi nó như là "bổn phận của người chồng trong gia đình".
Mỗi lúc vợ chồng "cơm không lành, canh không ngọt", chị sẵn sàng bỏ đi vài ngày, mặc chồng con ở nhà muốn sống sao thì sống. Chị thích thì chị cứ đi, không thích thì chị cũng mặc kệ. Không chỉ có thế, mỗi lúc giận chồng, dù trời mùa đông lạnh cóng, chị vẫn kéo xềnh xệch đứa con 6 tuổi vào nhà tắm và dội nước lạnh xối xả lên người nó. Khi anh vào can ngăn thì chị hét lên: " Tôi đẻ nó ra được thì tôi cũng có thể giết nó"...
Tại sao chị vẫn không chịu buông tha cho vợ chồng tôi? (Ảnh minh họa)
Chồng tôi đã kể cho tôi nghe rất nhiều về chị, về chuyện gia đình anh chị trong suốt 10 năm qua. Và khi không thể cứu vãn được nữa, anh đã viết đơn ly hôn và mong chị "hợp tác". Thế nhưng, dù không yêu anh nữa nhưng chị vẫn muốn hành hạ anh để thỏa mãn thói ích kỷ của bản thân mình.
Chị à! Chị có bao giờ hiểu được tấm lòng của người vợ, người mẹ như thế nào không? Chị là mẹ của hai đứa con, tại sao chị lại nhẫn tâm đối xử tệ bạc với nó như vậy? Chẳng nhẽ chị làm vậy chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ, xấu xa của người phụ nữ trong chị hay sao?
Chị à! Sao chị không nghĩ tới tương lai của tuổi trẻ mà lo lắng, vun vén cho chúng? Sao đến tận bây giờ, chị vẫn đưa con và chồng cũ của mình ra để đọa đầy, dày vò họ như vậy? Bố mẹ chia tay, đó là số phận khi duyên nợ vợ chồng của hai người đã hết. Nhưng con trẻ thì chúng có tội lỗi gì mà chị vẫn không chịu buông tha cho chúng?
Gần một năm nay, tại sao chị cứ thích hành hạ gia đình tôi và đứa con lớn của mình vậy? Chị suốt ngày làm phiền vợ chồng chúng tôi, gây ức chế cho chúng tôi như thế thì chị hả hê lắm sao? Toà án đã xử cháu lớn ở với anh, cháu thứ hai còn quá nhỏ nên ở với chị. Anh vẫn đều đặn chu cấp cho chị mỗi tháng 5 triệu để nuôi con, căn nhà 4 tầng sang trang anh cũng để lại cho chị, không thiếu bất cứ một vật dụng nào... và cả một miếng đất gần 10 nghìn mét cũng để cho chị hết. Anh ra đi chỉ với hai valy quần áo, đồ đạc của mình, không lấy của chị bất cứ một thứ gì. Vậy tại sao đến tận bây giờ, chị vẫn không để cho anh có được một ngày bình yên?
Tôi cũng được biết, khó khăn lắm chị mới ký vào đơn ly hôn vì "không để cho anh ra đi dễ dàng như vậy?"... nhưng sao khi để anh đi rồi, chị vẫn không chịu buông tha cho chồng tôi? Tại sao ngày nào chị cũng nhắn tin quấy rối vợ chồng tôi với những lời lẽ độc ác, tàn nhẫn như vậy? Chẳng nhẽ chỉ có khi nhìn thấy người khác bất hạnh, buồn bã, chị mới cảm thấy vui sướng, hạnh phúc sao?
Chị à! Tôi đã quá mệt mỏi và không còn lời lẽ nào để nói với chị nữa rồi. Tôi mong chị hãy suy nghĩ cho cặn kẽ mọi chuyện trước khi làm một điều gì đó và đừng bao giờ làm phiền người khác bằng thái độ hằn học như vậy nữa?
Tôi viết lên đây những dòng tâm sự này để mong giải tỏa được phần nào ức chế bấy lâu nay. Và tôi cũng mong rằng, chị - người phụ nữ đã từng là vợ của chồng tôi hãy hiểu và buông tha cho vợ chồng chúng tôi. Cả tôi và anh ấy đã quá mệt mỏi với những "trò đùa" bấy lâu của chị rồi!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhắm mắt nhìn vợ ngoại tình... Có rất nhiều nguyên nhân dẫn tới chuyện người chồng dửng dưng chấp nhận cho vợ đi "ăn nem" công khai. Muôn vàn lý do vợ ngoại tình Minh Thủy và Minh Dương lấy nhau được 5 năm và đã có với nhau một chàng hoàng tử nhỏ nhưng gia đình họ không hạnh phúc như những gì người ngoài tưởng. Với nhiều...