Tôi là bảo mẫu của vợ
Trước khi lấy vợ tôi nghĩ: lấy vợ về sẽ có người nấu cơm cho ăn, giặt quần áo cho mặc, chăm sóc khi ốm đau và sinh em bé cho mình được làm bố…
Và những ngày đầu lấy vợ tôi được sống đúng như những gì mình mơ ước. Vợ chăm sóc tôi cẩn thẩn và chu đáo như mẹ vậy. Từ ăn uống, cơm nước, quần áo, nhà cửa. Có vợ khác hẳn khi độc thân. Tôi vẫn nghĩ lấy vợ là sướng, nhưng không nghĩ lại sướng như vậy. Nếu biết trước, có lẽ tôi tảo hôn chưa biết chừng.
Đấy là nói vui vậy thôi, chứ có một người đàn bà bên mình, nhất là người mình yêu thật là sung sướng. Chẳng phải vậy mà đàn ông nhất nhất phải lấy vợ sao? Tôi còn biết, có một cụ đã hơn bảy mươi tuổi rồi, ở quê tôi mà nhất nhất là phải lấy vợ. Nghĩa là phải có người ở cùng cho ấm của ấm nhà có bầu có bạn, câu chuyện câu trò ch ứ cũng chẳng phải là để làm gì cả.
Nhưng người ta nói: Ngày vui qua nhanh. Đúng là nhanh như một cái chớp mắt vậy. Ngoắng một cái, sau cái ngày vợ thông báo là có thai, tôi đã sắp làm bố. Nghĩ thấy hồi hộp vô cùng. Khi vợ vào phòng đẻ mà mình ở ngoài cũng nín thở, khi nghe thấy tiếng vợ kêu mà tim chỉ trực rơi ra khỏi lồng ngực vậy. Căng thẳng còn hơn cả mình đi đẻ ấy chứ! Chỉ khi nghe tiếng con khóc oe oe trong phòng mới thở phào, vội vã chạy lại hỏi bác sĩ: Vợ tôi và con có khỏe không? Bác sĩ mỉm cười gật đầu thì mới như vừa quẳng được cả tấn đá đi vậy. Mẹ tôi vẫn bảo: Đàn bà mỗi lần sinh đẻ là như bước vào cửa tử ấy! Nghĩ tới lại thấy toát cả mồ hôi hột!
Khi sinh xong do vết mổ có nguy cơ nhiễm trùng nên vợ phải uống kháng sinh
nên mất sữa. Vợ lại đau đớn nữa. (ảnh minh họa)
Đón vợ và con về nhà, vậy là từ nay nhà tôi có ba người rồi. Cảm giác trở thành một ông bố khiến mình thấy tôi thật đàn ông và vĩ đại, cái cảm giác giống như một con đại bàng giang rộng cánh sẵn sàng đối diện với mọi khó khăn của cuộc sống để bảo vệ chiếc tổ của mình vậy. Nhưng rồi tôi không thể nào nghĩ rằng, sẽ có lúc chú đại bàng bố lại có thể mệt rũ cả đôi cánh, không thể nào mà cất lên để bay nổi tới cơ quan chứ đừng nói tới việc che chở cho ai!
Khi sinh xong do vết mổ có nguy cơ nhiễm trùng nên vợ phải uống kháng sinh nên mất sữa. Vợ lại đau đớn nữa. Vừa thương vợ đau, vừa thương con không đủ sữa, thế là đêm đêm cách hai tiếng ông bố mẫu mực phải thức đậy pha sữa cho con ăn, sáng ra lại nấu nương cho vợ, rồi đi làm. Mắt khi nào cũng chỉ trực cụp xuống và không mở ra nữa, đầu óc khi nào cũng lơ tơ mơ… Tới trưa lại hối hả về ăn cơm và giặt giũ cho đống quần áo tã lót thay ra đêm qua. Tôi cứ như thế quay cuồng cho tới khi hết thời gian vợ ở cữ. Nhưng ba tháng ấy là ba tháng mà anh phải ghi vào ki lục về sức chịu đựng của con người. Nghĩ tới việc được tự do ngủ thôi mà tôi cũng thấy sung sướng rồi.
Video đang HOT
Nhưng rồi thời gian ấy cũng chẳng kéo dài được lâu. Cứ tưởng sau khi con lớn một chút, vợ đi làm lại và gửi cho nhà trẻ thì chồng sẽ có thể nhàn thân hơn. Hóa ra một lần nữa tôi lại nhầm to. Tôi làm nhà nước còn vợ làm doanh nghiệp. Đi sớm về muộn liên tục. Tăng ca tăng kíp liên hồi. Thế là anh vừa đi làm, vừa đón con, rồi về tắm táp cho con, dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm ngon rồi… ôm con đợi vợ về ăn cơm.
Có hôm Tôi hỏi vợ: Em, thế em có thể về sớm hơn vào buổi chiều
không? Em đáp tưng tửng: Em sắp đi học liên thông tiếp!
(ảnh minh họa)
Hết ngày này qua tháng khác. Tới mức tôi từ một tay đầu bếp xoàng bỗng trở thành một anh chồng đảm đang vượt sức tưởng tượng và sự mong chờ của vợ. Và tôi bỗng dưng trở thành thần tượng của tất cả chị em phụ nữ, từ có chồng tới chưa chồng trong văn phòng của em nữa. Có lần em thủ thỉ: Cái B ở trong phòng em nó bảo: nó chỉ mong lấy được một anh chồng như anh thôi. Hỏi ra thì mới biết: Thần tượng không phải vì tôi quá đẹp trai, tài giỏi mà chỉ vì: Tôi là anh chồng biết làm việc nhà đảm đang nhất trong các ông chồng ở cơ quan em! Mà lại không hề than vãn hay có sự phản kháng nào với vợ cả.
Có hôm Tôi hỏi vợ: Em, thế em có thể về sớm hơn vào buổi chiều không? Em đáp tưng tửng: Em sắp đi học liên thông tiếp! Mà có anh rồi em về làm gì nữa! Thế là chuỗi ngày làm bảo mẫu cho em và con vẫn chưa có hồi kết. Có lẽ sẽ kéo dài tới khi em học xong tấm bằng đại học. Và sau đó liệu tôi có thể từ chức không? Tôi cũng không dám nói trước vì sợ: nói trước lại bước không qua!
Vậy là, tôi mang tiếng là có vợ, thế nhưng ngay cả cái việc bất thành văn không thể tranh được của đàn bà là cho con bú tôi cũng làm cả rồi. Thì nói chi tới việc nấu cơm, lau nhà hay giặt quần áo nữa… Ôi, vợ ơi là vợ!
Theo Ngoisao
Chỉ cần chồng để thỏa mãn nhu cầu "yêu"
Chỉ có duy nhất một việc mà khiến cả hai chúng tôi cùng vui vẻ làm, đó là sex.
Vợ chồng tôi đã kết hôn được 5 năm và có một cậu con trai kháu khỉnh, cả hai đều có công việc ổn định và thu nhập khá tốt, nhà cửa lại đàng hoàng. Ai cũng nghĩ chúng tôi là một gia đình tuyệt vời, và dĩ nhiên, một người phụ nữ như tôi đây trong con mắt bạn bè, đồng nghiệp là người vô cùng hạnh phúc.
Tôi yêu chồng và quyết định lấy anh không phải vì những điều kiện bên ngoài như nhà cửa hay tiền bạc, mà bởi vì anh là người rất hiền lành, thật thà, lại chịu khó. Tôi thích sự chân thật đến hơi khô cứng của người yêu mình. Và chúng tôi lấy nhau, đám cưới là kết quả cho một tình yêu đẹp mà cả hai bên họ hàng đều mong ngóng.
Nhưng "ở trong chăn mới biết chăn có rận", có ở chung với nhau mới hiểu hết "từng chân tơ kẽ tóc" của nhau.
Sau khi cưới và sống cùng một thời gian, càng ngày tôi càng cảm thấy sự khác biệt rất lớn giữa tôi và chồng. Anh thật thà, nhưng lại quá khô cứng và không tình cảm.
Khi yêu, những ngày lễ, ngày sinh nhật tôi anh không bao giờ tặng hoa. Tôi đã từng hỏi tại sao anh không tặng hoa như nhiều người con trai khác thì anh bảo rằng, tặng hoa rất phù phiếm và không thực tế. Tôi đồng ý và cho rằng không phải vì anh không chiều chuộng và quan tâm tôi mà vì người yêu tôi là một người thực tế, không yêu theo kiểu ủy mị.
Sau khi kết hôn, mức độ lãng mạn, quan tâm của anh trở về với con số không. Sự vô tâm của anh nhiều lúc khiến tôi thấy tủi thân vô cùng. Anh còn hay áp đặt, gia trưởng và thích ra lệnh cho tôi - điều mà trước giờ tôi không bao giờ chấp nhận ở một người đàn ông. Nhưng đã cưới nhau và lại đang mang bầu nên tôi đành nín nhịn, tự nghĩ âu cũng là duyên trời định, có tránh cũng không được.
Cuộc sống hàng ngày vẫn cứ tiếp diễn, và dường như sự nhẫn nhịn của tôi đối với chồng đã biến tôi thành người đàn bà vô cảm và bị "dở hơi" trong con mắt của nhiều người. Hiện tại, tôi tiếp tục sống có lẽ chỉ vì con. Hàng ngày, tôi như một cái máy chỉ biết lao vào dọn dẹp, cơm nước, rồi đi làm mà chẳng mấy khi nói chuyện với chồng. Anh ta cũng vậy, cả ngày ở công ty, chiều về ăn cơm, xem tivi và chơi game, tuyệt nhiên không hỏi quan tâm, đỡ đần tôi việc nhà. Chỉ có duy nhất một việc mà khiến cả hai chúng tôi cùng vui vẻ làm, đó là sex.
Có lẽ đó chỉ là thói ham vui, thèm được thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi (Ảnh minh họa)
Mỗi lần "nhập cuộc", anh ta luôn biết cách làm hài lòng và thỏa mãn tôi. Anh ta luôn miệng xin lỗi vợ và hứa sẽ thay đổi, sẽ trân trọng và yêu thương tôi như trước. Tôi tin lời anh ta và luôn tìm cách "chiều" chồng. Đáp lại, anh ta cũng không bao giờ khiến tôi phải thất vọng.
Nhưng rồi đến sáng hôm sau, chuyện lại đâu vào đó, anh ta vẫn không hề thay đổi, vẫn lầm lũi đi làm, về nhà, chơi game và vô trách nhiệm với vợ con.
Nhiều lần mang chuyện này tâm sự với bạn bè, chúng "mắt tròn mắt dẹt" ngạc nhiên với trường hợp của vợ chồng tôi. Chúng thắc mắc tại sao chán nhau, ghét nhau là thế mà vẫn có thể "lên giường" cùng nhau. Thực ra, đến bản thôi tôi cũng không thể lý giải nổi tại sao tôi lại có thể cảm thấy tràn ngập cảm xúc, đê mê và mãnh liệt, thậm chí còn thăng hoa như lần đầu tiên mỗi khi làm "chuyện ấy" cùng chồng - người mà ban ngày tôi ghét cay ghét đắng.
Những đêm anh ta đi công tác, nằm một mình tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi thèm được anh ta ôm ấp, vuốt ve, thèm được hít hà "mùi đàn ông" rất đặc biệt của anh ta, nhưng rồi tôi lại thấy ghê tởm chính bản thân mình. Tại sao tôi có thể làm chuyện ấy với người mà tôi không còn tình yêu? Đó không phải là tình yêu, có lẽ đó chỉ là thói ham vui, thèm được thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi.
Cách đây một tuần, sau chuyến công tác dài ngày, anh ta trở về nhà vào giữa đêm với mùi rượu bốc lên nồng nặc, còn kiếm cới gây sự và tát tôi một cái đau điếng.
Không những tát, anh ta còn túm tóc tôi lôi xềnh xệch ra cửa và xô ngã tôi. Anh ta còn lớn tiếng cho rằng, tôi là kẻ ăn bám, là đứa vô tích sự, chỉ "nằm ngửa" là nhanh.
Tôi cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm, những ngày sau đó, tôi bế con trai về nhà ngoại ở. Tôi đã hạ quyết tâm viết đơn ly hôn, cắt đứt quan hệ với kẻ bạc bội này. Tôi sẽ gửi đơn ra tòa mà không xé đi như nhiều lần trước nữa. Tôi cần phải tìm cho mình hạnh phúc mới, cần một người chồng thực sự để mình có thể dựa vào chứ không phải cần một người đàn ông chỉ để thỏa mãn nhu cầu bản thân nữa.
Nói vậy thôi, nhưng lúc này chính tôi cũng vẫn thấy hoang mang. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Tôi đã buộc anh phải ngoại tình Tôi đã gián tiếp đẩy chồng mình vào tay người đàn bà khác. Tôi đã mắc mưu chị ta nên giờ vợ chồng tôi mới tan đàn xẻ nghé, các con tôi mới bơ vơ có mẹ mà mất bố. Chị ta thì hả hê vì nẫng được chồng từ tay tôi. Còn chồng tôi thì u mê coi chị ta như thánh...