Tôi kiên quyết b.ỏ v.ợ khi nghe con của người bạn gọi em là mẹ để rồi tôi phải hối hận mãi mãi
Vợ tôi như bị nói trúng tim đen không dám cãi mà chỉ nói “Anh cho em cơ hội giải thích”. Lúc ấy rượu đã ngấm vào người tôi quá nhiều, tôi chẳng cho vợ giải thích mà dắt tay đuổi cô ấy ra ngoài ngay trong đêm rồi khóa cửa lại.
Tôi và vợ đã có cuộc sống hạnh phúc sau 2 năm kết hôn. Vợ tôi là phụ nữ đảm đang, hết mực yêu thương chồng và chăm lo vun vén cho nhà chồng. Trước khi cưới vợ chồng tôi đã thống nhất sẽ sinh con ngay, nhưng chẳng ngờ sau khi cưới vợ tôi lại nhận được thông báo đỗ cao học. Cô ấy sợ đi học vừa chửa đẻ thì không chăm lo cho con được chu đáo. Vợ muốn kế hoạch, để đi học trước đã.
Lúc đầu tôi tỏ ra không vui, muốn vợ dừng việc học nhưng bố tôi lại ủng hộ con dâu vì ông luôn muốn con cái trong nhà phải học hành cao. Trước sự hậu thuẫn quá lớn của bố tôi đành chiều theo ý vợ.
Hàng ngày đi làm thứ 7, chủ nhật thì vợ đi học thành ra vợ chồng ít có thời gian ở bên nhau. Những khi được nghỉ dịp lễ em gác hết mọi chuyện lại, cùng tôi đi du lịch bù lại những ngày bận bịu trước đây.
Có chuyện hơi lạ là dù chưa có con nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy vợ mua đồ cho trẻ mà lại là đồ cho trẻ tầm 4-5 tuổ.i chứ không phải đồ sơ sinh. Tôi hơi thắc mắc nhưng, tôi nghĩ có lẽ vợ mua chuẩn bị sẵn cho con sau này nên cũng không hỏi lại cô ấy.
Thời gian cứ thế trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày vợ tôi bảo vệ luận án Cao học. Tôi định hôm ấy sẽ cầm bó hoa thật to đến chúc mừng vợ. Hôm ấy Toàn – cậu bạn học chung đại học của em cũng đến chúc mừng, vợ có nói với tôi chuyện này. Toàn là người giúp đỡ em rất nhiều trong luận án tốt nghiệp Cao học lần này. Tôi định sau buổi hôm đó sẽ cùng vợ mời cậu ấy đi ăn để cảm ơn.
Nhưng sáng hôm ấy đến công ty thì sếp lại giao cho tôi một việc phải làm gấp. Tôi sợ không kịp nên báo với vợ không đến buổi bảo vệ của em được để vợ khỏi mất công đợi. Tôi cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh, lúc nhìn đồng hồ vẫn kịp giờ nên phi ngay đến trường em, tôi muốn dành tặng vợ sự bất ngờ.
Video đang HOT
Tuy nhiên, tôi vẫn đến hơi muộn, vợ đã bảo vệ xong. Cầm bó hoa bước vào căn phòng thì đã thấy mọi người vây quanh rất đông để chúc mừng em rồi. Chắc là buổi bảo vệ của vợ tôi được đán.h giá cao.
Tôi bước đến định tặng hoa cho vợ thì chợt khựng người lại khi nghe giọng một đứ.a b.é gái tầm 4 tuổ.i đứng bên cạnh vợ giật giật tay cô ấy nói: “Tối nay mẹ nhớ đến đọc truyện cho con ngủ đấy nhé”. Có lẽ do vợ chưa biết có sự hiện diện của tôi nên cô ấy thoải mái trả lời đứ.a tr.ẻ: “Tối nay mẹ sẽ sang ăn cơm cùng con và đọc truyện cho con ngủ”. Đứ.a tr.ẻ nhảy lên sung sướng và ôm chặt lấy vợ tôi. Còn Toàn đứng cạnh đó dắt tay đứ.a b.é nói: “Thôi con tránh ra đi, để mẹ Thảo (tên vợ tôi) nhận hoa của các cô các bác”.
Giấy phút ấy làm tôi choáng váng vô cùng. Vợ tôi đã có con lớn thế này với người đàn ông khác ư? Yêu em gần 1 năm rồi cưới, mỗi khi tôi hỏi chuyện yêu đương trước kia của vợ em đều nói là chưa từng yêu ai và tôi đã tin những lời em nói. Tôi quay gót ra về mang theo niềm hoài nghi về vợ và không còn ý định rủ toàn đi ăn để cảm ơn nữa.
Tối ấy tôi rủ vợ đi liên hoan chúc mừng nhưng vợ từ chối, hẹn ngày mai vì tối nay em có hẹn với 1 người bạn rồi. Lúc em ra khỏi nhà, tôi thấy em mang theo mấy bộ quần áo trẻ con mới mua, vậy là đã rõ. Em lấy cớ học cao học, để được gần gũi bên người cũ và đứa con riêng của em. Tôi lập tức đi theo vợ. Vợ tôi dừng lại ở một căn nhà 4 tầng, em bấm chuông, đứ.a b.é gái ban chiều mở cửa rồi lao ra ôm chầm lấy em, Toàn đứng ngay sau đó. Tôi chụp lại bức ảnh ấy rồi phóng xe đến quán nhậu uống tới khuya mới về.
Tôi về nhà trong tình trạng say khướt, vợ đã về rồi, em ra đón tôi. Nhưng tôi không còn vui mừng như mọi khi nữa mà trong lòng trào dâng một nỗi uất hận:
- Cô tránh xa tôi ra, người đàn bà đáng ghê tởm. Suốt thời gian qua tôi tin tưởng để cô đi học vậy mà cô lấy cớ đó để đến bên tình cũ hả?
- Anh nói gì em không hiểu, làm gì có chuyện đó.
Tôi lấy điện thoại mở bức ảnh chụp lúc chiều tôi ra để trước mặt vợ: “Cô còn chối nữa đi, cô nói bận bịu tới nhờ nó giúp luận án tốt nghiệp nhưng thực ra là đến với nó và đọc truyện cho con gái cô nghe đúng không?”. Vợ tôi như bị nói trúng tim đen không dám cãi mà chỉ nói “Anh cho em cơ hội giải thích”. Lúc ấy rượu đã ngấm vào người tôi quá nhiều, tôi chẳng cho vợ giải thích mà dắt tay đuổi cô ấy ra ngoài ngay trong đêm rồi khóa cửa lại.
Chúng tôi l.y hô.n 1 tháng sau đó, vì em cảm thấy bị tổn thương nặng nề. Bố mẹ tôi muốn vợ chồng hàn gắn nhưng tôi nhất định không chịu cũng vì sĩ diện. Sau khi l.y hô.n, vợ tôi bỏ vào Nam, tôi đoán cô ấy vào đấy xây dựng cuộc sống mới cùng nhân tình và con riêng nên cũng chẳng quan tâm nữa.
Từ ngày chia tay vợ, tôi chán nản chẳng thiết gì chuyện lập gia đình. Hơn 2 năm sau, tình cờ Toàn xuất hiện trước mặt tôi, anh ta nói cần gặp tôi để nói chuyện. Chúng tôi ngồi với nhau suốt 1 buổi chiều trong quán cà phê:
“Thực sự anh và Thảo chia tay tôi không biết gì hết, chỉ biết rằng cô ấy nói đi Nam và không đến chơi với bé Sóc nhà tôi được nữa. Con bé nhớ mẹ Thảo đến nỗi bây giờ vẫn nhắc. Bố con tôi phải cảm ơn cô ấy nhiều lắm, cô ấy đã cho phép con tôi được gọi mẹ, một từ thiêng liêng mà con tôi đã không co cơ hội được gọi từ khi nó biết nói. Vợ tôi sinh con và đã mất ngay khi bé Sóc chào đời.
Những buổi đến nhờ tôi giúp đỡ luận án thấy tôi vất vả để cho con bé ngủ nên cô ấy đã giúp tôi đọc truyện cho con bé nghe, không ngờ nó mê giọng của cô ấy đến mức tôi phải thu âm lại để mở cho nó nghe hàng đêm. Thỉnh thoảng cô ấy mua quần áo cho con bé, tôi là đàn ông nên không biết chọn đồ đẹp cho con.
Tôi không nghĩ hai người lại ly dị vì trước khi Thảo bảo vệ luận án cô ấy vẫn khen ngợi anh là người chồng tốt, thương và chiều vợ hết lòng. Từ khi đi cô ấy cũng không liên lạc với tôi lần nào. Tháng trước tôi vào Nam tình cờ có người bạn chỉ chỗ cho tôi đến gặp Thảo thì tôi mới biết cô ấy đã l.y hô.n. Tôi hỏi lý do cô ấy không nói, cô ấy đang chuẩn bị quy y trong một ngôi chùa. Một năm qua cô ấy đã sống bên cạnh những em nhỏ mồ côi ở ngôi chùa ấy, cô ấy muốn được chăm sóc cho chúng.
Tại sao anh lạ để một người vợ tốt như vậy ra đi chứ?”.
Tôi nghe mà chế.t lặng cả người. Vậy là tôi đã mắc lỗi lớn với vợ của mình rồi. Tối ấy tôi gọi điện cho vợ cũ, cuộc gọi đầu tiên tôi gọi cho em sau hôm ở toà về. Tôi muốn quay lại, nhưng đầu giây bên kia một giọng trầm buồn: “Muộn rồi, em đã quyết định ở lại đây với lũ trẻ. Anh hãy sống tốt và tìm người phụ nữ khác đi”. Sự hối hận muộn màng của tôi đã không thể níu kéo vợ cũ quay trở lại. Chỉ vì ghen tuông nhất thời mà tôi đã để mất đi một người vợ tốt, suốt cuộc đời này tôi sẽ phải sống trong sự ân hận nuối tiếc người vợ ấy.
Theo Một thế giới
Cứ là tri kỉ chẳng phải tốt hơn sao?
Một ngày nào đó khi nhận ra mình đán.h mất một người bạn tri kỉ liệu người ta có tiếc? hẳn là tiếc vì chúng ta cần đối phương, chỉ là vì một chút cảm xúc khác mà ta đã mất đi cái tình bạn ấy, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Nếu có thể cứ xách balo lên chạy đến bên cạnh người luôn lắng nghe những gì mình nói mỗi ngày, người có thể vì mình không ngại cúi xuống phủi cát trên đôi chân lấm lem kia rồi xỏ đôi giày vào chân mình, có thể cùng mình chạy trên bờ biển cát nóng muốn bỏng đôi chân trần, ngồi từ trưa đến chiều để đen cả da. Suốt những năm tháng thanh xuân, cùng hò hét như hai kẻ mất trí trên bãi biển đông người, kể cho nhau nghe về nửa còn lại của mình rồi dựa vào nhau mà ước 70 năm nữa vẫn là bạn tốt, vẫn có thể an nhiên như hiện tại.
Ở đời này ai cũng sẽ có một người có thể hiểu mình hơn chính cả bản thân, sẵn sàng là cái thùng rác cho mình quẳng vào đó tỉ thứ chuyện vui buồn lẫn bức xúc mà không than phiền một câu. Đôi khi mình chưa cần nói lời nào người đó cũng hiểu cần phải làm gì. Là bạn dành cho người đó một sự tin tưởng tuyệt đối, là một thứ tình cảm thật sự khác biệt, nó không hẳn là yêu nhưng cũng chẳng phải là bạn. Người đó mang tên tri kỉ...
Là tri kỉ nghĩa là bạn có một chút gọi là thương dành cho người ấy nhưng lại không thể là người yêu của nhau. Là đôi lúc bạn muốn chia sẻ một điều gì đó nhưng người duy nhất bạn có thể làm điều lại không phải là người yêu mà là người ấy. Là đôi khi bạn cũng có thể nhầm lẫn về tình cảm của hai người nhưng chắc chắn bạn sẽ không muốn đán.h đổi nó đâu...Và thỉnh thoảng bạn vẫn nghĩ rằng:
Nếu có thể cứ xách balo lên chạy đến bên cạnh người luôn lắng nghe những gì mình nói mỗi ngày, người có thể vì mình không ngại cúi xuống phủi cát trên đôi chân lấm lem kia rồi xỏ đôi giày vào chân mình, có thể cùng mình chạy trên bờ biển cát nóng muốn bỏng đôi chân trần, ngồi từ trưa đến chiều để đen cả da,. Suốt những năm tháng thanh xuân, cùng hò hét như hai kẻ mất trí trên bãi biển đông người, kể cho nhau nghe về nửa còn lại của mình rồi dựa vào nhau mà ước 70 năm nữa vẫn là bạn tốt, vẫn có thể an nhiên như hiện tại. Là vậy đó, sao không là vậy, là tri kỉ, không tốt hơn sao? Sao người ta cứ nhất định phải à một cặp hoặc không là gì cả.
Rồi chỉ vì không thể là một cặp mà người ta unfriend nhau, người ta im lặng, người ta chạy đi tìm một người khác để lấp đầy cái khoảng trống đó để rồi lại thấy đau, để rồi lại không ngừng nghĩ ngợi. Một ngày nào đó khi nhận ra mình đán.h mất một người bạn tri kỉ liệu người ta có tiếc? hẳn là tiếc vì chúng ta cần đối phương, chỉ là vì một chút cảm xúc khác mà ta đã mất đi cái tình bạn ấy, chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Vậy sao ta không mãi như thế, gạt bỏ cái cảm xúc hơn tình bạn một chút nhưng chưa phải là yêu. Đủ quan tâm cho đối phương đủ hiểu một người đôi khi hơn chính họ, cứ cùng nhau cười, cùng nhau hạnh phúc, cùng nhau đi qua cả những khó khăn. Là tri kỉ của ai đó chẳng phải tốt hơn ư!
Theo Guu.vn
"Mày mà đưa nó về mẹ sẽ chế.t trước mặt mày" Hôm ấy Hải về nhà, khi có đầy đủ bố mẹ và chị gái Hải nói anh nhất quyết sẽ lấy Nga. Vừa nghe xong mẹ anh đã chỉ thẳng mặt con trai rồi quát... Hôm ấy Hải đi làm về gặp mưa nên bị cảm. Mới đầu chỉ là cảm nhẹ nhưng rồi do chủ quan bệnh ngày càng nặng khiến anh...