Tôi không thể vượt qua rào cản của cái nghèo để đến bên em…
Kể từ khi bị từ chối, em không còn gặp tôi nữa. Có lẽ nỗi đau của người con gái bị khước từ tình cảm khiến em trở nên lạnh lùng và ít nói hơn. Mỗi khi vô tình gặp tôi em chỉ lẳng lặng bỏ đi. Lúc đó tôi chỉ muốn níu tay em lại và nói “yêu em”, nhưng tôi không thể vượt qua rào cản của cái nghèo.
Chẳng ai có thể nắm chặt tay cả ngày hay vắt tay lên trán cả đêm được, vì thế mà từ trước đến nay chưa bao giờ tôi nản lòng hay cảm thấy thất vọng vì gia đình mình quá nghèo cho đến khi gặp em. Tôi và em học chung trường đại học, em học khóa dưới, xinh đẹp, tinh nghịch và hồn nhiên. Lần đầu gặp em trong câu lạc bộ, tôi bị em hút hồn bởi nụ cười trong sáng ấy, em rất nhanh nhẹn trong công việc, hòa đồng với mọi người.
Kỳ thi đến, câu lạc bộ tập trung nhiều hơn vào công tác giúp đỡ nhau cùng tiến lên. Khi đó, tôi được giao phụ trách hướng dẫn một em khoa dưới, ngay lúc đó em tiến đến bên tôi xin được tôi hướng dẫn. Vậy là 2 tháng cùng học, cùng giao lưu, tôi và em trở nên thân thiết hơn. Em nói “lúc ấy bỡ ngỡ quá, sợ bị phân vào các anh chị khó tính nên chỉ còn cách tự ứng cử về đội của anh. Vì chỉ có anh là dễ tính, thường xuyên giúp đỡ, cởi mở với các thành viên”. Những giờ học nhóm, những buổi ăn vặt, hay những lần xoa đầu gãi tai vì không hiểu bài của em khiến tôi nhớ mãi.
Có lẽ rồi em sẽ nhanh chóng quên tôi, và nỗi đau chỉ còn riêng mình tôi (Ảnh minh họa)
Kỳ thi qua đi, nhưng tôi và em vẫn giữ thói quen cùng học, cùng chơi với nhau. Thời gian trôi đi, cũng sắp đến ngày tôi tốt nghiệp. Đúng vào thời gian đó, em chủ động tỏ tình với tôi, thế nhưng tôi đã từ dứt khoát từ chối em, không phải vì tôi không yêu em, mà hơn thế lúc nào tôi cũng muốn được ở bên em, chăm sóc cho em. Nhưng kể từ khi biết em là thiên kim tiểu thư tôi lại thấy mặc cảm trước em, tôi tự ti mỗi khi em đòi về nhà tôi chơi.
Đó là lý do vì sao tôi khước từ tình cảm của em, vì sao tôi chịu đau khổ dằn vặt vì sợ không thể đem lại cuộc sống tốt đẹp cho em như em đang có hiện tại. Kể từ khi bị từ chối, em không còn gặp tôi nữa. Có lẽ nỗi đau của người con gái bị khước từ tình cảm khiến em trở nên lạnh lùng và ít nói hơn. Mỗi khi vô tình gặp tôi em chỉ lẳng lặng bỏ đi. Lúc đó tôi chỉ muốn níu tay em lại và nói “yêu em”, nhưng tôi không thể vượt qua rào cản của cái nghèo.
Đêm nào hình ảnh em cũng hiện ra trong giấc mơ của tôi, khi tỉnh giấc xung quanh tôi luôn vang vọng tiếng em cười, nói. Tôi không biết mình quyết định như vậy là đúng hay sai. Có lẽ rồi em sẽ nhanh chóng quên tôi, và nỗi đau chỉ còn riêng mình tôi.
Video đang HOT
Theo VNE
"Con vật phản bội thì làm thịt, chồng phản bội thì ra khỏi nhà"
Tôi không bao giờ quên được câu nói dằn mặt đó của vợ. Tôi đã thề là sau này dù gì cũng phải mua được nhà riêng mà ở.
Tôi có một câu hỏi muốn thẳng thắn trực tiếp hỏi chị em ở đây. Ngoại tình có thật là một sai lầm không thể nào tha thứ và đáng bị trừng phạt suốt đời không?
Tôi đã và đang bị vợ dày vò hành hạ vì một phút sai lầm trong quá khứ. Đến nay đã 3 năm rồi, khi tôi hoàn toàn quên mất tên người đó là gì thì vợ tôi vẫn nhắc lại như chuyện đó vừa mới xảy ra hôm qua. Đàn ông vốn ghét ai nói nhiều, càng ghét những ai hẹp hòi không cho người khác cơ hội sửa sai.
Cách đây 3 năm, cơ quan tôi có một cô gái đến thực tập. Tôi đã quên mất là chúng tôi bắt đầu tình cảm trai gái như thế nào. Nhưng chưa được bao lâu thì vợ tôi phát hiện. Bằng chứng thật khó cãi vì cô ấy bắt được toàn bộ mail và lần chúng tôi hẹn nhau ở nhà ga.
Lần đó thì hơi oan cho tôi, thật tình là tôi đi công tác còn cô ấy đi thăm người bà con. Nhưng vì tôi nhân tiện đặt luôn vé tàu cho cô ấy nên chúng tôi ở cùng khoang. Mặc dù đã tránh nhưng vợ tôi cương quyết ở lại cho đến giờ tàu chạy nên bắt gặp.
Vợ tôi còn dằn mặt "Vật nuôi phản bội thì làm thịt, người phản bội thì ra khỏi nhà". Đúng là gà cậy vườn, cô ấy kiêu ngạo vì chúng tôi đang ở căn nhà mà bố mẹ cô ấy xây cho (Ảnh minh họa)
Kết quả là vợ báo lên lãnh đạo báo hại cô bé thực tập phải nghỉ. Đến bây giờ cô ấy cũng không xin được việc ở bất kỳ một cơ quan nhà nước nào khác. Còn tôi bị khiển trách nội bộ, việc đề bạt vì thế cũng vì thế bị ảnh hưởng rất nhiều trong mấy năm qua.
Tôi biết mình sai khi rục rịch có tư thế ngoại tình nhưng cũng tức vợ. Đáng ra cô ấy nên biết giơ cao đánh khẽ, chuyện nhà thì đóng cửa giải quyết, việc gì phải làm ầm để ảnh hưởng đến danh tiếng và sự nghiệp chồng.
Vợ tôi là người vợ khôn nhưng chưa khéo. Cô ấy làm thế để giữ chồng nhưng vì tôi chậm được thăng chức nên kinh tế gia đình cũng khó khăn hơn. Không mang tiền về được nhiều như cô ấy muốn, cô ấy lại quay sang chửi tôi vô dụng. Thật không hổ danh là đàn bà tai hại.
Trước khi báo sự việc lên cơ quan, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cô ấy làm rất nhiều việc quá quắt, tôi nghĩ là có phần tàn nhẫn. Tôi có nuôi một con chó, chỉ là giống chó thường nhưng cực kỳ khôn và giữa chúng tôi có nhiều năm gắn bó nên tôi rất thương vật nuôi này.
Vợ tôi bình thường hay hắt hủi nó vì bẩn, sủa không đúng lúc gây ồn ào. Khi phát giác tôi ngoại tình, cô ấy đem nó bán cho quán cầy tơ ngay đầu đường. Cô ấy kể lại mà tôi còn không tin. Đó là lần thứ hai tôi khóc sau lần mẹ tôi nhập viện vì đột quỵ. Tôi thực sự hận không thể bóp cổ được vợ.
Tôi ngoại tình, cô ấy chỉ cần trút lên tôi là đủ, đằng này còn nhẫn tâm với chú chó thân cận trung thành mà tôi xem không khác gì bạn. Tôi nhận thức được nỗi đau phản bội vừa gây ra cho vợ nên kìm chế lắm mới không cho vài cái tát.
Ấy vậy mà vợ còn dằn mặt "Vật nuôi phản bội thì làm thịt, người phản bội thì ra khỏi nhà". Đúng là gà cậy vườn, cô ấy kiêu ngạo vì chúng tôi đang ở căn nhà mà bố mẹ cô ấy xây cho. Tôi không bao giờ quên được câu nói đó, tôi đã thề là sau này dù gì cũng phải mua được nhà riêng mà ở.
Từ sau lần bắt được chồng ngoại tình, cho dù chúng tôi thật sự chưa làm gì quá đáng, nhưng vợ tỏ ra bất mãn coi thường chồng. Đến sau này sinh con, dù con còn nhỏ cô ấy đã nựng con và nói "May mà mẹ khôn khéo giữ bố lại cho con, nếu không mày sinh ra là đứa không cha rồi con ạ". Tôi sợ sau này con lớn, cô ấy lại tiếp tục lải nhải vào tai con những điều vô bổ này.
Bây giờ tôi đi đâu cũng không được thoải mái vì cứ mỗi 15 phút vợ lại gọi điện kiểm tra một lần. Lần nào gọi cô ấy cũng nói những lời rất khó nghe, hỗn láo và xúc phạm "Đang ngoại tình ở đâu đấy, có cần mẹ con tôi đến làm khán giả không" hay "Không còn mạng chó nào đỡ tội cho anh nữa đâu, liệu đấy mà ngoại tình".
Một người chồng đã tích cực sửa sai như tôi có đáng được tha thứ hay không? (Ảnh minh họa)
Tôi là người chồng có trách nhiệm và biết sửa sai. Sau lần bị vợ biết và triển trách ở cơ quan, và nhất là từ sau khi con tôi ra đời, tôi một lòng với vợ con hơn bao giờ hết. Nhưng lúc nào vợ tôi cũng vẽ ra đủ thứ chuyện linh tinh và xỉa xói lỗi lầm của tôi.
Ba năm rồi, vợ tôi vẫn chưa để quá khứ được yên. Tôi thấy mệt mỏi với một người vợ lúc nào cũng đa nghi và tìm mọi cách hạ thấp chồng. Bực quá tôi còn nghĩ liều thôi đằng nào vợ cũng chửi rồi, mình cứ ngoại tình cho trắng mắt.
Xin mọi người ở đây hãy cho tôi một lời khuyên. Một người chồng đã tích cực sửa sai như tôi có đáng được tha thứ hay không? Phải làm gì để vợ bớt trách cứ nhắc lại chuyện cũ bây giờ. Cứ đà này thì có ngày tôi cũng sẽ "bật lại" vợ rồi cơm chẳng lành canh chẳng ngọt.
Theo VNE
Bỏ quên sợ hãi để yêu em Anh nhận ra rằng khi đã tìm được tình yêu đích thực người ta sẽ bỏ cả sợ hãi để giữ tình yêu đó. Anh còn nhớ, khi nhìn cô ấy bước đi bên người đàn ông khác, giàu có, sang trọng, anh đã tự mình rút lui vì nghĩ rằng mình không xứng đáng. Anh không có đủ can đảm ở bên...