Tôi không thể tin nổi người đàn ông đó lại là chồng mình
Nhìn người đàn ông mặc độc một chiếc quần ngắn, thân trên để trần đang tươi cười trước mặt hàng chục người xa lạ, tôi không thể tin nổi người đó lại là chồng mình.
Tôi có ông chồng lấy về đã 4 năm, đổi trăm thứ nghề mà chưa nghề nào kiếm ra tiền. Chồng tôi kém tôi 2 tuổi, đã vậy tính khí lại trẻ con nên đôi khi tôi cảm thấy mình nên đối xử với chồng như đối xử với đứa con nuôi, để khỏi cay cú mỗi khi nhìn chồng nhõng nhẽo và lười biếng.
Hồi học đại học, anh theo chuyên ngành thiết kế trang sức. Nhưng bản thân anh nghèo rớt mồng tơi, tài cán thì nộp đến cả trăm bản thiết kế mà chẳng thấy được chọn cái nào, ra trường là thất nghiệp luôn. Thương tình, lại vì lúc đó vừa yêu đương nên dại trai, tôi đưa anh ít tiền, bảo anh đi học cái khác. Anh đem hơn 20 triệu tôi cho đem đi mua một chiếc máy ảnh 18 triệu, còn lại 2 triệu mua mấy cái quần lùng bùng toàn túi với khóa. Tôi hỏi anh để làm gì? Anh trả lời, đi làm nhiếp ảnh gia.
Phải nói ngoài lề một chút là khi anh học năm thứ 4 đại học, tôi đã ra trường đi làm được hơn 2 năm và cũng bắt đầu thuộc diện thu nhập cao. Công việc của tôi là quản lý và “săn” nhân sự, nhưng tôi lại bất lực vì không thể nhồi nhét anh vào một công việc văn phòng nào được. Chỉ bởi tính anh thích tự do, còn tôi lại quá yêu anh.
Sau khi làm nhiếp ảnh gia thất bại vì số ảnh chụp không mấy tạp chí chịu nhận và cũng chẳng chiến thắng trong cuộc thi ảnh nào, anh chán chường nằm ở nhà nửa tháng trời. Nửa tháng đó là quãng thời gian gian nan nhất của tôi. Tôi vừa lo công việc, vừa chăm sóc cơm nước, quần áo, nhà cửa cho anh, lại vừa động viên tinh thần anh. Bao nhiêu việc dồn dập, cuối cùng tôi bảo anh “Thôi, cưới nhau đi, em nuôi anh, anh chịu khó ở nhà cơm nước cho em là được”.
Đôi khi tôi cảm thấy mình nên đối xử với chồng như đối xử với đứa con nuôi, để khỏi cay cú. (Ảnh minh họa)
Thế là chúng tôi kết hôn. Hồi đó, bố mẹ tôi chửi mắng tôi suốt vì cưới một “kẻ ăn không ngồi rồi”. Đến giờ nghĩ lại, tôi cũng không hiểu sao lại bị anh “mê hoặc” đến mức độ này.
Video đang HOT
Sau khi cưới, chồng tôi ở nhà nấu cơm cho tôi được vài ngày thì anh kêu anh phải đi làm, phải có trách nhiệm với vợ. Vậy là anh bắt đầu chuỗi hành trình tìm việc, xin việc, đi phỏng vấn, vào thử việc, và thất bại.
Tôi từng phân tích cho anh biết vì sao anh bị loại, vì bản thân anh không thể hiện được sự yêu thích công việc, một trong những yếu tố đầu tiên mà người tuyển dụng đòi hỏi. Anh làm người khác có cảm giác cả thèm chóng chán, không gắn bó lâu bền với một việc nào được. Ngoài ra, anh có tố chất của nghệ sĩ nhưng lại không kiên nhẫn cho lắm. Vì thế anh sẽ không thể ngồi im lìm trên chiếc ghế công sở được quá 4 tiếng mỗi ngày. Đó là lý do vì sao mà anh thất bại nhiều đến vậy trong việc tìm kiếm một công việc ổn định.
4 năm qua, chồng tôi đã đổi trăm thứ nghề nhưng chưa một lần thành công. Bí bức quá, có lần anh còn đòi đi ra công trường làm thợ xây. Anh nói thà anh đi làm lương bèo bọt, còn hơn hàng tháng cầm tiền của tôi để tiêu. Nhưng sức của anh thì làm sao nhấc nổi viên gạch mà đòi xây với chả dựng? Bản tay của anh chỉ nên rê chuột hoặc cầm bút mà thôi. Vì vậy, tôi quyết định đầu tư cho anh một cửa hàng bán đồ văn phong tứ bảo. Ngày khai trương rầm rộ bao nhiêu thì về sau èo ọt bấy nhiêu. Khách không nhiều mà chủ cửa hàng lại chẳng nhiệt tình mua bán. Mấy ngày đầu anh còn chịu tư vấn với chiều khách, về sau anh kệ khách mua gì thì tự lấy, hỏi nhiều thì đi chỗ khác mà mua, thắc mắc thì biến…
Kết quả, tôi phải thuê một ông cụ về quản lý cửa hàng, còn chồng tôi chỉ nên phụ giúp thôi. Tháng trước, tôi nghe anh kể anh đang gia nhập một câu lạc bộ dành cho giới trẻ gì đó, tôi không quan tâm lắm, vì tôi biết anh chắc cũng chẳng ở được lâu. Thế nhưng thời gian đó, anh đi suốt. Qua 2 tuần vẫn thấy anh bận rộn đi sớm về trễ. Thứ sáu tuần trước, anh còn mang về một tấm vé in mấy hình loằng ngoằng và thời gian buổi biểu diễn của câu lạc bộ. Anh nhấn mạnh tôi phải tới xem anh trình diễn, và nhớ ủng hộ đội của anh món tiền để đi lưu diễn.
Tôi không thể tin nổi người đàn ông đó lại là chồng mình. (Ảnh minh họa)
Mừng vì chồng có đam mê và sẵn sàng theo đuổi, tối thứ bảy đó tôi mặc bộ váy thật đẹp, trang điểm kỹ lưỡng đi xem anh biểu diễn. Lần mò vào câu lạc bộ của anh, tôi đã cảm thấy hơi lo lắng vì không gian trông khá mờ ảo. Sau đó, ánh đèn chiếu lên trên thân thể một nhóm người đàn ông đứng giữa sân khấu. Qua ánh đèn lúc có lúc không, tôi nhận ra anh lẫn trong đó. Sau một màn múa máy kéo dài gần 15 phút, thì ánh đèn bật sáng trưng cả căn phòng. Và chồng tôi cùng đám đàn ông kia hướng về phía khán giả, tươi cười trong tiếng vỗ tay của rất nhiều người.
Nhưng tôi không thể tin nổi người đàn ông đó lại là chồng mình. Anh mặc một chiếc quần ngắn và mỏng tới mức có thể nhìn rõ ràng mọi thứ, thân trên để trần. Dáng vẻ và nụ cười đầy tự hào của anh làm tôi choáng váng và cảm thấy vô cùng chói mắt. Tôi cố gắng kìm chế xúc động và chờ đợi anh “giao lưu với người hâm mộ”.
Từ hôm đó về, chồng tôi liên tục hỏi tôi cảm thấy anh biểu diễn như thế nào. Lần nào tôi cũng phải dối lòng rằng rất hay, rất tuyệt. Song, tôi không muốn chồng tôi đi theo con đường đó. Tôi thà rằng anh vô dụng, anh chỉ biết ăn và ngủ còn hơn anh như vậy. Nhưng tôi biết, chồng tôi đang hào hứng lắm. Hiếm có việc gì khiến anh đam mê như thế này. Nếu tôi nói ra lời gì quá đáng, tôi sợ anh sẽ nhụt chí và thất vọng. Tôi phải làm gì với anh bây giờ?
Theo Afamily
Người đàn bà cướp chồng tàn nhẫn nhất
Công cuộc có con được Hồng lên kế hoạch đáo để. Hồng muốn con mình phải thật nổi trội. Trước tiên, cần phải tìm được người "gieo giống" hoàn hảo đã. Nghĩ mãi cuối cùng Hồng quyết định nhờ vả Phong - cậu bạn học cùng đại học cũng từng chơi khá thân.
Hồng năm nay đã bước sang tuổi 30, bố mẹ chị "sốt" thay cô con gái cưng vì ở cái tuổi thuộc vào hàng ngũ "gái già" mà mãi vẫn chưa thấy Hồng đưa chàng trai nào về ra mắt. Không phải Hồng không muốn, nhưng mối tình đầu tan vỡ trong nước mắt khi anh người yêu phản bội khiến chị mất niềm tin vào tình yêu. Sau cuộc tình ấy, Hồng lao đầu vào công việc để quên đi phiền muộn mà không màng tới chuyện yêu đương.
Chỗ Hồng làm đa phần là con gái, Hồng cũng không phải là tuýp người giao thiệp rộng nên cơ hội tìm kiếm tình yêu cũng không nhiều. Mà chị cũng không quá để tâm đến việc ấy, "độc thân vui vẻ cũng tốt chứ sao" - Hồng thầm nghĩ và hài lòng với cuộc sống của mình. Chỉ đến khi bố mẹ giục giã chuyện chồng con ngày một nhiều, chị mới suy nghĩ một chút đến chuyện hôn nhân.
Nhưng chuyện cũ vẫn còn ám ảnh, Hồng thấy ngại khi bắt đầu phải tìm kiếm một người phù hợp. "Bây giờ người ta lấy nhau rồi lại ly hôn đầy ra đấy, chắc gì con sẽ không giống như họ, lấy không hợp rồi lại mất công ra toà" - Hồng trao đổi thẳng thắn với bố mẹ về suy nghĩ của mình, chị không muốn phải phụ thuộc vào ai.
Bố mẹ Hồng nghe chị nói mà tức không muốn nhìn mặt con: "Tôi không quan tâm chị lấy ai, nhưng từ giờ đến cuối năm mà chị không cho tôi ẵm cháu thì đừng bao giờ về cái nhà này nữa". Mẹ Hồng ra tối hậu thư với chị như thế. Ý định của bà khi nói thế là chỉ mong con gái bà sớm lấy chồng để bà có cháu bế, bà nào ngờ được rằng câu nói của mình đã khiến cho Hồng có một ý tưởng khá táo bạo, đó là làm mẹ đơn thân. "Giờ có chồng hay không cũng không quan trọng bố mẹ ạ, chỉ cần có con là được, sau này về già còn có người chăm nom" Hồng tuyên bố.
Công cuộc có con được Hồng lên kế hoạch đáo để. Hồng muốn con mình phải thật nổi trội. Trước tiên, cần phải tìm được người "gieo giống" hoàn hảo đã. Nghĩ mãi cuối cùng Hồng quyết định nhờ vả Phong - cậu bạn học cùng đại học cũng từng chơi khá thân. Hồng đã có cuộc nói chuyện khá cởi mở và thẳng thắn với Phong về vấn đề này. "Mình sẽ không bắt cậu phải chịu trách nhiệm gì cả, Phong cứ yên tâm" - Hồng cam đoan với cậu bạn.
Chị phải làm công tác tư tưởng hết hơi, cuối cùng Phong cũng đồng ý, với điều kiện phải giữ bí mật hoàn toàn vì Phong đã có một tổ ấm nhỏ hạnh phúc.
Hồng còn mặt dày đề nghị vợ Phong cho chị được sống "kiếp chồng chung", "chấp nhận làm phòng nhì không cần danh phận", công khai ý định cướp chồng... (Ảnh minh họa).
Khoảng gần một năm sau, Hồng chào đón cậu hoàng tử bé của mình chào đời với niềm hạnh phúc dâng trào. Hồng đã từng nghĩ mình sẽ vui vẻ làm một single mom như ý định ban đầu nhưng đời người không ai nói trước được điều gì. Cuộc sống của một bà mẹ đơn thân vất vả và nhiều nỗi lo hơn chị nghĩ. Dù có mẹ đỡ đần nhưng Hồng vẫn khá chật vật vì vừa phải đi làm, vừa phải chăm con.
Lúc này, Hồng thấy cần biết bao khi có một người đàn ông có thể làm trụ cột gia đình để mình có thể tựa vào mỗi khi mệt mỏi. Điều này khiến chị nghĩ đến Phong nhiều hơn, chỉ có anh mới có thể mang lại hạnh phúc và là một bờ vai vững chãi có thể che chở cho mẹ con chị.
Nghĩ là làm, Hồng quyết tâm giành Phong về tay. Hồng nhờ người điều tra và tìm hiểu thì biết rằng vợ Phong là giáo viên mầm non, rất hiền lành và dễ xúc động. Nắm được điểm này, Hồng thường xuyên nhắn tin cho vợ Phong mở lời về việc Phong có con riêng. Chưa dừng lại ở đó, Hồng còn mang con đến kể khổ, than khóc ầm ĩ với vợ Phong rằng mình và Phong yêu đương sâu đậm thế nào, khó khăn ra sao khi không đến được với nhau. Hồng còn mặt dày đề nghị vợ Phong cho chị được sống "kiếp chồng chung", "chấp nhận làm phòng nhì không cần danh phận", công khai ý định cướp chồng...
Quá đau đớn, vợ Phong đã ôm con bỏ về nhà mẹ đẻ ở mà bỏ ngoài tai mọi lời giải thích của chồng. Hồng hoan hỉ vì kế hoạch của chị dần thành công. Chị còn bắt Phong phải cho mẹ con chị về sống cùng nhà vì "con mình không thể nào không có bố, anh đừng tàn nhẫn thế với mẹ con em". Anh chàng Phong hiền lành khù khờ đã bị Hồng dắt mũi. Anh đành để mẹ con Hồng ở nhà mình dù vẫn loay hoay chưa biết giải quyết mọi chuyện ra sao.
Nhưng Hồng chưa vui mừng được bao lâu. Mẹ của Phong từ quê lên thăm con trai và con dâu. Bà đanh mặt lại sau khi biết chuyện của Hồng và Phong. Khác với cô con dâu và cậu con trai hiền lành nhu nhược, mẹ Phong là một người phụ nữ khá ghê gớm và cứng rắn. Bà không ngừng sỉ vả Hồng là "đồ đàn bà mất nết, không ra gì, phá vỡ hạnh phúc gia đình con tôi" và đuổi Hồng ra khỏi nhà, đồng thời bảo con trai đi đón con dâu về.
Bỏ ngoài những lời nói của mẹ Phong, Hồng vẫn kiên trì bám trụ lại. Hồng không muốn bao công sức của mình đổ sông đổ bể. Không hiểu Hồng sẽ chịu được cuộc sống như thế này bao lâu nữa khi tất cả mọi thứ mà chị giành được vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về chị...
Theo Doisongphapluat
Tôi ôm lấy vợ thật chặt sau khi nghe về quá khứ khủng khiếp của cô ấy Đôi mắt An vương nước, cô ấy vội mặc lại quần áo và ôm lấy cánh tay tôi nhưng tôi lại đẩy mạnh cô ấy ra. Tôi lao vào xé rách chiếc áo ngủ mỏng manh trên người An, tra hỏi dồn dập vì sao cô lại lừa dối tôi. An là mối tình đầu của tôi. Với một thằng đàn ông phải...