Tôi không thể nào quên anh
Đầu năm sau là nhiệm vụ ở Việt Nam kết thúc, anh sẽ trở lại Nhật, về lại bên vợ con. Tôi biết mình và anh sẽ không có kết thúc tốt đẹp nhưng tôi lại không thể quên được anh.
Tôi là một cô gái có thể tự coi là khá xinh đẹp, vừa ra trường được hai năm, có học thức và được nhiều người để ý tới, tuy nhiên tôi sống rất khép kín và ít bạn bè. Công việc của tôi rất bận, hơn nữa, buổi tối tôi còn tham gia nhiều khoá học nên gần như không có bạn bè khác ngoài đồng nghiệp ở cơ quan. Tôi quen anh khi chúng tôi làm việc cùng nhau trong một dự án của nước ngoài, anh là người Nhật. Ngay từ buổi đầu gặp anh, tôi thực sự đã có cảm tình với anh. Anh cao lớn và luôn luôn giữ thái độ nghiêm túc trong công viêc, điều đó càng khiến tôi rung động.
Trong suốt thời gian làm việc, tôi biết anh cũng có cảm tình với mình nhưng chưa bao giờ chúng tôi bộc lộ ra ngoài cũng như không bao giờ có những liên hệ khác ngoài công việc. Mãi 4 tháng sau khi đã hoàn thành phần việc của mình, khi chúng tôi sắp không được làm việc cùng nhau nữa, anh mới rụt rè mời tôi dùng bữa tối, nói là muốn cảm ơn tôi trong suốt quá trình làm việc. Sau lần gặp riêng đó, chúng tôi đã gặp lại nhau nhiều lần và cảm thấy rất thoải mái khi được nói chuyện, chia sẻ với nhau nhiều sở thích. Anh đã có gia đình. Chính vì vậy, suốt một thời gian dài gặp gỡ nhau, chúng tôi thực sự kìm giữ tình cảm của mình. Tôi biết mình có cảm tình với anh, không được gặp anh, tôi thấy nhớ anh vô cùng và tôi biết anh cũng vậy. Nhưng tình cảm không kìm giữ được mãi, cái gì đến cũng phải đến.
Tôi và anh yêu nhau nhưng tôi biết trong lòng cả hai đều chưa một phút giây nào yên bình. Tôi biết anh dằn vặt bởi cảm giác lừa dối vợ để đến với tôi, anh vừa không muốn xa tôi, vừa sợ anh không thể mang lại cho tôi hạnh phúc. Vợ anh là một cô gái rất tốt và họ có hai đứa con rất dễ thương, một gia đình hoàn hảo. Về phần mình, tôi cũng đau khổ không kém, tôi yêu anh, được anh dành thời gian ở bên nhiều nhất có thể, nhưng tôi luôn lo sợ đến một ngày, khi công việc của anh ở Việt Nam kết thúc, anh sẽ về nước và tôi không thể gặp được anh nữa. Đã nhiều lần chúng tôi đã quyết định chấm dứt mối tình đau khổ này nhưng ngần ấy lần chúng tôi không thể làm được. Anh nói anh không thể quên được tôi, tôi hiểu rằng đối với anh, việc đó cũng không hề đễ dàng gì. Tôi cũng không thể quên được những phút giây hạnh phúc bên cạnh anh, những điều ngọt ngào anh làm cho tôi.
Tôi cứ sống trong khắc khoải như vậy đã một năm nay, đầu năm sau là nhiệm vụ ở Việt Nam của anh ấy kết thúc. Tôi biết hạnh phúc của mình ngắn ngủi, tôi biết nó sẽ phải kết thúc. Tôi hiểu mình sẽ phải thức tỉnh sau khi chìm đắm vào giấc mơ đó. Nhưng không được gặp anh, tôi như người mộng mị, gặp anh rồi tôi lại nhìn thấy cái hiện thực thật tàn nhẫn. Mỗi lần tạm biệt anh, nỗi lo sợ một ngày anh sẽ rời xa tôi càng lớn hơn. Tôi cứ khóc suốt trên đoạn đường mỗi khi về nhà, hình ảnh của anh khuất bóng là tôi lại thấy cảm giác trống trải vô cũng bao quanh mình. Tôi muốn giữ nhưng không thể giữ, muốn yêu anh rất nhiều nhưng không thể tiếp tục được mãi. Anh đến từ một đất nước khác hoàn toàn nơi tôi đang sống, nơi đó xa xôi và sẽ là mãi mãi xa anh nếu anh về nước.
Video đang HOT
Anh chưa một lần hứa hẹn gì với tôi, chưa hề nói một điều không tốt về gia đình của mình, anh chưa bao giờ để tôi hy vọng vào điều gì cả. Chỉ đơn giản là chúng tôi luôn muốn được ở bên cạnh nhau, từng giây từng phút đối với tôi là quý giá vô cùng. Tôi thực sự bế tắc vô cùng. Tôi không thể quên nhưng cũng không thể tiếp tục sống với nỗi dằn vặt này được. Tôi không thể quên được từng câu, từng điều mà anh ấy từng nói, những nơi chúng tôi đã đi qua, những kỷ niệm ngọt ngào, những giấc mơ mà chúng tôi có cùng nhau.. Mãi mãi chỉ là giấc mơ nhưng tôi không thể quên. Tôi thật sự rất cần điều gì đó có thể giúp được tôi lúc này.
Theo VNE
Bi hài chuyện n.ữ sin.h làm mẹ
Khi thai 6 tháng, gia đình hai bên đành tổ chức đám cưới cho hai đứ.a tr.ẻ mà không có hôn thú vì chưa đủ tuổ.i.
Lên lớp 11, Phương (Thanh Hóa) bước vào mối tình đầu với anh chàng tên Long khóa trên. Yêu nhau được 3 tháng, sau nhiều lần đi chơi chung với bạn bè, cuối cùng hai đứa có một buổi hẹn riêng tại nhà Long. Hôm ấy bố mẹ người yêu đi công tác xa, lại đúng lúc tivi chiếu bộ phim nhạy cảm, nên hai đứa quyết định... bắt chước. "Đây là lần đầu tiên của cả hai nên lóng ngóng lắm. Em cũng không nghĩ được điều gì to tát, chỉ thấy tò mò và muốn thử cho biết...", Phương kể.
Sau hôm đó, hai người không có nhiều cơ hội riêng tư. Tình yêu đẹp tiếp diễn bình thường đến mức Phương không hề biết mình mang thai. Đến tháng thứ 5, mẹ Phương thấy con béo lên từng ngày, nhưng vì trời mùa đông, mặc nhiều quần áo nên bà chỉ nghĩ "chắc con mình đang tuổ.i ăn tuổ.i lớn". Nhưng rồi bà cũng buột miệng hỏi xem có phải Phương đang mang bầu.
Phương trả lời không và tỏ vẻ khó chịu với câu hỏi kỳ quặc của mẹ. Song, đến gần một tháng sau thì cái thai lộ rõ, cũng là lúc Phương sốc khi biết đang mang trong người một đứa con. Hết cách, gia đình hai bên quyết định tổ chức đám cưới cho hai đứ.a tr.ẻ mà không có hôn thú vì chưa đủ tuổ.i.
Được hỏi tại sao quan hệ mà không nghĩ đến chuyện dính bầu, Phương trả lời hồn nhiên: "Mình có biết gì đâu, cứ nghĩ một lần thì sao có chuyện gì được". Sau đám cưới, Phương nghỉ học ở nhà chuẩn bị sinh nở, ông bố trẻ tên Long đi học cố được vài tháng, tốt nghiệp cấp 3 xong cũng nghỉ luôn.
Nhưng chỉ cưới được chưa đầy nửa năm, nhà nội đã đòi trả con dâu về vì chê Phương lười, không biết làm gì, rồi lại bảo không biết đấy có phải cháu ruột mìnhkhông... Một năm sau, Phương và Long ai về nhà đấy. Đứa con nhỏ mỗi nhà đón vào chăm vài tháng, rồi lại đưa về cho nhà kia...
Cũng năm ngoái, tại trường trung học phổ thông B Kim Bảng, Hà Nam, bốn học sinh lớp 10 có bầu, phải nghỉ học về nhà lấy chồng và chuẩn bị cho việc sinh em bé. Thảo, lớp 12 cùng trường cho biết, trong bốn người trên, có trường hợp phải năn nỉ nhà trai mãi mới cho cưới, thậm chí có người con trai còn trốn biệt tích, mãi sau mới quay về...
Không can đảm giữ thai lại như các trường hợp trên, Hiền (17 tuổ.i, Ba Vì, Hà Nội) đã được gia đình đưa đi nạo thai, nghỉ ở nhà dưỡng sức một thời gian rồi tiếp tục đến trường. Tuổ.i còn nhỏ, tuy chưa ý thức hết những gì mình đang làm, nhưng Hiền đã phải chịu sự bàn tán của bạn bè khắp trường và bà con chòm xóm. "Nhiều lúc em tưởng không thể vượt qua được chuỗi ngày đen tối này. Bạn trai sau khi biết chuyện đã chia tay, có gặp thì cũng xem như người dưng", Hiền kể.
Theo báo cáo tình trạng dân số thế giới năm 2013 do Trung tâm Thanh thiếu niên Trung ương phối hợp với Quỹ Dân số Liên Hợp Quốc (UNFPA) công bố ngày 4/11, các bạn trẻ ngày càng cởi mở với quan hệ tìn.h dụ.c trước hôn nhân. Nếu như năm 2003, chỉ có 23% bạn gái và 48% bạn nam đồng tình với vấn đề này thì đến năm 2008, con số đã tăng lên 30% ở nữ và 58% ở nam. Độ tuổ.i quan hệ tìn.h dụ.c lần đầu cũng giảm từ 19,6 vào 2003 xuống còn 18,1 vào năm 2008.
Đặc biệt, theo báo cáo về sức khỏe bà mẹ tr.ẻ e.m nghiên cứu trên 63 tỉnh thành Việt Nam, tỷ lệ v.ị thàn.h niê.n có thai tăng từ 2,9% năm 2010 lên 3,2% năm 2012.
Ông Arthur Erken, Trưởng đại diện UNFPA tại Việt Nam cho biết, mang thai ở tuổ.i vị thành niên không những khiến các em gặp phải chấn thương tâm lý như trầm cảm, dễ bị cô lập, kỳ thị của mọi người, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe như thiếu dinh dưỡng, thiếu má.u, biến chứng sau khi nạo phá thai không an toàn, nhiễm khuẩn lây qua đường tìn.h dụ.c...
Ông nhấn mạnh, nói tới việc mang thai ở tuổ.i vị thành niên, hầu hết xã hội chỉ biết đổ lỗi cho các em gái khi mang thai. Tuy nhiên, bản thân các em gái không thể tự có thai được. Vì vậy thanh thiếu niên cần được trang bị kiến thức giới tính phù hợp và toàn diện để trau dồi kiến thức và kỹ năng cần thiết bảo vệ sức khỏe suốt cuộc đời.
Đồng thời, trang thiết bị dịch vụ chăm sóc sức khỏe sinh sản cần chất lượng và thân thiện với thanh thiếu niên để các em có được cuộc sống khỏe mạnh. Cần đảm bảo rằng phụ nữ Việt Nam được mang thai an toàn, tất cả tr.ẻ e.m sinh ra đều khỏe mạnh.
Theo VNE
Đưa cho vợ 1 triệu/tháng nhưng đòi ăn ngon mặc đẹp "Lương của chồng cao gấp ba, gấp bốn lương vợ nhưng tháng nào cũng phải để vợ nhắc mới chịu đưa, và cũng chỉ "són" ra có 1 triệu", chị Oanh ấm ức. Lương em vẫn đủ dùng đó thôi! Lấy nhau đã hơn 3 năm nhưng chồng chị Oanh (Cầu Giấy, HN) chưa một lần đưa lương về cho vợ. Hồi mới...