Tôi không thể nào lấy anh làm chồng
Vì anh đã từng là người yêu của bạn thân tôi. Thế nên, dù có yêu anh cỡ nào, có muốn gần anh đến mấy, tôi cũng chỉ mãi mãi coi anh là bạn, không thể vượt qua ranh giới của hai chữ tình bạn.
Anh vốn là một chàng thư sinh hiền lành, nhìn anh có nết hao hao của trai Hàn. Có lẽ, đó là lý do ngày đó tôi rất chú ý anh. Tính tôi lãng mạn, hay xem phim Hàn nên khi gặp anh, tôi đã có ấn tượng rất lạ. Tôi cảm thấy ở anh một sự ấm áp, một trái tim nhiệt huyết và một con người nội tâm. Đúng, anh hay u sầu, nhưng đó là vẻ u sầu của chàng thư sinh, gia cảnh khó khăn.
Anh học giỏi, là lớp trưởng của lớp toán ngày đại học. Ai cũng ngưỡng mộ anh bởi anh là người đàn ông chịu khó lại ham học. Người ta thích mẫu đàn ông như anh, nhất là khuôn mặt lạnh lùng rất Hàn Quốc. Không phải anh tỏ ra như vậy để cho con gái si mê, chỉ là anh có hoàn cảnh gia đình khó khăn nên lúc nào anh cũng lo lắng và buồn rầu thế. Và cũng chính vì lý do đó, anh không hề yêu ai cho tới khi gặp bạn của tôi.
Cô ấy cùng quê với anh, và tình cảm của anh với cô ấy tiến triển nhanh tới mức tôi cũng phải ngạc nhiên. Một người đàn ông chưa từng yêu như anh ngay lập tức bị cô bạn tôi đánh gục. Ngày ấy, thật tình tôi muốn nói với anh rằng, anh đừng yêu người con gái đó, vì đó là người rất thực dụng. Tôi sợ anh sẽ bị tổn thương vì một ngày không xa, anh sẽ bị cô ấy bỏ rơi mà thôi. Thứ duy nhất cô ấy cần ở anh chính là cái mã của anh. Anh đẹp trai, đáng để cô ấy tự hào khi đi cùng bạn bè, người thân. Anh chẳng nhận ra, mỗi lần cô ấy ngượng nghịu giới thiệu nghề nghiệp của bố mẹ anh với bạn bè của tôi. Chỉ có tôi cảm nhận được vì cô ấy không bao giờ nói lớn điều đó cho anh nghe thấy.
Tôi biết, tôi chơi thân với người đó nhưng tình bạn khác tình yêu. Chúng tôi ở cùng kí túc và có nhiều thứ cũng hợp nhau. Ngoài chuyện lăng nhăng, thực dụng, lợi dụng tiền bạc của người yêu thì tôi không chê cô ấy điểm gì. Chỉ là, tôi đã trót có tình cảm với anh, thương anh nên không muốn anh rơi vào bẫy tình này mà thôi. Nhưng làm sao mở lời, anh sẽ cho tôi là đứa bạn đểu khi chia rẽ tình cảm của hai người họ. Rồi nếu chẳng may anh nói với cô ấy rằng tôi bảo anh vậy, tôi sẽ mất một người bạn ngay lập tức. Khó nói lắm các bạn ạ.
Và tôi cứ thế, cứ âm thầm theo dõi anh và người bạn gái của mình, xem họ hạnh phúc, giận hờn, lắng nghe tất cả những tâm sự của anh và người đó, chỉ để cho họ những lời khuyên khiến hai bên không còn tổn thương nữa.
Video đang HOT
Rồi một ngày, thật sự anh đã bị đá. Anh đau đớn gọi cho tôi, rủ tôi đi uống rượu. Khi đó, tôi đã biết trước sự tình, tôi an ủi anh, nói anh yên lòng vì thật tình, chuyện này, dù là người ngoài cuộc nhưng tôi nắm rõ hơn ai hết. Anh bị phản bội khi người ta có người con trai khác, giàu có và địa vị. Còn anh, chỉ là một gã nghèo, không xứng với tiêu chuẩn của cô bạn tôi.
Anh khóc thật nhiều, suốt thời gian ấy anh được tôi an ủi, quan tâm và anh đã nhận ra tình cảm thật sự của tôi. Tôi cũng thích anh, cũng yêu anh nhưng tôi không thể chọn anh. Khi anh ngỏ lời muốn được bầu bạn cả đời này với tôi, tôi đã từ chối. Thật tình, tôi không muốn lấy một người chồng đã từng là người yêu của bạn tôi, từng đau khổ vật vã vì người con gái ấy. Nhất là lúc này, mỗi lần nhắc tới người ta, anh đều rơi nước mắt. Đàn ông ít khi khóc, khi đã khóc có lẽ tình cảm quá nhiều.
Tôi nói với anh rằng, tôi không thể lấy người như anh, cho tới khi nào anh xóa hẳn hình bóng người cũ. Tôi cũng không dám chắc mình có thể chờ đợi được anh bao lâu. Nhưng hiện tại, làm sao tôi yêu được một người đàn ông đã và vẫn đang yêu bạn thân của mình. Tôi cũng sẽ đánh mất người bạn này nếu như quyết định chọn anh, hoặc sẽ phải rất dũng cảm khi đối diện với sự thật, chúng tôi là một cặp. Bạn bè của hai đứa không hiểu, sẽ cho là tôi cướp giật người yêu, chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây. Tôi thật sự không biết có nên chọn anh hay không nhưng lúc này tôi nghĩ, dù yêu anh nhưng tôi sẽ chẳng thể lấy người như anh!
Theo Khám Phá
Hôm qua, lần đầu tiên tôi đã dám cãi lại chồng trước mặt bố mẹ chồng rồi bế con ra khỏi nhà
Anh im đi, anh không được xúc phạm bố mẹ tôi. Đúng là tôi ngu nên mới lấy anh và chấp nhận ở cái nhà này mấy năm qua, giờ thì tôi sáng mắt ra rồi.
Tôi kết hôn được 4 năm và đó cũng là 4 năm tôi phải sống nhẫn nhịn trước một người chồng cục mịch, nóng tình và một gia đình chồng hà khắc. Chúng tôi cưới nhau là do mai mối, tôi khi ấy cũng đã 29 tuổi rồi nên bố mẹ giục cưới luôn. Nửa năm quen anh, tôi lên xe hoa về nhà chồng.
Lấy nhau về tôi mới thấy chồng là người cục tính. Hễ vợ làm gì không đúng ý là anh mắng chửi và sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay liền. Tôi vốn ở nhà là đứa con gái ít nói, hiền lành nay lấy phải người chồng như thế thì lại càng không dám nói lại lời nào. Tôi cố gắng nhẫn nhịn cho êm cửa êm nhà, số mình nó thế chứ biết làm sao được.
Tôi cố gắng nhẫn nhịn cho êm cửa êm nhà, số mình nó thế chứ biết làm sao được. (Ảnh minh họa)
Chồng đã vậy nhưng bố mẹ chồng tôi cũng rất khó tính và khắt khe. Mẹ chồng lại luôn bênh vực con trai. Có lần thấy con trai sai rõ ràng khi vì một lý do không đâu mà tát vợ nhưng mẹ chồng tôi chẳng nói anh câu nào mà lại quay sang dạy bảo tôi: "Biết tính chồng nó thế thì đi chỗ khác đi, đằng này cứ đứng đây để nó ngứa mắt nó đánh cho. Ngu thì phải chịu". Tôi trào nước mắt, chẳng lẽ tôi phải tránh xa mọi người trong nhà chồng thì mới mong sống yên ổn ở đây hay sao?
Không chỉ nóng nảy mà chồng tôi còn có cả bồ nhí bên ngoài. Khi biết chuyện, chồng cấm tôi không được kêu ca gì ra bên ngoài. Tôi stress nặng, hôm ấy người chị họ gọi điện tôi đã tâm sự mấy câu không ngờ chồng nghe được. Anh giằng điện thoại rồi cho tôi một cái bạt tai rồi quát:
"Mày muốn tao ở nhà với mày chứ gì, được rồi. Tao sẽ cho mày biết sự sung sướng khi chồng ở nhà. Mày không phục vụ tao tới nơi tới chốn thì không xong đâu".
Sau câu nói ấy, anh lôi tôi ra và bắt phải phục vụ theo ý anh. Có lẽ anh sung sướng bên ngoài thế nào thì giờ về bắt vợ phục vụ thế ấy. 1 tuần liền tôi bị chồng bạo hành, tôi kiệt sức và ốm nằm liệt giường. Tôi van xin anh tha cho tôi, còn anh muốn đi đâu thì đi, coi coi như câm như mù. Chỉ đến nước ấy chồng mới buông tha cho tôi.
Khổ cực như vậy nhưng tôi vẫn cố nhẫn nhịn suốt 4 năm qua, tất cả cũng là vì đứa con trai 3 tuổi. Tôi biết nếu rời xa nơi đây, tôi sẽ không thể đảm bảo cho con có được một cuộc sống có đầy đủ vật chất, dù sao nhà chồng tôi cũng thuộc diện khá giả. Ở đây dù sao con tôi cũng được sung sướng.
Vậy nhưng sự việc ngày hôm qua thì tôi không thể tiếp tục nhẫn nhịn sống kiếp khổ sở ở nhà chồng được nữa. Lúc đó, đứa con đang chơi gọi mẹ đòi đi ị, tôi bận làm bếp nên vào chậm để con ị đùn ra quần. Anh lầm rầm chửi rủa, như mọi khi tôi coi như không nghe thấy gì.
Bế con vào nhà tắm rửa vệ sinh tôi mới biết hết nước nóng nên nhờ chồng xách hộ cái phích vào để pha nước rửa cho con, chẳng ngờ chồng tôi lớn tiếng quát:
Anh im đi, anh không được xúc phạm bố mẹ tôi. Đúng là tôi ngu nên mới lấy anh và chấp nhận ở cái nhà này mấy năm qua, giờ thì tôi sáng mắt ra rồi. (Ảnh minh họa)
- Mày định sai ai ở cái nhà này? Ăn không ngồi rồi có mỗi đứa con cũng không trông cẩn thận được. Không biết ngày xưa bố mẹ mày cho mày ăn cái gì mà ngu đến vậy? Hay là lúc cho mày ăn ông bà ấy cũng không biết là cái gì. Khổ tao bị lừa lấy ngay phải gái vừa già vừa ngu thôi.
- Anh im đi, anh không được xúc phạm bố mẹ tôi. Đúng là tôi ngu nên mới lấy anh và chấp nhận ở cái nhà này mấy năm qua, giờ thì tôi sáng mắt ra rồi.
Lần đầu tiên tôi đáp trả chồng trước mặt bố mẹ chồng rồi bế con chạy ra khỏi căn nhà ấy ngay lập tức. Lúc đầu cả nhà chồng tôi cứ ngỡ là tôi chỉ chạy sang hàng xóm như mọi khi rồi lại về thôi nên không ai cản. Mãi sau không thấy tôi đâu nên họ mới toán loạn đi tìm. Họ gọi điện, nhắn tin đe dọa bắt tôi mang con về nhưng tôi không nghe máy. Giờ tôi đang tá túc ở nhà người chị họ, chị ấy bảo tôi cứ ở đó không sợ họ biết.
Tôi đã tính chỉ ở đây vài hôm sau đó hai mẹ con tôi sẽ thu xếp vào Nam chỗ chị gái tôi đang sống. Cuộc sống tương lai chưa biết thế nào nhưng tôi sẽ cố gắng làm tất cả vì con. Tôi đã chấp nhận ra khỏi căn nhà đó và sẽ không bao giờ hối hận về quyết định của mình. Sau này hi vọng con tôi sẽ hiểu và không trách cứ gì người mẹ tội nghiệp của nó.
Theo Một Thế Giới
Bạn trai quan tâm quá đến thu nhập của tôi Anh hiền lành, chân thật, cũng có những tiêu chí cần ở một người chồng nhưng tôi sợ cách anh quan tâm quá đến thu nhập của mình. Tôi cứ băn khoăn và suy nghĩ, với một người như vậy, liệu tôi có nên đồng ý để làm đám cưới với anh không. (Ảnh minh họa) Tôi năm nay 30 tuổi, đã tốt...