Tôi không thể mở lòng mình
Tôi không sao thoát khỏi những nỗi ám ảnh về nỗi đau của các chị mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình có 3 chị em gái. Vì là em út nhỏ nhất nhà và các chị cũng cách khá xa về tuổi tác nên tôi được chiều chuộng rất nhiều. Gia đình tôi lúc đó rất hạnh phúc, lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười.
Năm tôi bắt đầu vào cấp 2 cũng là lúc hai chị tôi bắt đầu đi lấy chồng. Cũng từ đây sóng gió bắt đầu ập đến với gia đình chúng tôi.
Chị đầu lấy chồng về một gia đình nghèo hơn gia đình tôi rất nhiều. Chị phải cơ cực vất vả cho cuộc sống mưu sinh của gia đình mình.
Nhưng điều đó chưa là gì so với sự cơ cực cay đắng mà chị phải chịu đựng vì sự cay nghiệt và độc ác của bà mẹ chồng. Bà ấy luôn tìm mọi cách để hành hạ, nói xấu, chửi bới, kiếm chuyện với chị đủ điều.
Tiền hai vợ chồng chị làm ra được bao nhiêu, bà đều bắt giao nộp hết cho bà. Chị không khác nào một ô sin trong nhà bà ấy.
Vốn hiền lành nên chị tôi chịu đựng tất cả mà không nói một lời nào (những điều này tôi biết được qua một người con của bác họ anh rể nói lại). Nhưng cây muốn lặng gió chẳng dừng. Thấy chị tôi hiền lành, không nói gì thì được thể bà càng lấn tới. Anh rể đứng ra bênh vực chị thì bị bà chửi thậm tệ, đuổi đánh.
Cuối cùng thì anh chị cũng được ở riêng. Cuộc sống có phần khá hơn nhưng hạnh phúc chẳng mỉm cười với chị được lâu. Anh rể ra đi mãi mãi trong một tai nạn để lại một mình chị với đứa con thơ chưa đầy 2 tuổi trên đời. Hàng ngày nhìn chị lầm lũi đi về, lầm lũi nuôi con một mình mà lòng tôi đau như cắt.
Video đang HOT
Chị thứ hai của tôi lấy chồng cũng chẳng sung sướng gì hơn. Chị ấy đẹp lắm. Thời con gái, chị có rất nhiều người theo đuổi nhưng chị lại chọn anh rể – người chồng hiện tại bây giờ.
Anh rể tôi là một người khéo miệng, lại biết cách lấy lòng người khác nên dễ dàng đánh gục nhiều đối thủ khác để chiếm được tình cảm của chị. Cưới nhau không lâu thì anh rể hiện nguyên hình là một con ác thú, suốt ngày đàn đúm nhậu nhẹt và đánh đập chị.
Thậm chí, chị mang bầu cốt nhục của anh mà anh ta cũng không buông tha, càng đánh đập chị thậm tệ hơn. Đến mức chị phải sinh non khi cái thai mới được 7 tháng tuổi, em bé sinh ra chỉ được 1,2 kg.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị bị bầm tím, nhìn chị đau đớn sau những trận đòn thừa sống thiếu chết, tôi chỉ muốn xông vào đánh một trận sống còn với người đàn ông đó nhưng chị không cho.
Đã không ít lần tôi khuyên chị bỏ đi, làm lại từ đầu, bỏ người đàn ông vô dụng và độc ác để giải thoát cho mình nhưng chị không đồng ý. Chị bảo, chị thương cha mẹ, không muốn cha mẹ đau lòng.
Tôi cũng đã thử hẹn hò với vài người con trai nhưng vẫn không làm sao thoát được ám ảnh này (Ảnh minh họa)
Chị không muốn cha mẹ đã mang tiếng là có đứa con gái chồng chết giờ lại thêm một đứa con gái nữa bỏ chồng. Chị muốn cha mẹ không phải rớt nước mắt thêm vì chị.
Tôi khóc hết nước mắt vì đau lòng, vì thương cho kiếp hồng nhan mà bạc phận của chị. Có lẽ mọi người sẽ không thể nào thấu hiểu được nỗi đau đó. Nỗi đau mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu.
Tôi mang nỗi đau ấy đi theo suốt từ những năm trung học. Tôi quyết tâm phải học thật tốt, phải đậu đại học bằng mọi giá để những mong thay đổi số phận của mình, để không phải chịu cảnh của các chị gái.
Tôi lao vào học và chỉ biết có học. Và tôi đã đạt được mục đích của mình. Tôi đậu vào một trong những trường đại học danh giá nhất. Ra trường, tôi có công việc ổn định.
Nhưng nỗi đau của gia đình thì cứ bám riết lấy tôi. Nhiều lần, khi chỉ còn lại một mình, nghĩ về gia đình, nghĩ về các chị mà nước mắt cứ tự chảy mặc dù tôi không muốn khóc.
Tôi không sao thoát khỏi những nỗi ám ảnh về nỗi đau của các chị mình. Nó ám ảnh tôi hàng đêm. Nhiều lúc đang ngủ, mơ thấy chị bị đánh, tôi lại giật mình thức dậy và run bần bật, mồ hôi chảy đầm đìa. Và tôi lại khóc.
Cũng có nhiều người theo đuổi nhưng tôi luôn sợ hãi. Tôi sợ mình cũng sẽ như các chị gái. Tôi không thể mở lòng mình ra được.
Tuy không đánh đồng tất cả đàn ông đều xấu nhưng tôi cũng không thể nào nghĩ tốt về họ để có thể cho người ta một cơ hội hiểu mình. Bạn thân tôi khuyên tôi hãy mở lòng ra, hãy cố gắng xóa bỏ tất cả những chuyện buồn. Hãy cho người ta một cơ hội, cho mình một cơ hội.
Tôi cũng đã thử hẹn hò với vài người con trai nhưng vẫn không làm sao thoát được ám ảnh này. Tôi sợ. Đôi lúc tôi nghĩ có lẽ tôi ở vậy, mai sau một kiếm đứa con để sau này tuổi già có người chăm sóc.
Nhưng tôi cũng không muốn cha mẹ phải rơi nước mắt vì tôi. Họ đã khóc quá nhiều lần cho hai chị gái rồi. Tôi không có quyền làm họ đau lòng thêm nữa.
Tôi là niềm hy vọng của cha mẹ mình. Nếu bây giờ tôi làm điều đó, cha mẹ biết sẽ không thể nào chịu đựng được. Nhưng thật sự tôi không biết phải thế nào. Liệu tôi có nên đi gặp bác sĩ tâm lí không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi không thể dứt bỏ thói quen nghiện "xxx"
Kể từ khi chia tay người yêu, tôi cảm thấy bức bối khó chịu vô cùng. Mặc dù biết anh đã có bạn gái mới, nhưng mỗi khi anh lén lút hẹn tôi đến nhà nghỉ, tôi vẫn không thể cưỡng lại được.
Tôi sinh ra trong một gia đình có 4 người, ngoài bố mẹ ra thì trên tôi còn có một anh trai nữa đang đi du học nước ngoài. Bố mẹ thì suốt ngày đi công tác triền miên khiến tôi đôi lúc cảm thấy cô đơn lắm. Hai ông bà không mấy quan tâm đến tôi, mà lúc nào cũng chỉ suy nghĩ đến việc làm sao để kiếm nhiều tiền hơn. Một tháng họ gửi cho tôi mười triệu tiền tiêu vặt và nghĩ như thế là đủ để tôi có được một cuộc sống hạnh phúc.
Những lúc tôi đau ốm ở nhà một mình, tôi cũng chẳng muốn thông báo với ai. Vì dù có nói thì bố mẹ cũng không thể về được, cùng lắm cũng chỉ hỏi thăm qua điện thoại mà thôi. Tâm trạng tôi thực sự không tốt nên luôn giữ vẻ mặt buồn bã và khó chịu khi đến trường. Đó cũng chính là lý do tôi không chơi được với những bạn bè khác. Một phần vì họ nghĩ tôi nhà giàu kênh kiệu, một phần bởi tôi không chịu được cảm giác tủi thân khi nghe họ kể về việc gia đình họ hạnh phúc ra sao, rồi khoe trên facebook những bức ảnh kỷ niệm với bố mẹ như thế nào...
Hàng ngày tôi chỉ biết làm bạn với cô đơn và sống lặng lẽ trong bốn bức tường rộng... cho đến khi tôi gặp được anh - người con trai hơn tôi bốn tuổi. Gia đình anh vừa mới chuyển đến đối diện nhà tôi. Từ lúc mới gặp mặt, tôi đã cảm thấy trong mắt anh có một sự đồng cảm lớn với mình. Bố mẹ anh cũng thường xuyên vắng nhà hệt như bố mẹ tôi vậy. Chỉ có điều anh khác tôi ở chỗ, anh luôn vui vẻ, hoạt bát và rất chủ động bắt chuyện với mọi người.
Hồi mới quen, anh thường sang nhà tôi hỏi chuyện về mọi thứ xung quanh khu nhà, những người hàng xóm rồi về bản thân tôi. Anh kể cho tôi nghe về gia đình anh nữa...Từ những câu chuyện như vậy, tôi cảm thấy anh là người con trai rất hiểu mình. Anh nhìn thấu mọi tâm sự, mọi nỗi buồn sâu kín trong tâm hồn tôi. Và rồi chúng tôi yêu nhau từ bao giờ không biết. Tôi đã trao cho anh tất cả vào sinh nhật năm tôi tròn mười bẩy tuổi.
Anh thực sự khiến tôi bị cuốn hút và say đắm trọn vẹn trong những cảm xúc mà anh mang lại. Vừa chủ động, nhưng cũng vừa dịu dàng quan tâm đến từng cảm giác của tôi ra sao. Bất cứ lúc nào, thậm chí đang có bài kiểm tra ở trường, tôi cũng chỉ nhớ tới anh và mong nhanh chóng trở về để ở bên anh. Nửa năm yêu anh là quãng thời gian quá ngọt ngào và hạnh phúc đối với tôi.
Nhưng niềm hạnh phúc đó cũng chẳng kéo dài lâu. Anh nói với tôi rằng gia đình anh lại sắp chuyển đi (vì bố anh là nhà thầu xây dựng nên gia đình anh thường chuyển nhà liên tục). Mặc dù sẽ ở xa nhau nhưng anh hứa với tôi rằng sẽ thường xuyên liên lạc bằng điện thoại và tới đón tôi đi chơi. Kể từ ngày anh chuyển đi, cuộc sống của tôi lại trở về quãng thời gian lạnh lẽo và u sầu như trước. Nhiều khi tôi nhớ anh đến phát điên lên, tôi liên tục gọi vào máy của anh vì anh đã thất hứa không liên lạc cũng không đến thăm tôi. Lần nào ấn nút gọi đi tôi cũng ở trong tâm trạng hoảng loạn vì sợ anh sẽ rời xa mình. Có phải anh cố ý thay số điện thoại để cắt đứt mối liên hệ với tôi không??? Tại sao anh lại vô tình đến vậy, tàn nhẫn đến vậy? Anh biết là đối với tôi anh quan trọng đến nhường nào mà.
Những ngày tháng xa anh tôi như rơi vào cảm giác bị khủng hoảng nặng nề. Những buổi tối ở nhà một mình, vì quá cô đơn và tuyệt vọng, tôi từng nghĩ đến việc cắt cổ tay tự vẫn cho xong. Soi vào trong gương tôi thậm chí còn không nhận ra mình. Sau những ngày khóc vật vã vì đau khổ tột cùng, cuối cùng tôi cũng tìm ra cách để trấn an bản thân. Hàng ngày tôi chỉ biết ôm lấy chiếc laptop để truy cập vào những web đen. Tôi mong muốn tìm lại cảm giác hạnh phúc khi ở bên anh trước đây.
Và rồi tôi trở nên dễ dãi hơn trong việc quen bạn trai. Tôi chủ động đưa họ về nhà ngủ qua đêm để thỏa mãn những cơn dục vọng cồn cào đang hành hạ thể xác mình, để quên đi sự tổn thương mà anh đã gây ra cho tôi. Nhưng dù tôi có làm gì với ai đi nữa, tôi cũng không thể có được cảm giác trước kia với anh. Đơn giản bởi vì tôi không hề yêu họ như tôi đã yêu anh.
Tôi không thể cưỡng lại lý trí của mình mỗi khi ở bên anh (ảnh minh họa)
Một ngày, đột nhiên anh nhắn tin cho tôi. Tôi như vỡ òa trong sự sung sướng. Hàng trăm tin nhắn nhớ nhung của tôi gửi đi, cuối cùng cũng được anh trả lời: "Anh cũng nhớ em, cuối tuần mình gặp nhau em nhé...". Gặp được anh, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy anh ngay lập tức. Nhưng anh thì dường như quá xa cách...Đặt ly cà phê xuống bàn, anh trầm giọng nói với tôi rằng anh đã có bạn gái mới. Đó là lý do mà anh trốn tránh tôi bấy lâu nay. Rồi anh yêu cầu tôi đừng nhắn tin cho anh nữa, và hãy quên hết chuyện quá khứ đi, để cả hai cùng có một khởi đầu tốt đẹp...
Tôi tưởng như mình đang mơ một cơn ác mộng. Một lần nữa tôi lại khóc vì anh, vừa đau khổ, vừa muốn quên anh tôi đã lao vào cuộc vui với những người đàn ông khác...Tôi dần trở thành một con nghiện sex thật sự. Càng ngày tôi càng khao khát cảm giác mạnh hơn và làm chuyện đó với cường độ cao hơn. Nếu tôi không như thế, tôi sẽ điên lên vì không chịu nổi mất. Chính anh đã biến tôi thành một kẻ như vậy, và đây là cách duy nhất có thể giúp tôi quên đi anh, dù nó có tồi tệ và bẩn thỉu như thế nào.
Khi tôi đang chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cuộc sống lang thang vật vờ không còn lòng tự trọng thì anh lại nhắn tin cho tôi. Anh nói hôm nay anh có rất nhiều chuyện buồn và muốn tâm sự cùng tôi. Chuyện công việc của anh đang gặp nhiều trở ngại, rồi chuyện anh đang cãi nhau với người yêu...Anh ôm lấy tôi và mong tôi hãy an ủi anh. Thế là chúng tôi đã thuê phòng tại một nhà nghỉ gần đó và ở bên nhau suốt đêm. Sau đó là rất nhiều cuộc hẹn giữa chúng tôi, nhưng lần nào cũng là ở trong nhà nghỉ. Một lần tôi hỏi anh: "Anh đã làm chuyện đó với bạn gái mới chưa. Cô ấy hơn hay em hơn?" Rồi anh lảng tránh câu hỏi của tôi, anh chỉ nói với tôi một câu duy nhất đủ để trái tim tôi chết lặng
- Anh chỉ biết cô ấy đang là hiện tại của anh...
- Vậy tại sao anh lại ngủ với em?
- Anh cũng không biết vì sao mình làm thế nữa. Anh xin lỗi, nếu em không muốn thì từ nay anh sẽ không gặp em nữa...
Chỉ một câu nói đó thôi, tôi biết tôi đang ở vị trí nào trong trái tim anh. Dù sao tôi cũng chỉ là quá khứ, là cái bao cát để anh trút bỏ mọi căng thẳng và buồn bã. Anh không yêu tôi nữa, và dù tôi có ra sao thì anh cũng sẽ quay lại bên cô ấy mà thôi. Tất cả chỉ là sự lợi dung. Anh là một người tham lam và ích kỷ. Nhưng có lẽ tôi còn tồi tệ hơn anh nữa. Dù biết tình cảm của anh, nhưng tôi vẫn cố tình vờ như không biết. Tôi làm mọi thứ chỉ cần được ở bên anh làm chuyện đó là đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Có phải căn bệnh của tôi đang ngày một trầm trọng. Tôi nghiện sex đến mức không thể dừng lại. Nếu tôi có lý trí hơn một chút, tôi sẽ kiềm chế được cảm xúc khi ở bên anh. Làm thế nào để tôi thoát ra được. Không đến với anh có lẽ tôi sẽ lại tìm đến những chàng trai khác mất thôi. Càng ngày tôi càng cảm thấy ghê sợ chính con người mình. Giá như tôi có thể tan biến khỏi cuộc đời này, tôi sẽ cảm thấy mình thanh thản và nhẹ nhõm hơn rất nhiều...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi không thể quên anh Đầu năm sau là nhiệm vụ ở Việt Nam kết thúc, anh sẽ trở lại Nhật, về lại bên vợ con. Tôi biết mình và anh sẽ không có kết thúc tốt đẹp nhưng tôi lại không thể quên được anh. Tôi là một cô gái có thể tự coi là khá xinh đẹp, vừa ra trường được hai năm, có học thức...