Tôi không thể kiềm chế được nữa rồi…
Hưng cho rằng tôi chưa quên tình cũ, vẫn lén lút qua lại và thằng Tuấn chính là kết quả của sự v.ụng t.rộm đó.
Thằng Tuấn hét lên: “Ông không phải là ba của tôi, tôi thù ghét ông, ông cút khỏi nhà mẹ tôi ngay”. Nhìn nét mặt con, tôi biết sức chịu đựng của nó đã đến giới hạn cuối cùng. Nếu Hưng không đi và nó không thể kiềm chế được thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Rất may là lần này chồng tôi đã nhượng bộ. Anh gườm gườm nhìn thằng Tuấn rồi xách xe bỏ đi. Đến lúc đó, tôi mới ôm con vào lòng. Như chỉ chờ có vậy, thằng Tuấn khóc ngất trong tay tôi.
Tôi lấy Hưng sau khi mối tình đầu đổ vỡ. Dù khi về với anh, tôi hoàn toàn trong sạch và thằng Tuấn được sinh ra sau gần 1 năm chúng tôi đám cưới nhưng không biết có ai nói gì mà sau đó anh nghi ngờ. Ban đầu là bóng gió, sau đó thì Hưng nói thẳng với tôi thằng Tuấn không phải con anh.
Tôi sững sờ. Không ngờ anh lại có thể đổ oan cho tôi như vậy. Tôi thề với Hưng là kể từ khi nhận lời yêu anh, tôi đã cố gắng quên đi hình bóng người cũ và một lòng với anh. “Nếu cô không làm thì chẳng ai có thể đổ oan cho cô. Không ngờ tôi đã cưới một con đĩ về làm vợ”- Hưng gầm gừ khi tôi v.an x.in, thề thốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ đến cái c.hết. Tôi nghĩ, chỉ có cái c.hết mới gột rửa được nỗi oan ức mà Hưng đã giáng xuống đầu tôi. Thế nhưng khi đó thằng Tuấn còn quá nhỏ. Nếu tôi c.hết thì sẽ không có ai che chở, bảo vệ nó trước búa rìu của chính cha ruột nó giáng xuống. Tôi nuốt nước mắt vào lòng, nhẫn nhục để nuôi con.
Rồi tôi cũng biết nguyên nhân vì sao Hưng lại nghi ngờ như vậy. Anh tình cờ gặp một người đã từng biết chuyện tình yêu của tôi trước đó. Chỉ một câu nói vô tình của người ấy đã khiến cho Hưng ngờ vực, cho rằng tôi chưa quên tình cũ, vẫn lén lút qua lại, gặp gỡ và thằng Tuấn chính là kết quả của sự lén lút, v.ụng t.rộm đó.
Video đang HOT
Hơn 10 năm trước, chuyện đi thử AND là rất khó khăn, còn bây giờ mọi thứ đã đơn giản hơn nhiều. Tôi đã gởi mẫu tóc của Hưng và thằng Tuấn ra Hà Nội giám định. Vậy mà khi có kết quả, Hưng không thèm xem mà xé toạc: “Ngày nay người ta còn làm giả đến cái màng trinh thì mấy cái giấy tờ vớ vẩn này có là gì!”.
Tôi không thể nào hiểu nổi chồng mình. Tôi bảo anh: “Nếu anh nghi ngờ thì hãy tự mình làm lấy. Em van anh đó, anh hãy vì con, vì em một lần. Nếu kết quả thằng Tuấn không phải là con ruột của anh, anh muốn làm gì em cũng được”.
Tôi sợ mình đến một lúc nào đó cũng xông vào Hưng với con dao nhọn hay bất cứ một thứ gì đó trên tay (Ảnh minh họa)
Nhưng Hưng không làm gì cả. Đúng hơn là mỗi lần thấy thằng Tuấn là anh lại kiếm chuyện c.hửi rủa. Tôi làm thinh thì không sao, nếu tôi nói lại thì thể nào cũng thành lớn chuyện. Nhẹ thì đ.ập p.há đồ đạc, nặng thì anh bộp tai, g.iật t.óc tôi.
Mới đầu thằng Tuấn ngạc nhiên, lớn lên một chút nó lờ mờ biết được nguyên nhân vì sao ba nó ra ngoài thì hiền lành, vui vẻ với mọi người nhưng về nhà với mẹ con nó thì hoàn toàn khác hẳn. Có lần nó hỏi tôi: “Mẹ nói thật với con đi, con có phải là con ruột của ba không?”. Tôi nghẹn giọng không thể nào nói được. Con tôi lại hỏi: “Nếu con là con của ba sao ba không thương? Như vậy chắc chắn là không phải. Vậy ba con là ai, ở đâu? Con muốn về với ba ruột của con. Ở đây, con không thể kiềm chế được mỗi khi thấy ổng đ.ánh m.ẹ”.
Trời ơi, tôi điên mất. Tôi đang sống bên cạnh hai người thân yêu nhất của mình. Họ là m.áu mủ, ruột thịt với nhau nhưng cả hai đều không tin vào mối dây thâm tình ấy. Tôi phải làm sao đây?
Thằng Tuấn năm nay đã 15 t.uổi. Nó bắt đầu thay đổi. Nó không còn im lặng khi vô cớ bị rầy la. Rồi nó cũng đ.ập p.há, phản kháng. Có lần thằng Tuấn thấy ba nó đ.ánh tôi, không thể kiềm chế được, đã chạy vào bếp lấy dao. Nếu tôi không liều mình lao vào ngăn cản nó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Gần đây nhất, khi Hưng nhậu say về gây sự với tôi, nó đã hầm hừ, dọa ăn thua đủ với ba nó. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy quá đ.au đ.ớn, t.uyệt v.ọng. Ngôi nhà của chúng tôi mười mấy năm nay chưa bao giờ là tổ ấm. “Chúng mình ly dị đi. Anh không thể cứ tự đày đọa mình như thế…”- nhiều lần tôi đã nói với Hưng như vậy. Nhưng lần nào anh cũng nhếch mép: “Cô đừng có mơ. Tôi không bao giờ ly dị. Cô phải trả giá cho những gì đã gây ra cho tôi mười mấy năm qua. Cô đã lấy cắp lòng tin của tôi; tội lỗi đó, cô phải trả đến suốt đời. Tôi có người đàn bà khác nhưng sẽ không bao giờ để cho cô được tự do”.
Có quá bất công cho tôi không? Bao nhiêu năm qua, tôi sống trong đ.au đ.ớn, giày vò. Anh ra ngoài có bao nhiêu người phụ nữ khác, tôi biết hết nhưng về nhà anh vẫn xem tôi như một thứ nô lệ t.ình d.ục. Tôi không muốn nhớ, nhưng tôi không thể nào quên được những cơn ác mộng có tên quan hệ vợ chồng…
Giờ thì thằng Tuấn đã chính thức tuyên chiến với ba nó. Tôi năn nỉ, v.an x.in nó đừng làm điều gì lỗi đạo; đừng làm điều bất hiếu, bất nhân. Nó hứa với tôi nhưng chính Hưng lại làm cho thần kinh nó căng thẳng và không thể kiềm chế được.
Không chỉ thằng Tuấn mà có lẽ đến lượt tôi cũng không thể kiềm chế được nữa rồi. Tôi sợ mình đến một lúc nào đó cũng xông vào Hưng với con dao nhọn hay bất cứ một thứ gì đó trên tay.
Trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Vợ thông thái
Nhà ông Hạo vừa lĩnh t.iền đền bù đất giải tỏa khu vườn tới mấy trăm triệu. Cầm cọc t.iền, ông bảo vợ: "Chiều nay tôi sẽ đem gửi ngân hàng ngay và sẽ đứng tên tôi".
Bà Danh xưa nay không bao giờ nghi ngờ chồng về vấn đề t.iền nong nhưng hôm nay bà vẫn phải lên tiếng: "Đành rằng ông đứng tên nhưng khi gửi, tôi phải đi cùng ông". Thấy vợ nói thế, ông Hạo gắt: "Bà không tin tôi à?". Bà Danh nhẹ nhàng: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy ông gửi t.iền đúng vào ngân hàng Nhà nước. Không gửi chỗ vớ vẩn". "Bà bảo chỗ nào là chỗ vớ vẩn? Vớ vẩn mà lãi suất 20% một tháng à?" - ông Hạo quát lớn.
Á à. Thế là rõ, ông ấy muốn gửi chỗ nhà cô Liên trên phố huyện đây. Bà Danh đoán được ý chồng nhưng không nói ra, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Gửi t.iền ngân hàng tuy lãi suất thấp nhưng đảm bảo. Tôi nhất định không cho ông gửi chỗ tín dụng cá nhân". Lời của vợ làm ông Hạo nổi cáu. Từ ngày lấy nhau đến giờ, có khi nào vợ ông chống đối lại ý của ông đâu. Nay có tí t.iền trong nhà, bà ấy đã nổi m.áu cửa quyền. Nghĩ vậy ông Hạo quát tướng: "Bà bây giờ ghê nhỉ? Dám ngăn cản việc lớn của tôi đấy? Vậy thì tôi nói lại để bà rõ, miếng vườn đó là của bố mẹ tôi cho chứ không phải của bố mẹ bà nhá". Tức thì bà Danh nói ngay: "Tôi rất biết điều đó. Tôi không đòi cho tôi nhưng tôi cần cho bọn trẻ. Mất số t.iền đó là mất cơ hội cho các con học hành, mất số vốn làm kinh tế bù vào mảnh vườn trồng trọt đã không còn. Nếu căng thẳng quá tôi sẽ làm đơn li dị để tòa họ chia phần t.iền ấy cho các con".
Nói xong bà Danh đứng lên lấy giấy bút viết đơn li dị ngay trước mặt ông. Chưa bao giờ thấy vợ "ghê gớm" thế nên ông Hạo có phần nể sợ. Ông tính ngay trong đầu. Nếu li dị, tòa sẽ chia cả căn nhà và cả số t.iền đền bù làm 4 phần. Ba mẹ con bà ấy sẽ được 3 phần, ông chỉ 1 phần. Thế là ông bị thiệt mà lại tan cửa nát nhà. Nghĩ thấy hoảng, ông liền xuống thang: "Thôi. Được rồi. Bà đừng đơn từ gì hết, tôi sẽ đưa bà nửa số t.iền, còn tôi giữ một nửa. Coi như tòa chia?". Nhưng lạ chưa, vợ ông vẫn ghê gớm: "Không được. Tôi nghĩ lại rồi. Của chồng - công vợ. Tôi cũng phải được hưởng. Phải chia ba phần tư cho mẹ con tôi. Số t.iền đó sẽ gửi ngân hàng đứng tên thằng Tùng con trưởng". Nghe vợ nói thế, ông Hạo ức lắm nhưng đành chịu. Ông đứng lên cầm bọc t.iền đếm lấy 100 triệu, còn 300 triệu ông quăng trả vợ.
Sáng hôm sau, ông Hạo phóng xe đạp ra phố huyện sớm. Một lúc trở về, ông giơ 10 triệu cho vợ nhìn: "Đây này, vừa gửi trăm triệu có ngay lãi suất 10 triệu đưa trước, cuối tháng lấy 10 triệu nữa. Sướng không biết đường sướng!". Bà Danh chẳng nói gì.
Chưa đầy 2 tuần sau, lúc ông Hạo đang tính từng ngày đi nhận nốt số t.iền 10 triệu lãi suất thì hay tin vợ chồng nhà Liên - kẻ vay t.iền đã cao chạy xa bay. Ông hốt hoảng phi ngay xe lên phố xem thực hư thế nào. Đến nơi, ông Hạo tái mặt. Đám đông đến cả trăm người đang gào thét trước ngôi nhà đóng cửa im ỉm của mụ Liên. Người kêu: "Tôi mất 600 triệu rồi làng nước ơi!", kẻ gào khóc: "Nó nuốt của tôi 2 chục cây vàng, tôi sống sao đây?". Tiếng c.hửi rủa, rên xiết. Một người hét rú lên: "Căn nhà này có tịch thu cũng không trả được tôi 5 tỉ đâu. Phải lấy mạng nó". Nhưng than ôi, "mạng nó" đã biến mất từ mấy hôm nay rồi.
Ông Hạo thất thần trở về nhà nằm vật ra giường như người sắp c.hết. Vừa lúc đó bà vợ về. Ông Hạo liền chồm dậy ôm lấy vợ: "Bà ơi! Bà quả là người vợ thông thái của tôi!". Lạ thật, cả đời ông luôn trịch thượng với vợ con vậy mà bỗng dưng, ông Hạo ôm vợ khóc tu tu. Bà Danh hiểu chuyện, từ tốn ngồi xuống cạnh ông. Đoạn, giọng bà rất nhỏ: "Thôi, của đi thay người ông ạ! Thân ông được bình an là phúc lớn cho tôi và các con rồi!".
Theo VNE
Ra riêng Từ lúc bàn với chị về dự định ra ở riêng, chị giận anh không thèm nhìn mặt. Những lý lẽ chị đưa ra, anh đều hiểu nhưng anh cũng có nỗi khổ tâm riêng. Gần năm năm ở rể, anh đã phải chịu đựng nhiều điều. Giờ lại đến nỗi lo vì các con... Gia đình anh ở nông thôn, đã nghèo...