Tôi không thể có con vì chồng quá “yếu”
Anh xấu hổ, mặc cảm và luôn thấy có lỗi với tôi vì anh không làm tròn được bản lĩnh đàn ông.
Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ và buồn tủi khi phải nói về điều không hay ho này. Nhưng quả thực lúc này, lòng tôi rối bời, tâm can tôi thì đau khổ vô cùng. Có lẽ nào hạnh phúc đã đến quá muộn với tôi giờ lại còn dang dở? Tôi thương chồng nhưng tình thương đó liệu có giúp chúng tôi hạnh phúc được không? Điều tôi cần là một gia đình đúng nghĩa, những đứa con mà đó lại là điều anh khó có thể làm cho tôi.
Năm nay tôi đã 33 tuổi. Tôi lấy chồng khá muộn, tận đến năm 30 tuổi tôi mới lên xe hoa về nhà chồng. Nói thật, chúng tôi không phải yêu nhau rồi kết hôn mà là do người thân mai mối. Cả hai bên thấy hợp tình hợp lí, tuổi tác, tính cách cũng phù hợp nên đã quyết định đến với nhau sau 4 tháng quen biết. Nói như vậy không có nghĩa là tôi không yêu chồng. Khi quyết định gắn bó với anh ấy, tôi cũng cảm thấy yêu thương và trân trọng tình cảm mà hai người có với nhau dù nó rất ngắn ngủi.
Chồng tôi là người hiền lành, tốt tính thậm chí là thật thà quá mức. Tôi yêu sự ngu ngơ, chất phác của anh. Càng sống với anh thì tôi càng thấy mình yêu anh hơn. Nhưng có một điều khiến tôi không thể nào yên lòng được đó là chuyện về “bản lĩnh đàn ông” của anh. Tôi biết nói ra những điều này thật đáng xấu hổ nhưng nó đang là trở ngại lớn nhất với hôn nhân của chúng tôi.
Tôi không phải là người phụ nữ ham hố tình dục hay đòi hỏi cao. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà bình thường như bao người khác. Ngay đêm tân hôn, chúng tôi không làm “chuyện ấy” mà anh ngồi thú nhận với tôi về việc anh gặp khó khăn khi quan hệ. Khi đó tôi cũng không hình dung ra được vấn đề, chỉ nghĩ rằng khó khăn thì hai vợ chồng từ từ khắc phục cũng không sao. Nhưng rồi sau đó tôi mới biết, anh bị khiếm khuyết từ khi sinh ra. “Của anh” quá nhỏ, nhỏ tới mức bất bình thường nên không thể quan hệ được. Mặc dù anh đã cố gắng rất nhiều nhưng thật sự khó khăn vô cùng.
Video đang HOT
Nhiều lúc tôi đã nghĩ tới chuyện hay là kiếm một đứa con rồi sống cùng anh nhưng cũng khó (Ảnh minh họa)
Anh xấu hổ, mặc cảm và luôn thấy có lỗi với tôi vì anh không làm tròn được bản lĩnh đàn ông. Tôi không trách chồng về điều đó vì tôi biết đó đâu phải lỗi của anh. Bản thân anh cũng không muốn như vậy. Anh đã quá khổ tâm rồi, anh không đáng để bị trách cứ. Hơn 3 năm qua, tôi và anh cố gắng khắc phục nhưng dường như mọi việc đều không thể như ý muốn của mình. Nó không chỉ ảnh hưởng tới chuyện quan hệ vợ chồng mà tới giờ tôi cũng chưa thể có một đứa con cho riêng mình.
Sống với anh 3 năm, tôi chưa hề biết đến mùi vị của hạnh phúc chăn gối. Có đôi lúc tôi cảm thấy tủi thân vô cùng nhưng thương anh tôi phải giấu kín mọi chuyện. Cho tới gần đây, tôi quen một người đàn ông. Anh ấy cũng mới mất vợ vì tai nạn. Anh hơn tôi 3 tuổi, tính tình cũng hiền lành. Thấy vợ chồng tôi lấy nhau lâu mà chưa có con nên anh cũng quan tâm. Cuối cùng, anh biết chuyện. Sau một thời gian, anh có ngỏ lời muốn gắn bó với tôi. Anh nói rằng hạnh phúc ở đời là được làm mẹ và sẽ rất thiệt thòi cho tôi nếu cứ phải sống mãi như thế này.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của anh ấy. Đúng là tôi cần phải có những đứa con cho riêng mình. Tôi năm nay cũng đã 33 tuổi rồi, tôi sợ đợi anh thì tôi sẽ quá để sinh con mất. Mà sự chờ đợi tôi của tôi cũng không biết có kết quả hay không. Nhưng nếu bỏ anh thì tôi thương anh lắm. Tôi cũng nặng lòng vì anh tốt với tôi. Nhiều lúc tôi đã nghĩ tới chuyện hay là kiếm một đứa con rồi sống cùng anh nhưng cũng khó. Thực sự, làm vợ mà cả đời không biết đến chuyện chăn gối hạnh phúc như thế nào thì cũng đau khổ vô cùng. Tôi nên làm gì đây? Phải làm sao để trọn nghĩa vẹn tình?
Theo VNE
Đổi đời
Cả xóm xôn xao với cái tin nhà ông Lực bán được miếng đất gần chục tỷ đồng. Mảnh đất ngàn mét vuông ấy, xưa giờ chẳng ai ngó ngàng, bỗng nhiên một dự án trên trời rớt xuống, người ta đến đo đạc, xem xét rồi quyết định mua.
Xóm giềng không ít người đến mừng cho ông Lực, cũng lắm kẻ tiếc nuối nói ra nói vào. Rằng ngày xưa, thời kỳ chưa mở đất, đất ấy bỏ không, nhà tôi cũng có ít nhiều phần trong đó. Ai nói gì mặc ai, ông Lực điềm nhiên nhận tiền và chuẩn bị để chuyển đi chỗ khác ở, chẳng cần quan tâm đến xóm nghèo này nữa.
Ông Lực có cả thảy 5 người con trai, không có con gái. Anh con trai lớn đã lấy vợ và ở riêng. Vợ chồng con cái xưa nay vốn sống hiền hòa thương yêu nhau hết mực. Bà Ngà, vợ ông vốn là người phụ nữ tảo tần. Thấy việc mua bán đất, bà bảo, mình già rồi, mấy đứa cũng lớn rồi có nhất thiết phải bán đất hương hỏa tổ tiên đi không. Ông và mấy cậu con trai gạt phăng ý kiến của bà, có cơ hội đổi đời dại gì mình không nắm lấy.
Thỏa thuận giấy tờ xong xuôi, người ta chồng cho ông một cục tiền khổng lồ. Cả nhà ông trố mắt nhìn, đếm à, nhiều thế này làm sao đếm xuể đây. Từ lão nông quê mùa không có đến tiền triệu để dành, giờ đây, ông mon men tìm hiểu lãi suất ngân hàng, gói tiết kiệm... Các anh con trai ít học, người học nhiều nhất cũng chỉ đến lớp 10 nên cũng chẳng hiểu biết gì hơn bố, nhìn số tiền khổng lồ, mắt anh nào anh nấy cứ long lanh.
Mới nhận được phân nửa tiền, trong nhà đã bắt đầu xáo xào. Ông Lực cho anh con trai đi học bằng lái rồi mua hẳn chiếc ô tô đời mới, sắm áo quần vật dụng đắt tiền. Bà Ngà ngao ngán, góp ý ông nên để tiền dưỡng già, chia cho các con lập nghiệp, tiêu hoang phí rồi cũng hết.
Ông quát bà "nhiều thế này làm sao hết được, bà chỉ lắm điều". Sự việc lên đến đỉnh điểm khi ông bắt đầu tập tành lao vào các thú vui mà hơn nửa đời nay ông chưa biết mùi, đã thế về nhà ông còn đe dọa, lao vào đánh bà Ngà. Ngày dọn đồ từ căn nhà cũ, nhà bà bắt đầu chia làm hai phe. Anh con trai lớn thương mẹ, chấp nhận thua thiệt, không có một xu dính túi. Bao nhiêu tiền của ông giữ lấy hết nên bốn người còn lại theo ông Lực đến ở mảnh đất mới, xây hẳn một ngôi nhà khang trang.
Bốn anh em thay nhau xin tiền cha ăn nhậu, bù khú bạn bè, cặp bồ nhăng nhít. Ông Lực cũng hồi xuân, cái tuổi 65 chưa hẳn đã già vì ông vốn có ít sức vóc, tướng tá còn ngon lành. Ông cũng cặp bồ với những cô gái trẻ hơn cả anh con trai út.
Bà Ngà chịu không nổi điều tiếng, hai người cự cãi rồi quyết định đưa nhau ra tòa. Chủ tọa hôm ấy đã có lời, hai bác già rồi, có con cháu hết rồi, người nào cũng sắp qua cái thất thập cổ lai hi, có cần thiết phải làm to chuyện đến thế? Ông Lực xông xáo: "Bây cứ giải quyết cho tao, ly dị thì tao lấy vợ khác. Tao có tiền".
Dần dà, của nả trong nhà đội nón đi hết theo thói ăn chơi sa đọa không có điểm dừng của năm bố con ông. Ngày ông ngã quỵ giữa sân khi phát hiện thằng út cuỗm mất cuốn sổ tiết kiệm gần cả tỷ đồng còn lại của ông đi thì ông cũng được người ta chẩn đoán mình bị ung thư giai đoạn cuối.
Những ngày nằm viện, các cô bồ trẻ không ai tới thăm. Bốn anh con trai cũng biệt vô âm tín vì đang tính toán, tranh giành để chia số tài sản còn sót lại. Bà Ngà bảo anh con trai lớn chở bà tới thăm ông. Bà tức trục bên ông những ngày cuối đời, lo cho ông từng miếng ăn giấc ngủ, vệ sinh cá nhân mà không mở miệng than trách lời nào.
Ông Lực ra đi trước khi nói một câu nhẹ nhàng: "Tôi tưởng thế là đổi đời, không ngờ cái sự đổi lại ra nông nỗi này".
Lo đoạn tang cho ông xong, bà Ngà lại chạy vạy lo cơm nước cho thằng út, nghe đâu nó dính líu vô vụ cướp giật lừa đảo gì đó. Rồi hòa giải cho mấy thằng con còn lại, vì khoản tài sản đó mà anh em nó vác dao rượt nhau. Bà ngậm ngùi, âu thì cái sự đời, chẳng có gì dễ dàng đến thế.
Theo Dantri
Bài học nấu ăn Đã đến lúc phải học hỏi bí kíp gia đình. Những điều đặc biệt sẽ chẳng bao giờ được ghi lại trên giấy hay dù chỉ là truyền miệng. Sự im lặng này cần được phá bỏ và tôi sẽ dồn mọi can đảm để tiếp cận mẹ. Tôi 19 tuổi, đã đính hôn. Là chị cả lớn nhất trong 3 chị em...