Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi…
Thằng Tuấn hét lên: “Ông không phải là ba của tôi, tôi thù ghét ông, ông cút khỏi nhà mẹ tôi ngay”.
Nhìn nét mặt con, tôi biết sức chịu đựng của nó đã đến giới hạn cuối cùng. Nếu Hưng không đi và nó không thể kềm chế được thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Rất may là lần này chồng tôi đã nhượng bộ. Anh gườm gườm nhìn thằng Tuấn rồi xách xe bỏ đi. Đến lúc đó, tôi mới ôm con vào lòng. Như chỉ chờ có vậy, thằng Tuấn khóc ngất trong tay tôi.
Tôi lấy Hưng sau khi mối tình đầu đổ vỡ. Dù khi về với anh, tôi hoàn toàn trong sạch và thằng Tuấn được sinh ra sau gần 1 năm chúng tôi đám cưới nhưng không biết có ai nói gì mà sau đó anh nghi ngờ. Ban đầu là bóng gió, sau đó thì Hưng nói thẳng với tôi thằng Tuấn không phải con anh.
Tôi sững sờ. Không ngờ anh lại có thể đổ oan cho tôi như vậy. Tôi thề với Hưng là kể từ khi nhận lời yêu anh, tôi đã cố gắng quên đi hình bóng người cũ và một lòng với anh. “Nếu cô không làm thì chẳng ai có thể đổ oan cho cô. Không ngờ tôi đã cưới một con đĩ về làm vợ”- Hưng gầm gừ khi tôi van xin, thề thốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ đến cái chết. Tôi nghĩ, chỉ có cái chết mới gột rửa được nỗi oan ức mà Hưng đã giáng xuống đầu tôi. Thế nhưng khi đó thằng Tuấn còn quá nhỏ. Nếu tôi chết thì sẽ không có ai che chở, bảo vệ nó trước búa rìu của chính cha ruột nó giáng xuống. Tôi nuốt nước mắt vào lòng, nhẫn nhục để nuôi con.
Rồi tôi cũng biết nguyên nhân vì sao Hưng lại nghi ngờ như vậy. Anh tình cờ gặp một người đã từng biết chuyện tình yêu của tôi trước đó. Chỉ một câu nói vô tình của người ấy đã khiến cho Hưng ngờ vực, cho rằng tôi chưa quên tình cũ, vẫn lén lút qua lại, gặp gỡ và thằng Tuấn chính là kết quả của sự lén lút, vụng trộm đó.
Hơn 10 năm trước, chuyện đi thử AND là rất khó khăn, còn bây giờ mọi thứ đã đơn giản hơn nhiều. Tôi đã gởi mẫu tóc của Hưng và thằng Tuấn ra Hà Nội giám định. Vậy mà khi có kết quả, Hưng không thèm xem mà xé toạc: “Ngày nay người ta còn làm giả đến cái màng trinh thì mấy cái giấy tờ vớ vẩn này có là gì!”.
Video đang HOT
Trời ơi, tôi điên mất. Tôi đang sống bên cạnh hai người thân yêu nhất của mình. Họ là máu mủ, ruột thịt với nhau nhưng cả hai đều không tin vào mối dây thâm tình ấy. Tôi phải làm sao đây?(Ảnh minh họa)
Tôi không thể nào hiểu nổi chồng mình. Tôi bảo anh: “Nếu anh nghi ngờ thì hãy tự mình làm lấy. Em van anh đó, anh hãy vì con, vì em một lần. Nếu kết quả thằng Tuấn không phải là con ruột của anh, anh muốn làm gì em cũng được”.
Nhưng Hưng không làm gì cả. Đúng hơn là mỗi lần thấy thằng Tuấn là anh lại kiếm chuyện chửi rủa. Tôi làm thinh thì không sao, nếu tôi nói lại thì thể nào cũng thành lớn chuyện. Nhẹ thì đập phá đồ đạc, nặng thì anh bộp tai, giật tóc tôi.
Mới đầu thằng Tuấn ngạc nhiên, lớn lên một chút nó lờ mờ biết được nguyên nhân vì sao ba nó ra ngoài thì hiền lành, vui vẻ với mọi người nhưng về nhà với mẹ con nó thì hoàn toàn khác hẳn. Có lần nó hỏi tôi: “Mẹ nói thật với con đi, con có phải là con ruột của ba không?”. Tôi nghẹn giọng không thể nào nói được. Con tôi lại hỏi: “Nếu con là con của ba sao ba không thương? Như vậy chắc chắn là không phải. Vậy ba con là ai, ở đâu? Con muốn về với ba ruột của con. Ở đây, con không thể kềm chế được mỗi khi thấy ổng đánh mẹ”.
Trời ơi, tôi điên mất. Tôi đang sống bên cạnh hai người thân yêu nhất của mình. Họ là máu mủ, ruột thịt với nhau nhưng cả hai đều không tin vào mối dây thâm tình ấy. Tôi phải làm sao đây?
Thằng Tuấn năm nay đã 15 tuổi. Nó bắt đầu thay đổi. Nó không còn im lặng khi vô cớ bị rầy la. Rồi nó cũng đập phá, phản kháng. Có lần thằng Tuấn thấy ba nó đánh tôi, không thể kềm chế được, đã chạy vào bếp lấy dao. Nếu tôi không liều mình lao vào ngăn cản nó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Gần đây nhất, khi Hưng nhậu say về gây sự với tôi, nó đã hầm hừ, dọa ăn thua đủ với ba nó. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy quá đau đớn, tuyệt vọng. Ngôi nhà của chúng tôi mười mấy năm nay chưa bao giờ là tổ ấm. “Chúng mình ly dị đi. Anh không thể cứ tự đày đọa mình như thế…”- nhiều lần tôi đã nói với Hưng như vậy. Nhưng lần nào anh cũng nhếch mép: “Cô đừng có mơ. Tôi không bao giờ ly dị. Cô phải trả giá cho những gì đã gây ra cho tôi mười mấy năm qua. Cô đã lấy cắp lòng tin của tôi; tội lỗi đó, cô phải trả đến suốt đời. Tôi có người đàn bà khác nhưng sẽ không bao giờ để cho cô được tự do”.
Có quá bất công cho tôi không? Bao nhiêu năm qua, tôi sống trong đau đớn, giày vò. Anh ra ngoài có bao nhiêu người phụ nữ khác, tôi biết hết nhưng về nhà anh vẫn xem tôi như một thứ nô lệ tình dục. Tôi không muốn nhớ, nhưng tôi không thể nào quên được những cơn ác mộng có tên quan hệ vợ chồng…
Giờ thì thằng Tuấn đã chính thức tuyên chiến với ba nó. Tôi năn nỉ, van xin nó đừng làm điều gì lỗi đạo; đừng làm điều bất hiếu, bất nhân. Nó hứa với tôi nhưng chính Hưng lại làm cho thần kinh nó căng thẳng và không thể kềm chế được.
Không chỉ thằng Tuấn mà có lẽ đến lượt tôi cũng không thể kềm chế được nữa rồi. Tôi sợ mình đến một lúc nào đó cũng xông vào Hưng với con dao nhọn hay bất cứ một thứ gì đó trên tay.
Trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Xin lỗi trẻ con là chuyện không cần thiết?
Tôi mồ côi cha năm lên bốn, mẹ đi bước nữa khi tôi học lớp hai. Tôi theo mẹ về sống cùng gia đình người cha dượng.
Tại nơi ở mới này, tôi sống chung với ba đứa trẻ khác là con cô Hai và cô Út, chúng nó trạc tuổi tôi chỉ chơi đùa và học. Còn tôi, ngoài việc học phải làm hết việc nhà và phụ mẹ bán hàng.
Thế nhưng... trong nhà xảy ra chuyện gì thì tôi luôn là người hứng chịu những lời quở trách. Một lần, con cô út đi học về đã ăn hết đĩa bánh cuốn mà nội dành phần cho cha dượng tôi. Nội và cô lại nghĩ là tôi ăn nên không tiếc lời sỉ nhục tôi.
Mẹ tôi đi chợ về, không cần hỏi đã đánh tôi một trận nên thân vì tội "ăn hỗn". Cho đến khi thằng bé bị đầy bụng và nôn ra toàn bánh cuốn, cả nhà mới biết tôi bị oan nhưng chẳng ai nói xin lỗi tôi, kể cả mẹ.
Lại có lần con trai cô Hai đang bơm nước máy vào hồ mà lại bỏ đi chơi, lúc đó tôi đang học bài ở trong phòng. Cô Hai ngủ dậy, thấy nước tràn, lao vào phòng mắng tôi là đồ hậu đậu. Lát sau, con cô ấy chạy về, hớt hải hỏi tôi đã tắt nước giùm chưa? Cô Hai ở gần đó chắc chắn có nghe thấy, nhưng rồi cô làm thinh chẳng nói gì, cứ coi như chưa có gì xảy ra. Liên tục nhiều việc xảy ra như thế làm cho tôi thấy tủi thân vì mình không được tôn trọng trong gia đình.
Mẹ cũng thường hay mắng oan tôi, thậm chí đánh tôi khi có ai đó trong nhà phàn nàn tôi điều gì, khi biết mình sai, mẹ cũng chẳng bao giờ xin lỗi hay tỏ ra biết mình sai và an ủi tôi bằng cử chỉ yêu thương. Nếu mẹ không thể nói xin lỗi nhưng có những hành động như chuộc lỗi với con bằng tình yêu người mẹ, chắc tôi cũng sẵn sàng quên hết chuyện đã qua... Tiếc là mẹ không hề quan tâm!
Năm tôi mười bảy tuổi, cha dượng và mẹ đã mua được nhà riêng, lúc này gia đình tôi cũng đã có thêm em gái lên chín. Khi anh em xảy ra cãi nhau, thường mẹ luôn quy tội cho tôi, nên em tôi được nước lấn tới. Có lần, vì uất ức tôi hỏi mẹ "Tại sao mẹ trách mắng con khi con không có lỗi, vậy mà khi biết con bị oan, mẹ lại làm thinh cho qua?". Mẹ quắc mắt nhìn tôi: "Vậy chứ cậu muốn sao? Không lẽ bảo tôi xin lỗi cậu?Làm gì có chuyện cha mẹ phải xin lỗi con cái chứ? Ấm ức một chút thì đã chết ai?".
Câu nói của mẹ khiến tôi buồn suốt buổi, nhưng rồi cũng phải chấp nhận vì tôi biết sẽ không thể thay đổi được một khi người lớn đã quan niệm rằng chuyện xin lỗi con là không cần thiết... Phải chi mẹ tôi và những người mà tôi luôn coi như ông, bà, cô , chú...hiểu được rằng trẻ con cũng cần được tôn trọng và cần nghe lời xin lỗi khi bị mắng oan, sai thì hay biết mấy. Tôi chỉ ước gì mình có thể nhận được lời xin lỗi từ người lớn khi họ thấy mình sai, nhưng xem ra điều ước đơn giản đó khó thể thành hiện thực....
Theo VNE
Bé trai ba tuổi bị cha dượng đánh dã man Cháu Nguyễn Trọng Nguyễn (3 tuổi) được đưa vào trung tâm Y tế huyện Châu Thành (Tây Ninh) chiều 13/5 với các vết bầm trên mi mắt, xây xát hông hai bên đùi, đầu sưng. Cháu Nguyễn là con của chị Nguyễn Thị Ngọc Huyền (quê U Minh, Cà Mau). Cháu Nguyễn ở trung tâm y tế huyện. Chị Huyền cho biết sau...