Tôi không sợ sự cô đơn!
Bạn có sợ cô đơn không? Có ai không sợ cô đơn chứ, nhiều người còn bị ám ảnh bởi điều đó, có người lại chọn nó làm bạn đồng hành.
Sợ cô đơn khi đang còn trẻ là đang sợ chính bản thân mình.
Sợ phải đối mặt với những vấp ngã, những thương tổn và sợ trưởng thành.
Chúng ta ai rồi cũng sẽ trải qua tuổi thanh xuân nhiều sóng gió và cũng không ít điều êm đẹp, đó là miền hồi ức mỗi lần nhớ lại vẫn còn vẹn nguyên như chưa hề xa, còn muốn được sống lại thêm quãng đường ấy một lần nữa.
Những tháng ngày ấy, chúng ta còn rất trẻ, bồng bột sống, bồng bột yêu rồi tự nhận lấy những thương tổn cho đến mãi về sau vẫn chưa liền sẹo.
Có một chuyện tình kết thúc buồn như thế, có một người mang theo tuổi trẻ của ta đi mất, có những tháng ngày chọn cô đơn làm bạn chẳng chịu buông.
Video đang HOT
Vì lúc đó mình hiểu buồn nhiều rồi sẽ tự khắc phải vực dậy, đau thương quá sâu có đổi lấy được chuỗi ngày an yên. Lúc đó, cô đơn sẽ giúp những kẻ sau khi chia tay chai lỳ cảm xúc nhưng sẽ mạnh mẽ và dứt khoát buông bỏ.
Vì nó là tuổi trẻ nên hãy để tim đau một lần, buồn một lần và cô đơn một lần. Đừng nên sợ cô đơn, đừng nên trốn tránh, hãy đối mặt và ngẩng cao đầu bước tiếp, tuổi trẻ còn dài, rồi sẽ tìm được một người đủ tin để nắm tay ta đến suốt cuộc đời.
Khi người ta già, người ta thường buồn và nuối tiếc vì những câu chuyện cũ đã quá vãng, còn người trẻ thì buồn nhiều hơn những điều chưa xảy ra hoặc sẽ không xảy ra. Người trẻ dễ buồn phiền vì những điều nhỏ nhặt, dễ cô đơn giữa những rộng dài của năm tháng.
Tuổi trẻ nói dài cũng thật dài nhưng ngắn cũng thật ngắn, chớp mắt một cái, xoay lưng lại, năm tháng đã nhuộm vàng cả những giấc mơ chưa kịp thực hiện đã quá vãng mất rồi. Sống vội vã cho hết tuổi thanh xuân, để rồi mai này nức nở nghẹn ngào khi nhớ lại, tìm về chẳng thấy đâu. Giá như ngày đó…
Người trẻ à, bạn đã nếm đủ hết cô đơn hay chưa? Là lạc lõng khi đứng giữa chốn đông người, thấy lòng nguội lạnh khi có bao nhiêu bàn tay muốn nắm lấy. Là cảm giác loay hoay, không lối thoát trong chính thế giới của riêng mình. Lúc đó chúng ta nhận ra cô đơn với chính mình thật đáng sợ nhưng nên nhớ cô đơn không phải là cô độc. Chỉ là chúng ta tìm một-thế-giới-khác ít xô bồ vội vã để tạm thời dừng chân mà thôi.
Cô đơn không có nghĩa là không hạnh phúc, chỉ là đối với người trẻ, đôi lúc họ chọn niềm vui và những bình yên trong chuỗi ngày cô đơn, buộc chặt nó vào tim để sống và tận hưởng. Niềm vui đó thật đặc biệt.
Là vì người trẻ, chúng ta đứng giữa một con đường lớn nhiều ngã rẽ, cảm xúc hỗn độn, thăng trầm của cuộc đời nào ai biết được. Chúng ta sống hết mình, đánh đổi nhiều thứ ở cái tuổi thanh xuân này, đến lúc nào đó cần ngoái đầu nhìn lại tự vấn bản thân có bao điều đã bỏ lỡ, bao điều đã để nó trôi đi trong lặng lẽ. Tuổi trẻ, chúng ta được và mất, giành và giữ, tìm đến với cô đơn như nhìn vào một chiếc gương thật lớn, soi mình vào đó, đã trưởng thành lên chưa và đã sống ra sao?
Chỉ có chúng ta mới hiểu cô đơn ở tuổi trẻ là cảm giác thật đặc biệt cần phải đối mặt và trải qua để biết rằng cuộc đời này đã nếm đủ mọi dư vị. Đó là lúc tâm rất tĩnh, lòng an yên, nghe nhịp tim duỗi ra.
Và cũng vì chúng ta còn trẻ, nên cô đơn chẳng có gì đáng sợ, những kẻ sợ cô đơn là những kẻ đã lãng phí một đời bình yên.
Theo Guu
Đời người là để cõng sự cô đơn
Có những điều mà khoa học chẳng bao giờ giải thích được: Tại sao giữa biển người mênh mông, ta chỉ chọn một kẻ để yêu? Tại sao, bảy tỉ mảnh ghép trên Trái Đất tròn, trong cơ man biết bao bóng hình theo đuổi, ta chỉ bâng khuâng mãi một dáng người?
Đó là lúc ta say tình. Đặc điểm của hơi men ấy là sự cô đơn. Ban đầu, ta là những cô bé, cậu bé cứ hoài rong ruổi chạy theo những cuộc vui, không quan tâm đến điều gì dẫu đời chẳng đẹp như giấc mộng. Cứ mãi bay bổng, đuổi theo ánh mặt trời, ôm trọn những ngây ngô từ thuở bé tí. Thế rồi, cơ duyên nào, một ai đó làm ta rung động, khiến ta nhớ thương, day dứt. Ấy là khi ta bắt đầu biết cô đơn.
Có một sự thật rằng trên thế gian này, chẳng ai thuộc về ai cả. Dẫu yêu thương đến mức nào, khi chia tay, tưởng chừng không đứng dậy được, nhưng rồi cũng phải chấp nhận bước tiếp. Tuổi mới yêu chẳng thể biết điều đó. Cứ ngây thơ nghĩ rằng người ta yêu hoàn hảo như trong những câu chuyện ngôn tình. Cứ huyễn hoặc họ sẽ giống như các chàng trai cô gái trong truyện: lạnh lùng, khó đoán nhưng lại yêu thương ta, có những cử chỉ yêu thương đến nao lòng. Để rồi, cứ mải miết tìm người ấy mà hoài chẳng thấy, mà biết đâu lại quên mất bóng hình giản dị. Là cậu bạn ngồi bên. Là người con gái luôn đi phía sau lưng. Là ai đó thỉnh thoảng nhắn tin cho ta, và khi run rẩy khóc, lại có ai đó đang gần kề. Tuổi mới yêu cô đơn vì thế.
Lớn lên chút nữa, ta lại thấy cô đơn giữa dòng người. Như vùng đất Sài thành, 8 triệu con người, xe cộ đông đúc đan cài như mắc cửi, nhưng khi khóc, cũng chỉ có một dáng hình. Cô đơn cứ thế bám lấy ta, bởi dường như, càng lớn càng ít người hiểu ta. Tri kỷ chỉ đến trên đầu ngón tay. Người quen vô số, nhưng thiếu ta thì họ vẫn sống tốt chẳng hề gì. Người ta gần nhau hơn vì mạng xã hội, nhưng khi che đi ngày sinh nhật, trong list có nghìn người nhưng chỉ có vài bóng kẻ viết "Happy Birthday bạn nhé!". Tuổi trẻ cũng qua đi trong cô đơn như thế.
Lớn lên, khi có gia đình, dẫu yếu đuối ta cũng không thể khóc, vì biết rằng mình là chỗ dựa của con cái. Khi rơi lệ, ta cũng phải cố gắng mà giữ lại, bởi lòng người đa đoan, lại cho ta giả dối. Chỉ có gia đình ở cạnh ta, người bạn đời đưa vai ra nói "Tựa vào đây rồi khóc. Khóc xong, tiếp tục gượng dậy". Thế rồi, cô đơn lại chồng chất cô đơn.
Đời người là để cõng cô đơn. Đó là máu thịt, là xúc cảm, là tất cả những gì thúc đẩy con người lại gần nhau. Có thể nói, cô đơn là lực hấp dẫn. Đôi khi, nó đẩy ta khỏi đồng loại, vùi ta xuống vực thẳm. Đôi lúc, nó lại là thứ kéo ta gần người hơn. Cô đơn để trưởng thành. Cô đơn để biết chẳng có hoàng tử ngôn tình nào tồn tại thật sự cả. Chỉ có ta, giữa dòng đời, luôn đứng vững. Để qua đó, ta hiểu ra, tri kỷ không phải là hoàng tử công chúa bóng bẩy như trong cổ tích, mà là người mà ta có thể khóc to không ngượng ngùng.
Theo Guu
Cảm ơn em, vì đã can đảm để yêu anh Em biết không, thế gian bảy tỉ người này, chẳng có ai là hoàn hảo, cũng chẳng có tình yêu nào là vẹn tròn. Thứ đủ đầy, hạnh phúc nhất, đó là cách chúng ta bên nhau. Người ta nói, để yêu nhau là do duyên, nhưng đến được với nhau lại là do nợ. Có lẽ, chúng mình "nợ" nhau nhiều quá,...