Tôi không sợ miệng đời dị nghị
Tuy không nói thẳng ra nhưng nhìn vào mắt mẹ, tôi biết tình xưa nghĩa cũ vẫn còn đọng lại ít nhiều.
Tôi biết nhiều người không tin rằng trên đời lại có người phụ nữ vô liêm sĩ như người đàn bà đã giật chồng của mẹ tôi, giật cha của anh em tôi. Nhưng những gì mà cô ta kể với mọi người chỉ là một phần rất nhỏ trong số những điều tồi tệ mà cô ta và người mà tôi phải gọi là cha đã gây ra cho mẹ tôi.
Cô ta cũng không phải người đàn bà đầu tiên mà ba tôi dan díu suốt những năm tháng chung sống với mẹ. Nhiều lúc tôi hận mình đang mang trong người dòng máu của ông ta. Nhưng tôi không thể nào làm khác hơn và từ lâu, tôi và các em không còn xem người ấy là cha của mình.
Ông ngoại tôi kể ngày biết mẹ tôi yêu người thanh niên ở trọ cạnh nhà, ông bà đã ra sức cản ngăn. Lý do đầu tiên là vì mẹ tôi lớn tuổi hơn. “Đàn bà có thuở, có thì, sanh đẻ vài lần sẽ già hơn chồng. Bình thường đã vậy, huống hồ gì nó lại nhỏ hơn bây tới 5 tuổi? Cha nói không là không!”- ông ngoại tôi kiên quyết như vậy.
Nhưng mẹ tôi vẫn cãi lời. Mẹ nhịn ăn rồi uống thuốc tự tử để chứng minh tình yêu của mình. Cuối cùng ông bà ngoại tôi phải chịu thua. Gả mẹ tôi xong, ông bà còn phải lo nhà cửa, thậm chí còn phải xin việc cho ba tôi vì lúc đó, một y sĩ hộ khẩu tỉnh mới ra trường đâu phải muốn ở lại thành phố mà được. Chính vì vậy, sau này khi ba tôi ngoại tình lần đầu, mẹ chỉ biết khóc chứ không dám than thở với ai. Năm đó tôi 15 tuổi. Dưới tôi còn 3 đứa em. Thấy mẹ cứ khóc hoài, tôi gạn hỏi, mẹ mới kể chuyện. Tôi nghe xong tức quá chạy về méc ngoại. Tôi nhớ lần đó sau khi biết chuyện, ba đã tát tai tôi và mắng:”Đồ quỷ chớ không phải con cái”.
Khi ấy ba tôi đã là bác sĩ sau mấy năm học chuyên tu. Ba nói tôi làm mất mặt ba với bên ngoại; mất mặt ba với bạn bè, đồng nghiệp. Tôi bị đánh đau, tức quá cãi lại: “Nếu sợ mất mặt thì ba đừng làm”. Cứ tưởng nói vậy tôi sẽ bị ăn đòn tiếp nhưng mẹ tôi đã nhào ra đẩy tôi vào buồng đóng chặt cửa lại.
Được vài năm thì lại nghe ba tôi mèo mỡ. Lần này là một cô gái ở tận miền Bắc mà ba quen trong một lần đi hội nghị. Chuyện tới tai mẹ bởi ở bệnh viện nhiều người không ưa ba vì cái thói nghênh ngang, cao ngạo. Họ báo cho mẹ tôi biết. Mẹ lại khóc. Một hôm tôi tình cờ nghe ba mẹ nói chuyện với nhau. Đại khái là ba tôi đổ thừa tại mẹ “không làm tròn bổn phận” nên ba phải ra ngoài giải quyết.
Thật sự khi ấy, tôi thất vọng ghê gớm vì thú nhận này của một người mà ít nhiều tôi vẫn còn tôn trọng. Tôi bàn với các em đi mua thuốc về cho mẹ uống nhưng khi nói với mẹ thì bà gạt đi: “Chuyện vợ chồng quan trọng là có yêu thương nhau hay không chớ nếu chỉ vì cái nhu cầu tầm thường ấy thì ba có đi với người khác mẹ cũng không cản được”.
Hình ảnh một ông già hom hem sắp chết cứ ám ảnh khiến tôi có cảm giác mình quá vô tâm (Ảnh minh họa)
Tuy nói vậy nhưng tôi biết mẹ rất buồn. Nhiều đêm liền mẹ không ngủ được nên tóc bạc trắng. Điều đó càng làm cho khoảng cách tuổi tác giữa hai người càng xa thêm. Cho đến khi ba tôi quen Lệ Mỹ thì ông đòi ly hôn. Mẹ tôi không đồng ý. Mẹ nói ba muốn đi với ai thì tùy, mẹ không can thiệp nhưng nhất quyết không ly hôn. Tôi đã bàn với mẹ và đánh cược một lần cuối khi tìm gặp Lệ Mỹ. Cô ta không biết lỗi mà còn ngông nghênh thách thức. Mẹ tôi lại tiếp tục mất ngủ. Nhưng sau đó mẹ đã đồng ý ly hôn.
Video đang HOT
Mấy năm qua, không có ba, cuộc sống của mẹ con tôi bình lặng, êm đềm. Dù thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp mẹ thẫn thờ ngồi hằng giờ trước tấm hình cưới của hai người nhưng tôi biết lòng mẹ đã nguôi ngoai.
Thế mà đùng một cái, cô ta lại xuất hiện và làm xáo động cuộc sống của chúng tôi. Cô em gái của tôi khăng khăng: “Mẹ không được gặp ông ấy vì như vậy mẹ sẽ yếu lòng. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Sao lúc mạnh khỏe không tìm mà lúc bệnh sắp chết rồi lại nhớ tới vợ con?”. Đối với các em tôi, những gì mà ba tôi đã gây ra là không thể tha thứ. Mẹ tôi im lặng.
Ban đầu tôi cũng kiên định lập trường, nhất quyết không cho mẹ đến gặp ông ta. Nhưng mấy ngày sau, nhìn mẹ cứ thẫn thờ, tôi không đành lòng. Tôi đưa mẹ đến gặp ông ta. Sau mấy năm không gặp, tôi thật bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông hào hoa phong nhã thuở nào. Cái đầu đã cạo trọc lóc, da mặt sạm đen, hai hốc mắt như vô hồn. Ông ta khóc rấm rức trước mặt mẹ tôi. Hình như mẹ tôi cũng khóc…
Và bây giờ thì mẹ tôi đã mềm lòng. Tuy không nói thẳng ra nhưng nhìn vào mắt mẹ, tôi biết tình xưa nghĩa cũ vẫn còn đọng lại ít nhiều. Mẹ muốn đem ông ta về nhưng thấy chúng tôi kiên quyết quá nên không dám mở lời. Tôi ướm thử ý kiến các dì, các cậu nhưng không có lấy một người đồng tình. Cậu Ba tôi nói: “Tụi bây mà đem thằng cha ấy về là tao từ luôn mẹ con bây”. Dì Út còn quyết liệt hơn: “Nếu đem thằng cha đó về thì từ nay không còn chị em, dì cháu gì hết nghe chưa”.
Tôi kể với mẹ những điều này, mẹ ngồi trầm ngâm giây lâu rồi nói: “Dù gì thì ổng cũng là ba của tụi con. Nếu bỏ ổng đằng kia, có khi ổng chết sình, chết thúi trong nhà không ai hay. Lúc đó miệng đời dị nghị, mình không ngóc đầu lên được con à”.
Tôi không sợ miệng đời dị nghị vì bao nhiêu năm nay rồi chúng tôi đã quen với cuộc sống không có sự chăm sóc, giáo dục của một người cha. Thế nhưng cái hình ảnh một ông già hom hem sắp chết cứ ám ảnh khiến tôi có cảm giác mình quá vô tâm. Vô tâm là bởi nếu ở ngoài đời, gặp một người dưng như vậy, lòng tôi đã đầy trắc ẩn và muốn dang tay ra để giúp đỡ. Huống hồ gì người ấy lại là cha tôi…
Tôi không biết phải làm sao để những oán giận, khinh thường dồn nén bao nhiêu năm nay sẽ bị vứt bỏ đi để thay thế bằng tình cảm cha con bình thường như bao nhiêu con người trong xã hội này?
Theo VNE
Yêu... chân thành giám đốc đã có vợ!
Tôi yêu giám đốc của mình dù biết anh ấy đã có gia đình. Biết là sai trái nhưng tình cảm ấy của tôi rất chân thành.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này...Yêu rất nhiều nhưng mối tình ấy không thể dẫn đến đâu, nỗi buồn và những giọt nước mắt rơi vì nuối tiếc và rất đau xót...Mong chị hãy cho tôi một lời khuyên để thoát ra khỏi nỗi khổ tâm này.
Tôi là một cô gái mới đi làm được hơn một năm. Vào cơ quan tôi gặp anh đầu tiên. Anh là Giám đốc, nhưng phong cách lãnh đạo rất gần gũi, trẻ trung. Anh hướng dẫn và bảo ban tôi rất nhiều, luôn tạo cho tôi động lực làm việc. Cách nói chuyện, tư duy và làm việc của anh rất logic, cho thấy sự thông minh và tài giỏi của anh khiến tôi rất ngưỡng mộ. Mặc dù khi đó tôi đã có bạn trai, nhưng trong tôi luôn dành cho anh 1 sự quan tâm đặc biệt, âm thầm và ước sao có một người tuyệt vời như anh yêu mình.
Thời gian trôi qua, tôi trục trặc với bạn trai và chúng tôi chia tay. Tôi đã tâm sự với anh và khóc trước mặt anh nữa. Anh như một người anh trai khuyên tôi nên quên đi nỗi buồn, và mở lòng để tìm cho mình người mới, cơ hội mới. Hàng ngày tôi lại càng muốn được nói chuyện với anh hơn, ở lại làm muộn hơn với anh để đỡ cảm giác cô đơn khi chỉ có một mình.
Rồi tình cảm của tôi và anh cứ âm ỉ như ngọn lửa đang nhen nhóm từng ngày. Đến một dịp cả cơ quan đi chơi xa, tôi và anh có không gian riêng để tâm sự, thì anh thổ lộ...anh đã yêu tôi. Lúc ấy trong lòng tôi như vỡ òa vì hạnh phúc, vì nghẹn ngào ...người yêu lý tưởng trong trái tim tôi đã nói yêu tôi và dành cho tôi sự quan tâm sâu sắc.
Tình yêu của tôi bắt nguồn từ sự ngưỡng mộ tài năng của anh trong công việc (Ảnh minh họa)
Nhưng cùng là lúc tôi thấy tiếc nuối và xót xa cho cuộc đời mình. Vì, trớ trêu rằng, anh đã có gia đình rồi. Anh hơn tôi 8 tuổi và đã lấy vợ được 3 năm. Chị ấy xinh đẹp, tài giỏi nhưng sống hơi trầm tính, ít nói và ít quan tâm đến anh ấy. Anh chị đã có một đứa con rất ngoan. Cả hai bên gia đình đều môn đăng hộ đối.
Tôi chẳng mong ước gì, về tương lai xa với anh....Tôi biết mình thật tệ khi lấy đi của chị ấy tình cảm của anh. Thật đáng trách khi khiến anh ấy trở thành người đàn ông " ngoại tình" - điều mà chưa bao giờ anh ấy nghĩ tới.
Hai chúng tôi, như hai con người khát nước trên sa mạc, cứ gặp nhau là lao vào nhau thèm muốn những nụ hôn nồng cháy. (Tôi biết điểm dừng nên không để chuyện quá giới hạn - chuyện ấy - xảy ra, chỉ đơn giản là những nụ hôn và những chiếc ôm thật lâu và mọi lúc khi có không gian).
Nhưng những lúc một mình, tôi lại đối diện với lương tâm mình. Tôi phải trả anh về với gia đình của mình, phải chôn sâu tình yêu của mình. Tôi sẽ chẳng bao giờ có anh trong đời, người đàn ông tôi yêu nhất chẳng bao giờ thuộc về tôi..Hàng ngày đến cơ quan gặp anh, lại gặp ánh mắt trìu mến của anh, lại chỉ muốn ôm anh và ngả vào vai anh mà cảm nhận hơi ấm. Tôi ích kỷ và dại khờ quá. Anh và tôi đều bảo nhau, hai đứa đều là những con người rất lý trí, mà sao trong chuyện tình cảm, lại như hai người mù lòa vậy, biết không nên mà vẫn làm...vẫn yêu...
Chúng tôi như thiêu thân cuốn vào nhau nhưng không hề vượt quá giới hạn (Ảnh minh họa)
Tôi cũng biết mình cần phải lấy chồng để quên anh đi và mọi chuyện trở lại như xưa ấy. Cũng có 1 người đàn ông khá tốt, thành đạt đang dành tình cảm cho tôi, nhưng vì quá yêu anh nên tôi chưa muốn nghĩ tới ai khác. Tôi thấy mình đang đứng giữa dòng sông, càng đi càng lún sâu xuống cát mà không thể tự mình bước chân lên được. Tôi phải làm gì đây, tương lai của tôi và anh nên như thế nào để tốt nhất đây? Mong chị hãy cho tôi một lời khuyên. Cảm ơn chị nhiều lắm! (Bạn đọc)
Trả lời:
Bạn thân mến! Cảm ơn bạn đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, tôi hiểu rằng giờ đây bạn đang vướng vào tình yêu với một người đàn ông có vợ. Và trớ trêu thay, tình cảm ấy lại chân thành.
Quả thực, đọc những lời chia sẻ của bạn, tôi không có cảm giác như bao lần đọc về những cuộc tình vụng trộm ngoài vợ ngoài chồng khác. Thật khó để quy kết bạn, để trách cứ bạn là người tội lỗi khi yêu người có gia đình. Trong cuộc sống, có những tình cảm rất khó để cắt nghĩa, những tình yêu dù lí trí biết là không thể nhưng vẫn chẳng ngăn nổi con tim. Có lẽ đó là điều khiến người ta luôn coi tình yêu là một sự bí ẩn.
Điều đáng khâm phục và trân trọng ở bạn, đó là mặc dù bị hấp dẫn, bị cuốn hút vào anh ấy nhưng bạn vẫn giữ những ranh giới mà không được phép vượt qua. Không thể kết tội tình yêu ấy là sai lầm nhưng cuộc sống luôn có những quy luật của riêng nó mà chúng ta dù muốn hay không vẫn phải tuân theo. Bạn cần hiểu rằng cuộc đời luôn phải tôn trọng vị trí của mỗi người. Và vì thế, bạn buộc phải chấp nhận vì bạn là người đến sau.
Để quên đi tình cảm đó nên tránh tiếp xúc riêng tư ở nơi làm việc (Ảnh minh họa)
Bạn tự biết rằng vợ anh ấy là một người tuyệt vời, giỏi giang chỉ có điều hơi trầm tính nên có chút khoảng cách với chồng. Bạn cũng biết gia đình họ hạnh phúc vậy thì có nên hay không khi để tổ ấm đó tan vỡ? Hãy để cho tình cảm giữa bạn và anh ấy là một giấc mơ đẹp nhưng ở đời người ta phải sống với thực tại chứ không phải là bay bổng trong những giấc mơ.
Bạn nên rời xa anh ấy trước khi mọi chuyện trở nên vượt quá tầm kiểm soát. Điều khó khăn cho bạn là hai người làm cùng công ty, việc phải chạm mặt nhau là không thể tránh khỏi. Chuyển nơi làm việc là cách tốt nhất để bạn có thể chấm dứt hoàn toàn tình cảm với người ấy. Nhưng nếu điều đó chưa thể tiến hành ngay được, thời gian đầu để quên anh ấy, bạn hãy thử xin nghỉ phép một thời gian, đi du lịch thật xa, cắt không liên lạc với anh ấy để tình cảm ấy không ám ảnh bạn. Khi trở về, trong quá trình làm việc, bạn nên hạn chế có những tiếp xúc riêng tư để khơi gợi trong hai người tình cảm cũ.
Ngoài ra, để không nhớ về người ấy, bạn nên cùng bạn bè đi chơi những lúc rảnh rỗi. Việc đó giúp bạn không có thời gian để buồn để nhớ, nó cũng khiến bạn có thêm cơ hội để tiếp xúc với những người mới mà biết đâu nhờ đó bạn có thể tìm thấy tình yêu. Bạn không nên vội vàng chấp nhận yêu hay lấy một người khác để quên anh ấy thật nhanh. Nó sẽ thực sự tạo ra bi kịch cho cả hai người. Hãy để cho con tim mình lại lành, khi bạn thực sự bình tâm trở lại hãy nghĩ tới chuyện đó.
Tuy nhiên, có một điều tôi muốn nhắc bạn, đó là nên xem lại anh chàng giám đốc đó. Ở tuổi hơn 30, đã có vợ con, lại làm giám đốc, anh ta hẳn là một người "từng trải", đầu có "sỏi", chứ không phải hiền lành, tử tế gì. Vợ anh ta tốt, giỏi giang, tuyệt vời, vậy mà anh ta vẫn đi ngoại tình, lấy lý do vợ hơi trầm tính để tìm cô gái khác thì thật đáng trách. Nói yêu bạn, nhưng anh ta vẫn ca ngợi vợ, chưa bao giờ hứa hẹn tương lai với bạn, điều đó cho thấy, anh ta chỉ coi là một thứ "rau sạch" lúc buồn chán mà thôi. Anh ta chưa có được bạn, chưa làm "chuyện ấy" nên mới say đắm và dành cho bạn những cử chỉ ngọt ngào âu yếm, chứ nếu có được bạn rồi thì sau đó sẽ nhanh chóng chán và rồi trở về với gia đình.
Bạn hơn 22 tuổi, còn nhiều mơ mộng, thấy ai tốt với mình, an ủi mình lúc cô đơn thì tưởng đó là tình yêu, nhưng không phải. Bạn đang bị một kẻ lọc lõi trong tình trường lợi dụng. Về phía bạn, cũng nên xem lại mình, không nên quá dễ dãi và mù quáng trong tình yêu, phải biết đâu là giới hạn, ai được phép đến, ai không, không nên bị những cám dỗ hào nhoáng bên ngoài mà làm việc sai trái rồi lại đổ tại tình yêu. Tình yêu chỉ đẹp và thiêng liêng khi đó là tình yêu đúng pháp luật, đúng lương tâm và không phải xấu hổ vê nó.
Chúc bạn mạnh khỏe và chóng bình tâm trở lại!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng "ăn chả" gạ vợ "ăn nem" Bị vợ bắt quả tang ngoại tình, để công bằng nhiều ông chồng sẵn sàng gạ vợ "ăn nem" để vợ không thể trách cứ được mình. "Rủ" vợ ngoại tình để bớt cô đơn Ngày chồng đi xuất khẩu lao động, Duyên đã nghe rất nhiều lời "cảnh báo" về việc "đàn ông xa vợ khó giữ được mình". Nhưng một phần...