Tôi không quên nổi nụ hôn của sếp bạn của chồng mình
Sau khi hết kỳ nghỉ sinh con, vì muốn học hỏi cách kinh doanh mà chồng tôi đã sắp xếp để tôi vào làm tại cơ quan của bạn anh ấy. Có một hôm, vì bạn anh uống rượu nên đã nhờ tôi đưa về. Khi dừng xe bên đường, bất ngờ anh đã ôm chầm tôi và hôn như điên dại. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn bị ám ảnh ghê gớm vì hành động đó.
Tôi hoàn toàn không có hành động phản kháng cần thiết nào cả.
Câu chuyện của tôi là câu chuyện chưa có hồi kết bởi tôi là người rất thiếu bản lĩnh và không nghiêm khắc với bản thân mình. Tôi viết những dòng này với mong muốn có ai đó phân tích rõ cho tôi những cái sai của mình để tôi có thể sống tốt hơn. Vì dù thiếu rất nhiều thứ, nhưng ít ra tôi cũng có một cái đầu biết suy nghĩ.
Tôi 28 tuổi, chồng tôi hơn tôi 2 tuổi và chúng tôi có một nhóc tì rất ngoan ngoãn, dễ thương. Chồng tôi không phải là người chu đáo lắm nhưng rất yêu tôi và thương con. Trước khi lấy chồng, tôi cũng đã yêu 2 người đàn ông khác. Vì nhiều lý do mà tôi không đi hết cuộc đời với cùng một trong 2 người đàn ông ấy. Tôi vẫn cho rằng vợ chồng có một phần duyên nợ mới lấy nhau được.
Cưới nhau sau 1 năm, tôi có bầu. Thể trạng tôi không được tốt nên tôi phải nghỉ ở nhà đến tận lúc cháu được gần 1 tuổi mới đi làm lại. Khi tôi nghỉ việc ở cơ quan cũ, lương tháng của tôi là 500 USD. Nhưng tôi vốn là người quản lý đồng tiền rất kém nên không giữ lại được gì. Có tiền là tôi mua sắm đầy đủ các thứ trong nhà, mua quần áo, giày dép, đồ dùng cho chồng, cho bố mẹ, anh chị, các cháu. Chồng tôi thì ngược lại, khi nào tôi năn nỉ ỉ ôi lắm thì mới dẫn tôi đi mua đồ, mà có khi là tôi trả tiền.
Video đang HOT
Tôi hoàn toàn không có hành động phản kháng cần thiết nào cả.
Khi tôi đi làm lại, vì muốn học hỏi cách kinh doanh mà 2 vợ chồng đang dự định đầu tư nên chồng tôi sắp xếp tôi vào làm tại cơ quan của bạn anh ấy. Tôi vào như một nhân viên học việc bình thường, lương thấp, mọi chế độ đều không bằng một nửa công việc cũ. Tôi không cho mọi người biết quan hệ của tôi, chồng tôi và giám đốc (là người bạn đó) vì tôi thực sự muốn học hỏi. Anh bạn này của chồng, cũng đến lúc đấy tôi mới gặp và quen biết. Anh ấy sắp xếp tôi vào thử việc ở nhiều vị trí khác nhau trong công ty để tôi học kinh nghiệm. Chúng tôi cũng không mấy khi gặp nhau.
Một lần, anh ấy uống rượu liên hoan đâu đó ở ngoài và nhờ tôi đưa về. Khi đưa anh ấy về, tôi vẫn chưa biết là anh ấy say vì anh vẫn lái xe rất lụa. Khi dừng xe bên đường, rất bất ngờ, anh ấy đã ôm chầm lấy tôi và hôn như điên dại. Tôi hết sức ngạc nhiên, vì từ trước đến giờ chúng tôi hầu như không nói chuyện gì với nhau, kể cả trong công việc, và anh ấy luôn đến cơ quan với một vẻ mặt rất lạnh lùng và phong thái rất “sếp”. Ngửi thấy mùi rượu, tôi mới biết là anh ấy đã uống, có lẽ là rất nhiều. Tôi cố gắng không phản ứng quá gay gắt, chỉ đẩy anh ra và hỏi xem có chuyện gì. Anh ấy không nói gì cả, chỉ gọi tên tôi, không xin lỗi. Rồi tôi về.
Nhưng khổ cho tôi, đêm đó và cả những ngày sau, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn bị ám ảnh ghê gớm. Tôi cố gắng để hiểu tại sao anh ấy làm như thế, nhưng không thể nào tìm ra được nguyên nhân. Anh ấy vẫn đến cơ quan với phong thái như trước, không tỏ ra có điều gì đặc biệt hơn với tôi. Sau khoảng 1 tuần, khi tôi đang làm việc thì anh gọi tôi lên phòng nói chuyện. Anh trao đổi về công việc một lúc, rồi hỏi tôi có giận anh vì chuyện hôm trước không.
Tôi cười: “Hôm đó em say quá nên quên sạch rồi, anh đừng nhắc lại nữa”. Anh nói hôm đó anh say, nhưng hành động đó không phải hoàn toàn do say mà do một phần tình cảm của anh nữa. Câu chuyện dừng ở đó và tôi quay lại làm việc bình thường.
Từ đó, anh có vẻ quan tâm đến tôi hơn, hay hỏi han tôi về công việc, và lúc nào có thể là khen ngợi tôi trước mặt mọi người. Anh bảo tôi học rất nhanh, sắp giỏi hơn cả anh rồi. Chồng tôi thỉnh thoảng đến đón tôi, vẫn uống trà đá với anh ở gần cơ quan. Chồng tôi không biết những ám ảnh trong lòng tôi.
Cách đây 2 ngày, khi tôi sắp hết giờ làm việc và chuẩn bị ra về thì anh gọi điện và nhờ tôi qua nhà dỗ hộ đứa con gái 2 tuổi vì nó không chịu ăn (nhà anh ở gần cơ quan). Hôm ấy vợ anh đưa con lớn của anh chị về quê. Tôi đến, đoán trước rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng không dừng lại được. Tôi không sai, đến nơi, dắt xe vào là anh siết chặt tôi, hôn đến ngạt thở. Con gái anh ngồi xem tivi, quay lưng lại nên không biết gì.
Tôi không bất ngờ vì thật xấu hổ, hình như tôi cũng rất mong anh sẽ làm thế. Nhưng dù trong lòng rất muốn, tôi vẫn từ chối anh, chỉ để anh ôm một chút rồi ra về. Hôm ấy, tôi đủ can đảm để nói rằng tôi rất quý anh, và xin anh đừng làm điều gì khiến tôi phải thất vọng. Vì câu nói ấy mà anh đối xử với tôi tôn trọng hơn.
Nhưng một lần nữa, tôi lại phải nói rằng tôi rất xấu hổ, vì người đáng thất vọng là tôi. Tôi cũng tin rằng, nhìn từ phía của anh ấy, tôi cũng không thể là một phụ nữ tốt. Tôi bị giằng xé, dằn vặt cả ngày lẫn đêm. Tôi muốn chuyển chỗ làm nhưng có phải người lẳng lơ như tôi thì đi đâu cũng không thoát khỏi ám ảnh không?
Tôi cũng xin nói rõ rằng tôi không tìm lý do để rời bỏ gia đình, tôi không tìm lý do để xa cách chồng tôi. Tôi không mong chờ gì một kết cục tốt đẹp cho chuyện này. Tôi biết sếp tôi cũng vậy. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà khiến anh ấy xao lòng một chút như bất cứ người đàn bà nào khác có thể thôi. Nhưng tôi không sao buộc mình quên đi được.
Tôi hằng ngày vẫn mong nhìn thấy anh ấy, cười với anh ấy và vẫn điên rồ mong nhận được tín hiệu gì chứng tỏ rằng anh ấy quan tâm đến tôi.
Tôi rất mong mọi người mở mắt cho tôi. Tôi xin cảm ơn tất cả!
Theo VNE
Con gái ơi, ba xin lỗi!
Hôm qua, thấy con khóc, không ăn cơm, ba rất giận. Ba nghĩ con cái bây giờ thiệt hết biết. Ba mẹ nói động chút xíu đã làm mình, làm mẩy, như vậy thì làm sao mà dạy dỗ?
Cổ nhân đã dạy "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng". Con chơi với đám đó, không hư mới lạ! Thế nhưng, con lại bảo: "Sao ba không nghĩ con là đèn, muốn gần gũi để cảm hóa các bạn ấy? Các bạn đã bất hạnh, không có gia đình, mẹ cha; không ai thèm chơi. Con muốn an ủi, động viên các bạn vượt lên nghịch cảnh. Có phải con bắt chước học thói lêu lông của các bạn ấy đâu mà ba lại mắng con giữa mặt bạn bè như vậy?"- con vừa nói vừa khóc tức tưởi.
Lúc đó ba chỉ giận là con dám cãi lời, dám trả treo với ba chứ không nghĩ sâu xa những điều con nói. Mãi đến khi mẹ thủ thỉ: "Anh như vậy là sai rồi. Có gì thì về nhà nói với con, sao lại la mắng um sùm ngoài đường như vậy? Hơn nữa, bé Mai cũng ý thức được chuyện nó làm là muốn giúp đỡ, lôi kéo bạn bè đừng nghe theo bọn xấu... Chính cô bí thư Đoàn phường đã nói cho em biết. Người ta khen con mình hết lời, trong lúc đó anh lại la mắng nó".
Những lời mẹ nói khiến ba bừng tỉnh. Ba đúng là hồ đồ. Lẽ ra ba phải hiểu con, tin con và biết chuyện con làm, có đâu lại hời hợt, thậm chí thô lỗ với con và các bạn như vậy. Ôi, ba thấy thật xấu hổ! Ngày mai, ba sẽ đưa con tới nơi sinh hoạt với các bạn. Ba sẽ xin lỗi các bạn con về những lời nói nóng nảy của mình hôm trước.
Còn bây giờ, con gái ơi, ba xin lỗi con. Hãy xuống ăn cơm với ba mẹ và anh hai. Ba hứa từ nay về sau, làm gì, nói gì cũng sẽ suy xét thật cẩn thận...
Theo VNE
Kiểm đếm lại tình yêu "Anh có hối hận vì đã yêu em không?"- em nhìn sâu vào mắt anh. "Không có" - anh nói rất thật lòng. "Thế anh có biết tại sao mình chia tay?" - em lại hỏi. "Vì em không còn yêu anh nữa" - anh lại siết chặt tay em. Rất lâu rồi, mình mới có một bữa nói chuyện cởi mở như...