Tôi không phải là một thằng ‘Sở khanh’
Tôi chia tay với em không phải vì em không còn trinh trắng. Mà bởi tôi thấy mình không còn hợp với em…
Đọc bài viết của BN và LA tôi cảm thấy hơi chạnh lòng. Bởi tôi biết, người con gái tôi đã từng yêu cũng nghĩ tôi là một thằng đàn ông sở khanh, nên đã tìm mọi lý do để chia tay em sau khi đã lấy đi của em trinh tiết, tôi viết những dòng này không phải để giải thích lý do chia tay, mà chỉ muốn nói với em và những người con gái khác rằng, trinh tiết không phải là tất cả và đó càng không phải là lý do để đàn ông nói lời chia tay.
Tôi chia tay với em không phải vì em không còn trinh trắng. Mà bởi tôi thấy mình không còn hợp với em- Ảnh minh họa
Bản thân tôi cũng đã từng rất yêu một người con gái kém tôi 2 tuổi. Tôi hay gọi em là “Dâu tây”, bởi em có chiếc mũi cao và làn da trắng giống như một cô gái Tây vậy. Tôi yêu em bởi sự vô tư, trong sáng và luôn làm cho tôi có cảm giác thỏa mái khi ở bên, một thời gian dài tôi đã từng khao khát và mơ về đám cưới của chúng ta, về ngôi nhà và những đứa trẻ được sinh ra bởi tình yêu của tôi và em.
Video đang HOT
Tôi cũng là người lấy đi cái quý giá nhất đời con gái của em, và đúng là trước khi làm việc đó tôi đã hứa với em là sẽ khoác lên người em bộ váy cô dâu. Nhưng chính tôi đã không làm được việc đó, có điều không phải như suy diễn của em, tôi không phải là thằng đàn ông sở khanh, tôi chia tay với em không phải vì em đã trở thành một cô gái không còn trinh trắng. Mà tôi chia tay với em bởi tôi cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều từ sau khi trao cho tôi cái ngàn vàng.
Em trở thành một cô gái ích kỷ, lúc nào cũng chỉ muốn tôi ở bên mình, em cấm tôi giao lưu, gặp gỡ với những cô gái khác và em có thể nổi khùng lên với tôi nếu như thấy một tin nhắn, một cuộc điện thoại từ số máy lạ gọi vào số máy của tôi. Thậm chí, em còn chửi cả bạn gái học cùng đại học của tôi, vì nghĩ rằng cô ấy đang tán tỉnh tôi. Em làm tôi mất mặt với đám bạn của mình.
Em không còn lòng tin ở tôi, và luôn nghĩ tôi thay lòng đổi dạ, em luôn nghĩ đến một kết cục xấu cho tình yêu của chúng mình và luôn nghi kỵ tôi sẽ rời bỏ em. Em không còn vẻ vô tư, trong sáng của một cô gái tôi đã từng yêu đắm đuối, ở bên em tôi không còn cảm thấy thỏa mái. Những hành động của em, việc làm của em, suy nghĩ của em làm tôi cảm thấy chán ngán và mệt mỏi. Dần dần, tôi sợ phải gặp gỡ em, sợ đối mặt với em và sợ nghe em than thở, buồn phiền.
Tôi đã phải suy nghĩ, đấu tranh rất nhiều trước khi nói lời chia tay với em, tôi biết em sẽ buồn, sẽ sụp đổ và sẽ coi thường tôi. Em coi tôi là một thằng sở khanh, một thằng khốn nạn bỏ rơi em khi lấy đi cái ngàn vàng, em đã tát tôi một cái thật đau mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác đó.
Tôi chấp nhận để em nguyền rủa cả đời này, nhưng tôi không thể sống chung với một người con gái lúc nào cũng nghi kỵ và ích kỷ, lúc nào cũng muốn quản thúc tôi như em đã từng làm.
Cuối cùng, tôi muốn nói với em rằng, trinh tiết không phải là tất cả đối với một người phụ nữ, lại càng không phải là tất cả đối với người đàn ông. Nếu họ thực sự yêu và tin nhau, trinh tiết chẳng còn giá trị gì. Mong em hãy bớt buồn phiền và đừng tự hành hạ mình thêm nữa.
Theo Đất Việt
Có chồng rồi tôi vẫn luôn nhớ tình cũ
Tôi thấy thương người cũ và thấy mình thật tệ, không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì và rất hoang mang.
Tôi 27 tuổi, quê ở Nghệ An, chồng ở Phú Yên, có con gái gần một tuổi, vợ chồng cùng làm công ty và đang ở nhà trọ nên khi em sinh bé thì bà ngoại và bà nội thay nhau vào chăm, rồi trông bé giúp để tôi đi làm, cũng vì thế mà có những va chạm xảy ra. Vợ chồng tôi tìm hiểu 8 tháng đã tiến tới hôn nhân, cả hai cảm thấy tính cách khá hợp, điều kiện hoàn cảnh khá tương xứng nhưng vì gia đình hai bên ở khá xa nhau nên không có điều kiện gặp gỡ, tiếp xúc mà chủ yếu nói chuyện qua điện thoại.
Ảnh minh họa
Gia đình tôi cởi mở thoải mái và rất đoàn kết; gia đình anh sống khép kín ít giao tiếp, bên nội anh còn lục đục với nhau nữa. Anh hiền lành, chịu thương chịu khó, gia đình đông anh em nên mọi người rất tiết kiệm, khá chi ly, tính toán rất kỹ càng. Vì vậy mà qua nhiều việc mẹ tôi không hài lòng, mẹ nói gia đình anh tính toán, keo kiệt, chỉ nghĩ tới tiền hơn cả tình cảm.
Sở dĩ mẹ nói vậy vì trước khi đến với chồng, tôi có yêu một người cùng quê trong 4 năm, hồi đó tôi còn là cô sinh viên năm hai nhút nhát, còn anh đã đi làm. Hai năm sau tôi ra trường, ở lại trong Nam làm việc. Một năm tiếp đó anh phải về quê vì cha mẹ già yếu không ai chăm sóc. Anh rủ tôi về cùng nhưng tôi không đồng ý. Chúng tôi xa nhau từ đấy.
Gia đình tôi rất quý anh nhưng ngành của tôi xin việc ở quê rất khó. Anh nói tôi về phụ việc cho anh (anh học cơ khí, về nhà anh cho thuê rạp đám cưới, lúc rảnh thì làm cửa sắt gia công) nhưng tôi không thể về được. Lúc đó tôi nghĩ bố mẹ đã vất vả nuôi mình ăn học, giờ mà về như thế sẽ phụ công bố mẹ và bản thân lại dựa vào chồng thật không giống với tính cách của tôi. Dù rất buồn khổ tôi chủ động cắt liên lạc với anh. Hơn năm trời chia tay rồi không đặng khiến tôi suy sụp rất nhiều.
Cho tới khi chồng tôi xuất hiện, động viên, cho tôi biết tới niềm vui nên bản thân tự nhủ lòng sẽ giữ những hồi ức đẹp của mối tình đầu với tình đầu trong một góc tâm hồn. Vậy mà khó quá! Tôi nghĩ tình yêu dành cho chồng con sẽ lấp đầy khoảng trống đó, chỉ cần sự hiện diện của anh lại làm lòng tôi như có bão. Đến giờ khi con gần một tuổi, người yêu đầu vẫn không quên được tôi, vẫn xót xa khi vô tình biết tôi đang than thở, buồn phiền. Tôi thấy thương người cũ và thấy mình thật tệ, không hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì và rất hoang mang. Mong được sự tư vấn.
Theo Ngoisao
Đừng phiền muộn Theo thống kê, thông thường những chuyện mà con người lo lắng, có 92% không xảy ra, còn lại 8% là con người có thể ứng phó dễ dàng. Có một nhà tâm lý học đã tiến hành một thí nghiệm khá thú vị. Ông yêu cầu những tình nguyện viên, vào tối chủ nhật, viết tất cả những chuyện phiền muộn của...