Tôi không ngoại tình thì “phí”
Tôi đi làm vất vả, lo cho vợ con, vì thế khi ở xa nhà, tôi ngoại tình là chuyện đương nhiên.
Chị Ngọc Oanh thân mến!
Tôi có đọc mấy lời chia sẻ của chị trong bài Lấy chồng chung, thế mày hay! Mặc dù là đàn ông nhưng cá nhân tôi đứng về phía chị. Thực ra, đúng như chị nói, nằm trong chăn mới biết chăn có rận, phải ở hoàn cảnh của từng gia đình người ta mới hiểu được chứ còn sống trong cảnh hạnh phúc, một vợ, một chồng thì làm sao người ta hiểu để mà đánh giá về người khác.
Tôi cũng giống như chồng chị. Tôi có bồ. Tôi biết ngoại tìnhlà điều không nên nhưng ở trường hợp của tôi cũng chẳng có cách nào khác. Cuộc sống mà, đâu phải cái gì mình muốn nó cũng như ý mình.
Tôi có bồ gần chục năm nay và tôi sống với cô ấy nhiều hơn với vợ. Tôi lấy vợ từ năm 25 tuổi. Vợ tôi là một người phụ nữ ngoan ngoãn, hiền lành và rất đảm đang. Tuy nhiên, sức khỏe cô ấy yếu nên không thể làm việc nặng hay lao động vất vả được. Tôi mở cho cô ấy một cửa hàng nhỏ ở nhà để tiện buôn bán. Vì công việc nên tôi phải làm ở xa. Một tháng tôi chỉ về quê được 2 lần. Cũng không biết bao lần tôi muốn xin về gần nhà nhưng không được. Về quê, tôi không xin được công việc trong khi đó công việc của tôi đang làm dù xa nhà một chút nhưng nó mang lại cho tôi thu nhập cao. Nếu như chỉ sống cho mình thì tôi sống ở đâu cũng được, nhưng tôi còn có gia đình, vợ con, bố mẹ nên buộc lòng phải làm ở nơi đất khách quê người như vậy mới đảm bảo được cuộc sống tốt cho mọi người.
Ở xa vợ, tôi cũng cần phải có người chia sẻ và chăm sóc. Vì thế, tôi ngoại tình (Ảnh minh họa)
Hơn chục năm lấy nhau thì có tới gần 10 năm tôi có bồ. Tôi cũng không rõ là vợ không biết hay vờ như không biết nhưng cô ấy không bao giờ ghen tuông hay nghi ngờ gì cả. Mọi người có thể nghĩ tôi không tốt nhưng thử hỏi có thằng đàn ông nào tuổi đời gần 35, phải sống gần như chay tịnh không có vợ bên cạnh mà chịu được không? Đi làm ở xa, vất vả đủ đường, bát cơm, miếng nước cũng không ai chăm lo thì chịu làm sao được. Hơn nữa tôi dù là đàn ông nhưng cũng là một con người, tôi cũng cần có người sẻ chia, chăm sóc và cũng cần có một người chia sẻ mọi tâm tình với mình. Vợ con thì ở quá xa, làm sao tôi chịu được? Vì thế tôi nghĩ chuyện tôi có bồ là đương nhiên.
Video đang HOT
Với cả hai người phụ nữ đó tôi không phụ ai. Tôi đi làm vất vả cốt cũng là để lo cho vợ con một cuộc sống ấm no. Vợ tôi là người tốt nên tôi sẽ không bao giờ bỏ cô ấy, hơn nữa các con tôi cũng cần có mẹ. Còn với người phụ nữ đến sau, cô ấy không có người thân thích, cũng một thân một mình phiêu bạt khắp nơi nên tôi sống với cô ấy để cho cuộc sống của cô ấy đỡ cô độc. Tôi cũng chu cấp tiền bạc cho cô ấy đầy đủ nên cô ấy cũng không vất vả vì tôi. Tôi nghĩ mình làm tròn trách nhiệm với vợ, với bồ nên việc tôi có cả hai người đàn bà cho riêng mình cũng chẳng có gì là ích kỉ. Họ cần có tôi và tôi làm tốt bổn phận của mình với họ. Xét cho cùng như thế còn tử tế hơn chán những người chồng khăng khăng chung thủy với vợ nhưng cả đời không giúp được gì cho vợ, cho con.
Lấy vợ hơn chục năm nhưng gần 10 năm tôi có bồ (Ảnh minh họa)
Hiện giờ tôi đang sống với bồ hàng ngày, cứ hai tuần tôi lại về quê với vợ con một lần. Cuộc sống gia đình tôi rất hạnh phúc. Nhìn hai con khôn lớn ngày càng ngoan, học giỏi tôi thấy mãn nguyện vô cùng. Còn người tình của tôi luôn biết cách chăm sóc, lo lắng cho tôi nên tôi rất yên tâm. Tôi nghĩ đàn ông có bồ cũng không phải là có tội, là ích kỉ vì đôi khi hoàn cảnh buộc con người ta phải rơi vào tình thế đó. Dù sao đi chăng nữa chỉ cần mình làm tròn trách nhiệm, không để họ khổ vì mình là quá tử tế rồi!
Tôi nghĩ mình cũng là một người may mắn khi cả bồ và vợ đều là người biết nhường nhịn. Tôi không rõ về phía vợ tôi cô ấy có biết hay không nhưng tôi không thấy cô ấy tỏ vẻ nghi ngờ hay kiểm soát gì tôi cả. Còn với người tình, cô ấy luôn xác định là kẻ đến sau, chỉ cần tôi đối xử tốt với cô ấy trong những ngày tháng hai người gắn bó với nhau là đủ rồi. Cô ấy không ràng buộc tôi. Cả hai người họ chỉ cần có tôi bên cạnh là đủ và tôi đã làm như thế!
Tôi cảm thấy hạnh phúc khi có cả bồ và vợ. Tôi tin, với họ cũng như vậy!
Theo VNE
Lấy chồng chung: Thế mà hay!
Thực ra nếu biết cách sống, chung chồng cũng có nhiều cái lợi mà không phải ai cũng hiểu.
Tôi năm nay 45 tuổi. Tôi đã kết hôn được hơn 20 năm và có hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi. Cuộc sống gia đình tôi theo đánh giá của mọi người là hạnh phúc, êm ấm khi hai vợ chồng không thấy cãi cọ hay trách cứ nhau.
Thật ra, nằm trong chăn mới biết chăn có rận. Gia đình tôi có những điều "kì quặc" không phải ai cũng hiểu được. Chồng tôi có bồ và điều đáng nói là ở chỗ tôi chấp nhận cho chồng ở bên bồ. Ở tầm tuổi này, với tôi, sự toàn vẹn của gia đình có giá trị hơn nhiều so với việc ghen tuông để giành và độc chiếm riêng một người đàn ông. Chính vì thế tôi đã để cho chồng mình được ở bên bồ nhí.
Cách đây hơn 3 năm tôi phát hiện chồng ngoại tình. Cũng giống như nhiều người đàn bà khác, chẳng ai là có thể bình thường được khi biết chồng ăn nằm với ả gái khác. Tôi cũng ghen tuông, cũng định làm lớn chuyện lên. Nhưng rồi khi vợ chồng tôi mới chỉ gằn hắt nhau, anh ấy đã bỏ sang nhà cô ta sống cả tháng trời không về nhà, tiền lương cũng đưa hết cho ả, tôi thấy mình đã lầm. Sự ghen tuông đó chỉ khiến tôi mất chồng, mất trắng chứ không phải chỉ mất một cái danh hiệu mình gọi bằng "Chồng". Tôi bình tâm và suy nghĩ lại, tôi thấy mình cần giải quyết vấn đề bằng cách khác.
Tôi tìm hiểu về "tình địch" của mình. Cô ta kém tôi tới gần 20 tuổi, ngoại hình xinh xắn, ưa nhìn. Cô ta chỉ hơn con trai đầu của tôi vài tuổi. Nhưng cái khổ của cô ta là cô ta không thể có con. Có lẽ ngày mới lớn cô ta sống buông thả quá, nạo thai nhiều lần nên giờ không sinh được con. Cũng chính vì thế mà cô ta bị từ hôn trước ngày cưới không xa. Nghe đâu trong lúc cô ta đau khổ nhất thì chồng tôi đã ở bên giúp đỡ cô ta và tình cảm của họ nảy sinh từ đó.
Biết chồng ngoại tình nhưng tôi không làm ầm lên để tự tay hất bỏ hạnh phúc của mình (Ảnh minh họa)
Thú thực tôi cũng cảm thấy thương khi cô ta còn quá trẻ lại mất đi hạnh phúc, mất đi thiên chức được làm mẹ. Chính cô ta cũng tới cầu xin tôi để cho cô ta được ở bên chồng tôi dù là không có danh phận gì. Nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy mình cũng nên làm thế. Dù sao cũng cùng là đàn bà với nhau, giờ tôi có chồng, có các con, có sự công nhận của hai bên gia đình, họ hàng làm niềm vui, niềm hạnh phúc, còn cô ta chỉ có chồng tôi là sự an ủi. Vậy là tôi đành nhắm một mắt, mở một mắt cho chồng ở bên cô ta.
Từ đó, tôi lại thấy cuộc sống của gia đình tôi xuôi chèo mát mái hơn. Trước đây, dù đã cố gắng hết sức nhưng với đồng lương ít ỏi của hai vợ chồng, chúng tôi rất chật vật khi nuôi hai con. Giờ đây, tối ngày chồng tôi quấn quít bên cô ta, được cô ta lo ăn, lo mặc, tiền lương hàng tháng đưa cả cho tôi để lo liệu việc gia đình. Có nhiều lần chính bồ nhí của chồng tôi còn giúp đỡ, đưa cho tôi tiền để tôi lo liệu việc gia đình. Cô ta nói đó là thay lời cảm ơn cho sự san sẻ chồng mà tôi dành cho cô ta.
Dù sao cô ta cũng chỉ có một thân một mình. Bố mẹ cô ta cũng giàu có, bản thân cô ta lại kiếm ra nhiều tiền nên số tiền ít ỏi đó cũng chẳng thấm vào đâu. Thứ cô ta cần là một người đàn ông ở bên cạnh để chia sẻ thì tôi đã nhường cho cô ta. Vì thế mà giữa chúng tôi không xảy ra bất đồng. Ai cũng hiểu nỗi khổ và sự khó khăn của người kia để chia sẻ và tính toán cho hợp lí.
Chồng tôi cũng biết thân biết phận, vì là người phản bội tôi nhưng lại được tôi tha thứ, lại còn cho thoải mái ở bên "người tình bé nhỏ" của mình nên chồng tôi càng ngày càng nâng cao trách nhiệm làm chồng. Dù ở bên bồ nhí nhưng việc lớn nhỏ trong nhà cần tới sự có mặt của anh ấy là anh ấy đều về đảm đương hết. Lương hàng tháng đưa đầy đủ, chẳng mè nheo giữ lại đồng nào vì đã có cô bồ nhí lo liệu cho. Không giống như trước kia, vợ chồng tôi lúc nào cũng gằn hắt nhau về tiền bạc, đau hết đầu.
Vì gia đình, vì các con, tôi sẵn sàng san sẻ chồng cho người khác (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi vẫn sánh bước bên nhau trong những dịp trọng đại, vẫn dành cho nhau những lời tôn trọng và yêu thương. Chồng tôi cũng phân chia thời gian ở bên bồ, bên vợ hợp lí để không ai cảm thấy mình bị mất trắng. Đó không phải sự giả tạo mà thực tế là đời sống thoải mái và tâm lí ổn định khiến chúng tôi chẳng có gì để mà phải chiến tranh lạnh với nhau. Ở tuổi này, ham muốn trong "chuyện ấy" của tôi cũng đã giảm sút. Cô ta có thể thay tôi làm việc của một người vợ nên làm cho chồng tôi chẳng những không ghen mà lại thấy mừng thầm vì chồng tôi được thỏa mãn mong muốn của anh ấy còn tôi cũng được như ý mình.
Tôi thấy hài lòng với cuộc sống của mình hiện tại. Hơn 20 năm làm vợ chồng, với tôi đã là quá đủ. Giờ là lúc cùng nhau có trách nhiệm với con cái còn mỗi người đều có một khoảng trời riêng, miễn sao mình cảm thấy thoải mái mà sống là được. Tôi đâu còn trẻ trung gì nữa để mà ghen tuông, hờn giận. Tôi ngẫm ra, đàn bà cũng nên biết nhẫn nhịn và hi sinh. Đừng quá cứng nhắc, khăng khăng độc chiếm cho riêng mình rồi có khi mất trắng. Bạn bè tôi ối đứa cũng phạm phải sai lầm đó. Mới thấy chồng ngoại tình đã làm ầm lên để rồi chồng hoặc là mất việc, hoặc là bỏ theo người tình luôn không đoái hoài đến gia đình, như thế chỉ có mình và các con mình thiệt. Tôi cho rằng đó là dại dột!
Theo VNE
Ô sin nhưng còn trinh Giờ tôi là vợ của anh ấy, không phải ô sin, tôi có được điều đó vì tôi còn trong trắng. Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở nông thôn. Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày khá cơ cực. Để rồi năm tôi 20 tuổi, theo sự giới thiệu của một người, tôi lên thành phố làm giúp việc...