Tôi không ngờ vì mình làm việc cẩn thận công tâm lại “rước họa” vào thân
Không lẽ chỉ vì lý do quá tầm thường này mà tôi phải chuyển công ty nữa sao?
Nhà tôi nghèo, đông chị em nên học xong lớp 12, tôi không thi đại học mà đi xin việc làm. Bằng cấp thấp, tôi chỉ có thể xin vào làm công nhân ở khu công nghiệp.
Công việc cũng khá vất vả vì tôi làm bên hàng đông lạnh xuất khẩu. Ngoài những quy định chặt chẽ của công ty, tôi còn phải chịu nhiều mệt mỏi khác như luôn ở trong phòng lạnh, phải đứng suốt ngày và thời gian nghỉ ngơi khá eo hẹp.
Nhờ siêng năng, nhiệt tình, tôi được sếp để mắt đến và nâng lên làm kiểm hàng. Thay vì đứng sơ chế lột bỏ vỏ tôm như trước, bây giờ tôi chỉ đứng một chỗ để kiểm tra hàng hóa xem đảm bảo không? Nếu không đảm bảo thì trả hàng về. Mà khâu nào bị trả hàng quá số lượng quy định sẽ bị phạt trừ tiền lương cuối tháng.Tôi cứ nghĩ mình làm công tâm là được, nhưng tôi không ngờ, cũng vì quá cẩn thận và công tâm mà tôi rước họa vào thân.
Trong xưởng tôi làm có một nhóm nữ khá hung dữ. Nhóm người này luôn đi cùng nhau và kết bè kết phái, không ưa ai là đòi đánh hoặc mắng chửi người ta. Tuy bị nhắc nhở nhiều lần nhưng nhóm đó vẫn không thay đổi.
Hôm đó tôi đến kiểm tra vệ sinh cuối buổi ở khu vực nhóm đó làm, mà trưởng nhóm là T, một cô gái nhỏ hơn tôi 2 tuổi, có khuôn mặt đanh đá và khả năng chửi như hát, không vấp chữ nào. Dù biết trước “tiếng tăm” của họ, tôi vẫn quyết làm cho đúng. Tôi không muốn vì sợ mà làm sai để rồi tự mình gánh trách nhiệm.
Vì thấy khu vực họ vệ sinh chưa sạch, tôi nhắc nhở. Không ngờ T lại giận dữ đòi tát tôi vì “nhỏ mà láo”. Tôi bực quá, thay vì cho họ cơ hội làm lại, tôi ghi luôn đánh giá vào sổ. Kết quả, tháng đó họ bị trừ 5% lương và bắt ở lại dọn vệ sinh khu xưởng trong một tuần.
Thấy họ vẫn im lìm, tôi tưởng vậy là xong, chẳng xảy ra chuyện gì nữa vì người sai là họ chứ không phải tôi. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhiều người nói tôi đụng phải ổ kiến lửa rồi, tôi vẫn kệ. Thấy họ vẫn im lìm, tôi tưởng vậy là xong, chẳng xảy ra chuyện gì nữa vì người sai là họ chứ không phải tôi.
Ấy vậy mà chiều nay, khi đang kiểm hàng, tôi bị dội ngay một xô nước bẩn tanh tưởi vào người. Vì không chuẩn bị tinh thần nên tôi hứng trọn xô nước đó, cả người, tóc tai, mặt mày đều ướt sũng và tanh khủng khiếp.
Giận dữ, tôi hét lên, kêu ai làm thì đứng ra. T bước ra, nghênh ngang, hùng dũng như thể mới làm được việc gì tốt lắm. Cô ta cười ha hả: “Sao? Còn chảnh chọe, bắt chẹt người khác không?”.
Thật sự lúc đó tôi mới biết sợ. Chiều đó, tôi phải gọi người nhà đến chở về vì sợ bị chặn đánh. Nhưng tôi không cam tâm. Tôi không sai nhưng tôi cũng không muốn gặp phiền phức. Giờ tôi đứng trước hai lựa chọn, hoặc phải xin lỗi họ để yên ổn làm việc tiếp. Hoặc cứ cứng rắn giữ vững lập trường của mình và rồi có thể gặp rắc rối hoặc phải nghỉ việc. Tôi nên làm gì bây giờ?
Vợ đẻ khó chồng nằng nặc bắt đẻ thường khiến ai nghe cũng bức xúc nhưng tình huống xảy ra phía sau mới thật sự bất ngờ
"Hôm em chuyển dạ, đau từ 6h sáng hôm nay tới 5h sáng ngày hôm sau mà chỉ mở được 6 phân, bác sỹ khám bảo xương chậu của em hẹp quá, con lại to tốt nhất chuyển sang đẻ mổ", cô vợ kể.
Nhiều người vẫn nói, chỉ tới lúc sinh phụ nữ mới hiểu thấu bản chất thật của chồng. Thương vợ hay không cứ đến cửa phòng sinh sẽ rõ.
Người vợ dưới đây cũng than thở về câu chuyện buồn lúc sinh của mình. Câu chuyện như sau: "Đúng là thức đêm mới biết đêm dài, lúc yêu thề non hẹn biển đủ kiểu nhưng chỉ sau cưới, về sống chung rồi mới hiểu hết được lòng nhau các chị ạ.
Vừa ra trường thì em dính bầu, vợ chồng cưới gấp. Cũng vì thế mà em không xin việc được ở chỗ nào, đành đợi sinh con xong mới tính tiếp. Kinh tế phụ thuộc chồng, ban đầu anh bảo: 'Em không phải lo gì, kiếm tiền là việc của anh. Em chỉ việc lo dưỡng thai để sinh cho anh đứa con khỏe mạnh là được'.
Tiếc rằng, nói miệng thì dễ, thực hiện được mới khó. Chồng em làm bên cơ khí, lương tháng 15, 16 triệu, nhà cửa bố mẹ cho nên hai đứa chỉ phải lo ăn uống, sinh hoạt. Vậy nhưng chồng em kẹt lắm, tiếc vợ từ hộp sữa bầu. Mỗi lần thấy em mua sữa, anh lại bóng gió bảo: 'Gớm, ngày trước các cụ chửa đẻ cả chục đứa có biết giọt sữa nào mà đẻ con vẫn khỏe mạnh. Em chỉ vẽ cách tiêu tiền'.
Sau chồng nói nhiều quá, em phải cắt sữa bầu chuyển sang sữa nước cho rẻ.
Thật sự từ lúc em chửa tới ngày sinh, chồng em chẳng hỏi han hay nói một lời quan tâm vợ. Đêm vợ bị chuột rút đau phát khóc, chồng vẫn quay mặt vào tường ngủ đến sáng. Vợ đi vệ sinh nhiều, anh cũng làu bàu nói em làm mất giấc ngủ của anh. Sau em phải ôm gối sang phòng khác nằm để chồng 1 mình một chỗ.
Hôm em chuyển dạ, đau từ 6h sáng hôm nay tới 5h sáng ngày hôm sau mà chỉ mở được 6 phân, bác sỹ khám bảo xương chậu của em hẹp quá, con lại to tốt nhất chuyển sang đẻ mổ.
Bố mẹ em xót con chạy lại: 'Vâng cứ thế nào tốt nhất cho 2 mẹ con cháu thì nhờ các bác sỹ làm cho ạ'.
Chồng em nghe thế liền trợn mắt: 'Không được, bác sỹ cố cho vợ em đẻ thường đi. Con to, cứ rạch rộng ra là được'.
Bố mẹ em nhìn con rể sốc quá, em đau mà vẫn mắm môi mắm lợi vịn tường cảm giác như ngất tới nơi. Con nó thúc xuống mỗi lúc một nhiều, nước ối cũng vỡ giội cả xuống chân. Mẹ đẻ em vội bảo con rể: 'Đẻ mổ hay đẻ thường thì cứ theo lời bác sĩ mà làm. Sức nó thế này dặn làm sao được'.
Chồng em quát mẹ vợ: 'Làm sao mà không dặn được, mấy người vào viện họ đều đẻ thường được hết rồi đó. Mẹ có biết đẻ mổ vừa tốn kém vừa ảnh hưởng sức khỏe thế nào không? Tóm lại cô ấy là vợ con, chỉ con mới có quyền quyết định'.
Nghe những lời chồng nói, em đau thấu tim gan các chị ạ. Lúc ấy em khụy luôn xuống hành lang, cũng chẳng biết đau đẻ hay đau vì sự vô tình của chồng nữa. Mẹ em bực con rể quá liền nghiến răng: 'Nếu vì vấn đề tiền nong thì anh cứ yên tâm, chúng tôi sẽ lo hết. Anh chỉ việc ký giấy mổ cho con tôi là được'.
Lại thêm mẹ chồng em đi tới, bà nghe hết chuyện mới đỏ mặt nói với con trai: 'Anh có biết suy nghĩ không, thai to thế mà bắt vợ đẻ thường. Nhỡ có chuyện gì xảy ra anh làm thế nào. Tiền quý hay tính mạng của vợ con anh quý'.
Lúc đó chồng em mới chịu đi làm thủ tục cho vợ sinh mổ các chị ạ. Giờ nghĩ lại những lời chồng nói em vẫn thấy lạnh sống lưng. Đến lúc vợ ở ranh giới sinh tử mà anh ta chỉ lo tốn tiền. Nhất là câu 'Con to thì cứ rạch rộng ra là được'... nghe sao chua chát các chị ạ. Anh ta không phải đau đẻ, không hiểu cho nỗi khổ của vợ.
Em thật sự ám ảnh bởi nhưng câu nói thiếu tình người của chồng. Không biết sau này em phải sống với anh ta kiểu gì nữa...".
Sinh nở là khoảng khắc đau đớn, căng thẳng nhất của mỗi người phụ nữ. Điều họ cần nhất lúc này là sự động viên, quan tâm của chồng. Đứa con là kết quả của tình yêu, biết rằng sinh nở rủi ro rất cao nhưng phụ nữ vẫn cam tâm tình nguyện để đẻ con cho chồng, thậm chí còn xem như đó là hạnh phúc không gì sánh bằng. Vậy nên khi không được chồng hiểu và trân trọng sự hi sinh đó, người vợ nào cũng sẽ đau, sẽ tủi. Từ đó dẫn đến rạn nứt hôn nhân. Mong rằng sau khi đọc câu chuyện này, cánh mày râu sẽ hiểu và trân trọng những gì vợ làm cho mình nhé.
Giận hờn vì COVID Lúc này hãy lo giữ cái mạng mình trước đã, sau này khi cơn dịch qua đi, cuộc sống dần bình ổn trở lại, thì lo gì chuyện không giữ được những mối quan hệ. Mấy ngày này đi chợ, đâu đâu cũng nghe người ta hỏi nhau: "Giờ này vẫn còn bán hả chị?", hoặc "họ vẫn chưa cấm hả chị?", và...