Tôi không nằm trong “kế hoạch” của em
“Sau này em sẽ tìm cho mình một công việc tốt hoặc ở lại Pháp lập nghiệp, còn anh thì không nằm trong kế hoạch của em!”
Tôi và em bằng tuổi nhau, chúng tôi học với nhau cùng một trường cấp 3. Ngày ấy, tôi có biết em nhưng tôi không có nhiều ấn tượng về em và em cũng chỉ biết tôi là một người bạn đang học cùng khối.
Ra trường, em thi đỗ vào Đại học Kinh tế quốc dân, còn tôi lên đường thực hiện nghĩa vụ quân sự để sau này xin vào bộ đội chuyên nghiệp theo ý nguyện của mẹ. Trong khoảng thời gian nay, chúng tôi thi thoảng vẫn liên lạc hỏi thăm sức khỏe cũng như công việc, học tập của nhau.
Bố tôi mất sớm nên hai chị gái trên tôi cũng nghỉ học sớm để làm ăn buôn bán, dù kinh tế gia đình đôi lúc khó khăn nhưng rất ấm cúng. Sau ba năm ở môi trường quân đội, tôi xin ra khỏi ngành để về nhà làm kinh doanh. Có lẽ do trong người tôi có máu kinh doanh của bố nên tôi không quá khó khăn để mày mò lại nghề truyền thống của gia đình.
Công việc kinh doanh của tôi khá thuận lợi và chẳng mấy chốc, tôi đã lấy lại được thương hiệu truyền thống của gia đình. Mẹ không còn buồn và thất vọng vì tôi nữa và tôi cũng cảm thấy mình sống có ích hơn cho gia đình và xã hội…
Cuối năm ngoái, bố em mất vì bị tai nạn giao thông ở gần nhà. Lúc đó em cũng chuẩn bị tốt nghiệp Đại học Kinh tế và đang dự định học thêm tiếng Pháp. Vì có việc gia đình nên em ở nhà một thời gian khá dài, còn tôi công việc cũng nhàn hơn trước nên có nhiều thời gian để sang thăm nom em. Nhìn thấy em đau đớn vì sự mất mát lớn lao ấy, lòng tôi cũng đau như cắt… có lẽ do chúng tôi cùng cảnh ngộ mất bố nên tôi nhận thấy rất rõ nỗi đau của em!
Cứ nghĩ đến sự khổ tâm của em, tôi không thể nào kìm được những giọt nước mắt. Tôi gặp em nhiều hơn, nhắn tin, gọi điện cho em nhiều hơn và cũng dành cho em nhiều thời gian hơn những người bạn khác… Rồi chúng tôi tìm được sự đồng cảm qua những lần nói chuyện đó.
Khi tôi ra khỏi ngành cũng là lúc tôi bị người yêu bỏ rơi, còn phần em thì khi phát hiện ra người yêu bắt cá hai tay, em cũng đã rời xa người con trai phụ tình đó. Hiểu nhau, thông cảm cho hoàn cảnh của nhau nên cũng từ đó, số phận đã đưa đẩy chúng tôi gần với nhau hơn.
Thời gian em ở nhà hai tháng, chúng tôi thường xuyên gặp gỡ, nói chuyện với nhau. Tôi biết em là một cô gái thông minh và có khả năng tự học rất cao… Dù em không đến trường, đến lớp nhưng chỉ cần đọc sách, em cũng hiểu được nội dung bài giảng, cũng như em rất có khiếu trong việc học ngoại ngữ. Sau hai tháng, em quyết định lên Hà Nội để học thêm một lớp tiếng Pháp… dù rất buồn nhưng tôi không thể làm cách nào để níu giữ em bên mình…
Video đang HOT
Tôi đã làm gì sai để rồi em phải đối xử với tình yêu của tôi như thế! (Ảnh minh họa)
Mỗi ngày không được nghe giọng nói của em, tôi cảm thấy cuộc sống của mình thiếu một điều gì đó, một ngày không được gặp em, tôi cảm giác trống vắng vô cùng, mỗi lần nhắn tin không thấy em nhắn lại, tôi lại lo sợ em có điều gì đó chẳng lành… Sự quan tâm chân tình của tôi cuối cùng cũng đã được em đáp lại.
“ Tớ cũng yêu cậu” – Đấy là lời yêu thương chân thành nhất của em dành cho tôi. Tôi rất vui và hạnh phúc vì cuối cùng, người con gái tôi yêu cũng đã nói ra lời yêu chân thành của người ấy dành cho tôi.
Tôi và em xa nhau 200km nhưng cuối tuần nào tôi cũng lên với em. Tôi bỏ công việc ở nhà, bỏ những cuộc hẹn của bạn bè, gia đình chỉ mong lên Hà Nội với em để cùng em đi ăn kem Tràng Tiền, cùng em đi bộ qua các dãy phố… Chúng tôi đã có những ngày tháng bên nhau đầy ắp kỉ niệm và hạnh phúc như thế!
Rồi chúng tôi bắt đầu thay đổi cách xưng hô từ “cậu” – “tớ” thành “anh” – “em”. Khi gia đình em biết chuyện chúng tôi yêu nhau, mẹ em cũng đã trao đổi với tôi về việc em chuẩn bị sang Pháp đi du học. “B ình thường thôi mà” – Tôi đã nghĩ vậy vì em đi học như thế thì tốt cho tương lai của em hơn… nhưng mọi chuyện không đơn giản như thế!
Mẹ tôi không muốn tôi làm kinh doanh, muốn tôi vào làm nhà nước, muốn tôi có một vị trí trong xã hội… Quan điểm của mẹ khác của tôi quá! Tôi thương mẹ lam lũ nuôi ba chị em ăn học thành người nên tôi quyết định sẽ làm bất cứ điều gì chỉ để mẹ vui lòng với tấm bằng lái xe của tôi.
Nhờ người quen, tôi lại tái ngũ phục vụ tiếp trong lực lượng quân đội, đó là một công việc mà không phải ai cũng dễ dàng có được… thế nhưng làm việc trong một môi trường như vậy khiến tôi phát ngán!
Ra tết, phòng tổ chức điều động tôi ra nhận công tác ngoài biên giới xa nhà hơn 200 km, vậy là khoảng cách giữa tôi và em đã lên đến 400 km. Em mệt mỏi, còn tôi cố gắng làm tất cả chỉ để mẹ được vui, để em không phải bận lòng vì tôi nữa…
Em cũng đi làm thêm vì muốn gánh vác bớt phần nào cho mẹ em ở nhà. Cuộc sống bận rộn đã cuốn chúng tôi đi và tôi cũng có ít điều kiện để gặp em hơn. Thông báo cước điện thoại mỗi tháng cứ dài lên… không chịu được nữa, tôi muốn cưới em làm vợ nhưng em không đồng ý vì em chưa có công việc ổn định.
Tôi đặt vấn đề cưới em về, gia đình tôi sẽ xin việc cho em nhưng em không nghe. Em nói, “ Em không muốn phụ thuộc vò gia đình anh“, tôi động viên em có thể làm tạm một công việc gì đó, rồi sau khi cưới em về, gia đình tôi sẽ xin cho em một công việc tốt hơn… nhưng em không đồng ý vì “Bốn năm học Đại học của em không phải để làm những việc vớ vẩn”. Rồi em bảo em đã đầu tư học tiếng hơn một năm nay, cây trồng đã sắp đến ngày hái quả nên em không thể bỏ dở giữa chừng như thế!
Rồi một ngày em nói với tôi “Em muốn đi du học và chưa muốn lấy chồng bây giờ. Em muốn làm thật nhiều tiền để giúp đỡ mẹ và em trai”. Tôi tôn trọng ý kiến của em vì tôi tin em, tin vào tình yêu của em dành cho tôi nên tôi cũng bằng lòng và động viên em cố gắng học tập thật tốt….
Em học rất giỏi, cộng với sự cần mẫn của em nên tôi cũng muốn em đi du học để thực hiện ước mơ của mình. Tôi bắt đầu cảm thấy vui vì ao ước bấy lâu của em đã sắp trở thành sự thực nhưng cũng cảm giác lo lắng vì sợ mất em. Các kì thi em cũng đã trải qua hết, hộ chiếu cũng đã làm xong và trường bên Pháp cũng đã nhận em. Thứ hai này, em sẽ nộp hồ sơ để xin cấp visa.
Tôi yêu em, hiểu em và luôn trôn trọng các quyết định của em… Thế nhưng khi em đã sắp hoàn thành hồ sơ để sang Pháp thì em nói lời chia tay tôi. Tôi đã suy sụp hoàn toàn khi người yêu của mình vội vàng quay lưng như vậy. Em nói rằng “ Phần trăm chúng mình đến với nhau ít quá! Hơn nữa, em đã tính toán sau này sẽ làm việc ở Hà Nội, hoặc ở bên Pháp mới có công việc phù hợp với em, còn anh thì không nằm trong kế hoạch của em“. Tôi biết làm sao khi em đã đưa ra những lý do ấy để chia tay tôi?
Khi tôi đặt vấn đề sẽ mua nhà ở Hà Nội và chờ em đi học, còn tôi vẫn cứ đi làm… nhưng em đã từ chối tình yêu của tôi, “Rất có thể học xong em sẽ không về nữa. Em sẽ làm việc bên Pháp nếu tìm được một công việc phù hợp“. Vậy là tôi đã hiểu ra mình chẳng là gì so với tham vọng và sự nghiệp của em…
Em cũng nói với tôi rằng, “Em yêu anh nhưng em thấy nước Pháp tôn trọng phụ nữ hơn, vì thế nên em quyết định chọn nước Pháp”… Cuộc sống của tôi thực sự mất thăng bằng khi tôi bị người yêu nhẫn tâm rũ bỏ như vậy!
Hiện tại chúng tôi vẫn liên lạc và thi thoảng có gặp nhau nhưng tôi chẳng có cách nào để níu giữ được em hay mảy may hi vọng một điều gì ở em nữa… Tại sao em lại có thể quyết đoán và nhẫn tâm với tình yêu của tôi như vậy?
Tôi đã làm gì sai để rồi em phải đối xử với tình yêu của tôi như thế!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc của em không phải là anh!
Tình yêu không chỉ mang đến cho người ta niềm vui mà còn có những nổi buồn. Có lẽ vì anh mang đến cho em nhiều nỗi buồn hơn những niềm vui nên em khó quên anh. Từ ngày gặp anh em không chỉ biết cười vì anh mà còn biết khóc vì anh.
Em chưa từng rơi nước mắt vì người con trai nào, vậy mà anh đã vô tình làm nước mắt em rơi. Em cũng không biết vì sao lại như thế. Anh đã từng hỏi em vì sao em thích anh. Em đã trả lời rằng: "Em thích anh có lẽ vì chính con người anh. Vì anh là anh không phải là một ai khác". Hình như anh không tin lắm vào câu trả lời của em vì thời bây giờ làm gì có ai yêu chỉ vì như vậy đâu. Có phải vì anh không tin điều em nói mà anh đã không ở bên em?
Anh à! Có lẽ em đã quá ngây thơ khi yêu đơn giản như thế nhưng đó là sự thật. Với em chỉ cần thế thôi. Anh quá lý trí nên anh không nhận ra tình cảm thật sự của em. Có phải em thích anh một cách ngây thơ và đơn giản nên em mất anh lúc nào em không biết. Mà anh đã bao giờ là của em đâu mà mất. Em đã ngây thơ tin vào tất cả những lời anh nói, để rổi một ngày lại rơi nước mắt vì nhận ra anh đã có một người con gái bên cạnh. Anh ơi! Tại sao anh đã có một người con gái bên anh mà anh vẫn làm những điều để em lầm tưởng vậy.
Anh làm em nuôi hy vọng trong lòng và bây giờ anh phá tan hy vọng trong em. Anh đã có người ta rồi mà sao những dòng tin nhắn cho em đôi lúc vẫn ngọt ngào đến vậy. Anh đã có người ta rồi sao anh không một lần nói cho em biết. Tại sao vậy anh, anh đã làm em quá thất vọng vì anh. Anh biết em có tình cảm với anh vậy mà chưa một lần anh nói thẳng thắn cho em biết là anh đã có người yêu rồi. Tại sao thế anh, điều đó khó nói đến thế sao? Anh không nói để đến lúc em phải nghe điều đó từ chính người yêu anh. Anh có biết em đã không biết nói gì khi nghe người yêu anh nói không. Tai em như ù đi khi nghe cô ấy nói ra những từ đó. Từng từ cô ấy nói như khắc vào tâm trí em. Em ngỡ ngàng, em không tin điều này là sự thật, em không tin anh lại có thể làm vậy với em. Dù muốn không tin nhưng làm sao không tin được khi điều đó là sự thật. Anh thật ác khi cho em biết sự thật vào đúng lúc em suy sụp nhất. Dù sao em cũng cảm ơn anh vì cho em biết điều đó.
Có lẽ vì anh cho em biết sự thật vào đúng lúc này nên những tình cảm dành cho anh trong em đã không còn cảm xúc nữa. Bây giờ đây em thấy vô cảm trước tình yêu. Em không buồn nhiều khi biết điều này đâu anh, em chỉ tiếc vì tình cảm của mình đã đặt lầm chỗ thôi. Em đã khờ dại khi quá tin anh. Em sẽ chọn cách rời xa anh vì em không muốn làm kẻ thứ 3 phá hoại hạnh phúc của người khác. Và vì hạnh phúc của anh không phải là em, đúng không anh? Anh à! Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã cho em biết cuộc sống này không đơn giản như em nghĩ. Tình yêu lại càng không bao giờ đơn giản như thế. Anh ơi! Hãy biết trân trọng những gì mình đang có, đừng để đến lúc mất đi rồi mới tiếc. Em sẽ vẫn chúc cho anh được hạnh phúc bên người, chúc cho người yêu người em yêu sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt như em. Em sẽ đi tìm con đường hạnh phúc của riêng em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu của anh đã sưởi ấm trái tim của em Anh yêu à, vậy là mình đã yêu nhau được 2 tháng rồi. Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, vẫn đủ để em nhận ra em đã yêu anh nhiều như thế nào Ngày đầu tiên mình gặp nhau, em không một chút rung động . Những đau đớn mất mát trong tình yêu ở tuổi 18 đã làm băng giá trái tim...