Tôi không muốn về nhà, vì mẹ chồng ở đó
Đồng nghiệp luôn thấy tôi là một nhân viên mẫn cán, chịu khó tăng ca chẳng tính công, nhưng thực ra tôi cũng chán khi cứ phải vạ vật ngoài đường, nên mới nán lại cơ quan một giờ, để thời gian gặp mẹ chồng càng ít càng tốt.
Ảnh minh hoạ
Bao u uẩn cứ chất chứa trong lòng, tôi chẳng biết tâm sự với ai, cũng chẳng biết làm gì khác ngoài việc hạn chế ở nhà.
Sáu giờ tôi đi đón con, rồi đi đâu đó, bảy giờ mới về. Tôi về nhà muộn thì cũng vẫn đến lượt, một thân một mình nấu nướng, dọn dẹp. Tôi có chẳng may về sớm thì lại sớm việc, bà sẽ bầy ra thêm, rồi tôi sẽ được vừa làm vừa nghe bà lan man về những con đàn bà lười chảy thây…
Tôi làm xong hết việc thì vừa kịp giờ lên giường đi ngủ, để không phải ngồi nghe bà than vãn, kể chuyện vặt nhảm nhí mà tôi không biết phải tiếp lời thế nào. Chồng tôi cũng chẳng mấy khi ngồi lâu được với mẹ mình.
Một người mà “bé thì cậy mẹ cậy cha, lớn lên cậy chồng, về già dựa con”, chưa tự mình làm được gì nên hồn, ngoài đẻ những đứa con và mặc kệ chúng bươn bả từ nhỏ, thì có gì đáng yêu? Cái thói ỷ lại dù mới ngoài năm mươi, vẫn khỏe mạnh của bà khiến tôi thấy không thể thương cảm nổi. Đã vậy bà lại luôn dè bỉu những người tham công tiếc việc, “làm nhiều thế, chết có mang đi được đâu”. Thi thoảng bà lại thích hưởng thụ, đòi, tao muốn đi chỗ này chỗ nọ, mặc kệ con cái bận cuống cà kê, làm chẳng có ngày nghỉ, chỉ đủ sống giữa thời vật giá leo thang.
Chồng tôi, một người bạc nhược, ba phải, anh chẳng thể làm gì khác ngoài việc mặc kệ vợ cam chịu, vì anh cho rằng đó toàn là những việc tèm nhèm vớ vẩn của đàn bà, anh không chấp.
Hồi mới về làm dâu tôi thấy bố chồng mình thật kỳ lạ, một người vừa lo kiếm tiền vừa phải tự cân đối thu chi, đi chợ lúc thừa lúc thiếu rối tung lên mà chẳng dám giao cho vợ… Tôi nghĩ ông là người so đo, bủn xỉn, nhưng rồi có lúc tôi đặt mình vào hoàn cảnh của ông, làm ra tiền song có người vợ lười nhác, vô công rồi nghề, chả biết thu vén lại hoang phí, luôn trông chờ vào người khác, đã thế thi thoảng lại”quất” con đề cho vui… Ai dám giao cuộc đời mình và con cái mình cho người đó?
Video đang HOT
Chồng tôi chẳng bao giờ thèm hiểu vì sao bố không thể sống với mẹ, anh cũng không muốn biết vì sao chị dâu mình không thể nhịn nổi bà mà làm tanh bành một trận ra trò, khiến bà phải dạt xuống đây. Mẹ chồng tôi vốn chẳng có ai bầu bạn, nên bà rời quê nào bận tâm, tiếc nuối gì.
Cũng có thể anh biết nhưng cố tình lờ đi vì người thân của anh làm sao mà không tốt được. Thành ra chẳng bao giờ anh chịu góp ý để bà biết mình biết ta, sửa dần cái tính khí “chuối”, thất thường của mình cho con cháu nhờ. Bà lúc nào cũng là người đúng, có sai thì con cháu cũng vẫn phải cố mà nghe theo, không thì là phường mất dậy, khốn nạn “lộn đầu tôm”. “Dù gì tao cũng đẻ ra mày”…
“Nuôi con ai nỡ tính công”, tôi rất sợ những người mở mồm là kể lể, so sánh, đoạn bắt con phải thế nọ thế kia vì mình đã có công sinh nó. Bởi thật ra, các cụ nuôi ông bà lớn khôn, ông bà nuôi các con, rồi con cái lại sinh thành, nuôi nấng con của chúng nó trưởng thành… Đó là cái nợ đồng lần, sao nỡ mang ra đếm đong?
Nhà chúng tôi là tự hai vợ chồng xây, bà không giúp đỡ được tí gì dù chỉ một viên gạch, hai đứa con tôi cũng phải thuê người bế chứ bà chưa một lần động tay, vậy mà…
Bà lúc nào cũng cho rằng con trai mình giỏi giang, kiếm tiền là đủ, việc nhà đàn bà đi mà làm. Bà vẫn ảo tưởng, chồng tôi là người làm ra nhiều tiền nhất nhà, trong khi hoàn toàn ngược lại. Anh vì sỹ diện nên chẳng đời nào nói với mẹ. Tôi mua gì ăn bà cũng lườm nguýt, miếng ngon, tươi, lạ phải giành hết cho con trai bà đi làm vất vả. Tôi quá chán nản với cảnh là ô sin không công, lại còn phải hàng ngày nghe bài ca nhiếc móc, dằn vặt từ người mà mình vẫn phải chăm lo cho từng cái nhỏ nhặt nhất.
Bà rảnh chẳng đỡ đần tôi tí nào gọi là nhúc nhắc tay chân cho khỏe… thì thôi, toàn đi bêu rếu, chuyện hươu vượn với mấy người trong xóm, khiến ai nấy coi thường chẳng buồn tiếp.
Tôi cứ về một cái là bà chỉ khắp nơi khắp chốn chỗ nào cần thu, mãi rồi tôi cũng mặc, ở bẩn tí chẳng chết được, chỉ chết non vì stress thôi. Đầu tôi lúc nào cũng căng ra mỗi khi về đến nhà, nhìn thấy bà là tôi lại chỉ muốn quay ra đi tiếp, đâu cũng được. Song giờ mà có làm bung bét ra thì gia đình nhỏ cũng chẳng còn…
Bà ra rả liên mồm trách con dâu chẳng thương bà, quan tâm đến bà hơn nữa… Suy cho cùng, con trai bà, bà còn chả thương, thấy chúng tha phương cầu thực vất vả, nhìn nó bạc nhược làm đêm làm hôm, mồ hôi trán rán mồ hôi lưng bà cũng có thương đâu, nữa là đòi thương con dâu. Bà không thương dâu, đương nhiên nó chẳng thể có tình cảm ngược lại. Sao cứ đòi hỏi ở người khác, mà không tự đặt câu hỏi với bản thân?
Bà thường cười khẩy bảo “Có rế sao phải bắc tay không, tao đẻ con thì tao nhờ, chả việc gì phải khổ. Tuổi tao giờ phải được nghỉ ngơi”. Đã bao lâu nay rồi chồng vẫn không ra mặt, tôi có nên tự cứu mình? Trước khi phát rồ, tôi hãy thôi nhẫn nhịn mà cần thẳng thắn để bà biết mình là ai và đang ở đâu không? Làm thế nào đây?
Theo Dân Trí
Lấy nhầm chồng giống như anh...
Giờ tôi mới thấm thía hiểu ra rằng phụ nữ hơn nhau đúng là ở tấm chồng. Không hiểu sao ngày ấy tôi lại mù quáng tin vào thứ tình yêu viển vông với anh, để giờ đây sống trong tủi nhục thế này.
Nhà tôi có lắm chị em gái, tôi lại là con út nên lấy chồng muộn nhất. Dù đã được "cảnh báo" rất nhiều rằng cuộc sống sau khi lấy chồng hoàn toàn đổi khác, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng mọi thứ chẳng có gì là ghê gớm lắm nếu như bản thân biết dung hòa mọi chuyện.
Tôi chỉ học hết cấp 3 rồi đi làm công nhân ở công ty dây dẫn điện của nước ngoài. Không có bằng cấp cao nhưng tôi nhanh nhẹn, khéo léo lại cởi mở nên được mọi người rất yêu quý. Một điểm cộng lớn là tôi theo làm tại công ty này từ khi công ty mới đặt chi nhánh tại Việt Nam, nên trải qua thời gian lâu thì tôi càng được các sếp tin cậy.
Vì thế, dù còn khá trẻ, tôi đã vượt qua bao bạn bè cùng tuổi để làm nhân viên tin học tại văn phòng in ấn tài liệu xuất kho. Tôi có nhiều mối quan hệ, quen biết nhiều người và đương nhiên không thiếu những người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền.
Nhưng các cụ nói đúng không sai, chuyện tình cảm hợp nhau ở cái duyên. Tôi đã từng có thời gian yêu một anh công an, là con một trong gia đình khá giả. Sau mối tình đó, tôi lại được một anh chàng là chủ cửa hàng buôn bán nội thất ở trung tâm thành phố theo đuổi. Thế nhưng, cuối cùng tôi lại chẳng lấy ai trong hai người họ.
Qua một người bạn giới thiệu, tôi gặp anh. Chúng tôi quen nhau, yêu nhau trong hơn một năm rồi tiến đến hôn nhân. Anh làm nghề... chăn nuôi một trang trại lợn. Thế rồi mọi thay đổi trong cuộc sống của tôi ở nhà chồng bắt đầu diễn ra.
Thế rồi mọi thay đổi trong cuộc sống của tôi ở nhà chồng bắt đầu diễn ra. (Ảnh minh họa)
Nhà anh sống cùng ông bà nội. Anh có một cô em gái bị thiểu năng từ nhỏ nên không đi học, cũng không tính chuyện hôn nhân, chỉ quanh quẩn ở nhà phụ giúp việc xay sát thóc gạo của cha mẹ anh. Bà nội anh lại bị tai biến và đã nằm trên giường hơn một năm nay, cần người chăm sóc riêng. So với gia đình đơn giản nhà tôi, phải nói rằng gia đình nhà chồng có rất nhiều điểm khác biệt.
Điều đó có nghĩa là một đứa cháu dâu duy nhất là tôi, sẽ phụ trách việc chăm sóc bà, lo từ việc ăn uống của bà, đến bế bà đi tắm hay vệ sinh cá nhân. Việc ở cơ quan còn chưa hết, chiều về lại tất tưởi dọn dẹp nhà cửa, cơm nước cho cả nhà có 3 thế hệ.
Hai tháng sau thì tôi có bầu, tôi là con dâu cả nên con tôi là cháu đầu tiên của ông bà cũng như bố mẹ chồng. Ấy vậy mà việc bế bà đi tắm, ăn uống vẫn do tôi làm hằng ngày. Giai đoạn nghén, tôi mệt mỏi nhưng là dâu mới về nhà chồng nên cũng không dám than với ai. Đã vậy, do tôi nhỏ con, gầy gò nên khi bế người bà lên, xương tiếp xúc nhiều bà sẽ dễ đau, bà lại mắng tôi. Tôi ngậm đắng nuốt cay một mình.
Còn chuyện kinh tế thì chắc không cần kể nhiều mọi người cũng biết. Trước kia, còn là con gái nên tự do làm, thoải mái tiêu. Mẹ tôi khi đó vẫn hay nói con gái mà hoang thì sau này lấy chồng chỉ có nước khổ. Đến giờ tôi mới thấm hết.
Sau khi lấy chồng, tôi không còn tăng ca thường xuyên vì công việc nhà chồng bận rộn. Tiền lương ít đi, các mối quan hệ hay sự giúp đỡ của mọi người trước kia cũng vơi bớt. Đã vậy, hàng tháng tôi đều phải dành khoản tiền lương ấy để đi đình đám của nhà chồng, điện nước, chi tiêu, ăn uống trong gia đình... Cũng bởi vì chồng tôi chỉ có thu nhập sau mỗi lứa lợn được xuất chuồng, nên lương không đều đều như nhân viên văn phòng. Chưa kể nếu gặp phải bệnh dịch, thiên tai... thì coi như trắng tay.
Nhiều hôm tôi lỡ miệng than mệt, chồng tôi không thông cảm còn cằn nhằn: "Nhà anh vốn nhiều việc như vậy. Em lấy anh thì cũng phải cố mà khắc phục khó khăn chứ." Tôi nằm xuống gối, giọt nước mắt tràn ra.
Có những hôm tôi đi một mình cả chục km về thăm mẹ rồi lại vội vàng về lo việc nhà chồng. Mẹ tôi thấy vậy lại thương. Trước kia, tiền tiêu rồi mua sắm rủng rỉnh cho mẹ mình, tôi của bây giờ lại chắt bóp từng đồng chi tiêu cho cả gia đình lớn. Nhiều khi nghĩ cũng tủi thân, nhưng lấy chồng thì phải theo nhà chồng thôi chứ biết làm như thế nào? Chỉ mong đến khi con tôi chào đời, mọi chuyện sẽ chuyển biến tích cực hơn!
Theo Afamily
Cưới nhau hơn 30 năm mới được chụp ảnh cưới lần đầu tiên Năm anh 10 tuổi, vì bố làm ăn phá sản, nợ nần chồng chất đã nhảy lầu tự vẫn. Ngôi nhà mẹ con anh ở phải mang gán nợ cho người ta, mẹ đành dẫn anh lang thang khắp nơi, trải qua những ngày đói rét. Nhưng được 1 thời gian sau , mẹ anh cũng buồn rầu sinh ra bệnh tật rồi...