Tôi không “lên” nổi trước cô vợ hôi hám, sồ sề sau sinh nhưng cô ta thì cứ cố…
Một lần điên tiết vì mãi không thấy tôi “lên”, vợ tôi mới mắng: “Hóa ra anh bị yếu sinh lý à?? Anh phải làm thế nào đi chứ!”
Trước khi xúm vào chửi bới tôi thì mong các chị, các mẹ hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh của tôi một chút. Tôi rất yêu vợ tôi nhưng trước sự thay đổi 180 độ của cô ấy sau sinh thì tôi không thể nào ngửi nổi, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!
Vợ chồng tôi là đồng nghiệp. Cô ấy là một trong những cô gái nổi bật nhất ở cơ quan khi ấy vì phong thái tự tin, cách trang điểm đẹp và ăn mặc cũng chỉn chu.
Từ khi có thai, vợ tôi lên cân vù vù như gió. Từ 48kg cô ấy vọt lên 58kg rồi cán mốc 78kg ở những tuần cuối của thai kỳ. Lúc lên bàn mổ đẻ, chiếc kim cân lung lay ở con số 78, 79, tôi vừa thương vừa buồn cười nhưng cũng lo, không biết đẻ xong cô ấy có giảm xuống được nhiều không.
Sinh con xong, bụng vợ tôi dường như vẫn chẳng nhỏ đi là mấy, cộng thêm những vết rạn da đỏ đen chằng chịt, tôi cảm tưởng cô ấy vẫn còn đứa nữa.
Bữa nào cũng chân giò hầm đu đủ, hầm xương, gà cách thủy,… vợ tôi càng ngày càng phát phì. Mà phải công nhận cô ấy kiêng khem giỏi, sinh mổ xong nửa tháng mà cô ấy nhất quyết không gội đầu, không tắm giặt, thậm chí không đánh cả răng. Tóc vợ vốn dài nên đến nửa tháng không gội đầu tôi cảm tưởng nó như bó rơm, có thể rụng cả cụm ra khỏi đầu vợ tôi bất cứ lúc nào, thêm gàu và mùi chua chua của mồ hôi, hơi sữa làm tôi không thể thở nổi mỗi lần gần gũi.
Video đang HOT
Lúc vợ tôi hết cữ, cô ấy vẫn ngót nghét 70 kg, những người ngợm lại bị sổ thành ra trông to gần gấp đôi tôi. Mỗi lần nằm cạnh vợ, tôi vẫn cảm thấy cái mùi nồng nồng, hoi hoi…thành ra chẳng còn chút cảm xúc gì, đừng nói đến chuyện tình cảm, ôm hôn. Vậy mà vợ tôi không hiểu cho, cứ đòi hỏi, thậm chí còn hăng hơn cả hồi mới cưới. Vài lần tôi cũng tặc lưỡi nhắm mắt chiều lòng cô ấy nhưng khổ nỗi, nhìn thân hình sồ sề của cô ấy và cái mùi ám ảnh kia làm cho “cậu bé” của tôi không sao “lên” cho được. Vợ chồng hì hục mãi không thành đành ngậm ngùi đi ngủ.
Một lần điên tiết vì mãi không thấy tôi “lên”, vợ tôi mới mắng: “Hóa ra anh bị yếu sinh lý à?? Anh phải làm thế nào đi chứ!”. Tôi cú quá mới vặc lại: “Cô xem lại cô đi, người ngợm hôi hám, xấu xí như thế thì thằng nào có cảm hứng cho được!”. Chỉ thế mà vợ tôi nổi giận, đùng đùng xách đồ về nhà mẹ đẻ ngay trong đêm. Sáng hôm sau, tôi xuống nước sang xin lỗi, mua cả hoa làm lành vậy mà cô ấy kiên quyết không nghe. Chúng tôi cãi nhau ngay giữa phòng khách nhà vợ, tôi bỏ về. Tối đó bố vợ tôi phải gọi tôi sang nói chuyện rồi bắt vợ tôi theo tôi về cô ấy mới chịu.
Về nhà rồi giữa 2 vợ chồng vẫn chiến tranh lạnh. Cô ấy bảo rằng sẽ không nấu nướng, phục vụ tôi cho đến khi nào tôi “phục vụ” lại được cho cô ấy một lần. Là thằng đàn ông bị vợ nói như vậy, thử hỏi tôi có vui vẻ mà chiều chuộng cô ấy được không?
Vì sao một người phụ nữ tự tin, cá tính và rất biết làm đẹp lại có thể thay đổi như vậy sau sinh? Tôi cảm thấy mình như bị lừa gạt vậy!
Theo Khỏe & Đẹp
Cô vợ hôi hám với những đồng tiền lẻ cất sâu dưới ngăn tủ
Mồng 3 Tết anh vi vu chở nhân tình chơi, nhưng khi đi qua đúng chỗ mà vợ anh bị tai nạn thì một chiếc xe taxi mất lái lao vào. Anh phải nhập viện cấp cứu vì trong tình trạng nguy kịch.
Nhà có bao nhiêu tiền, bố mẹ anh dồn hết vào cứu chữa cho con trai nhưng vẫn không đủ.Khi ông bà đang đau đầu chưa biết kiếm đâu ra số tiền để đủ lo cho cuộc phẫu thuật sắp diễn ra thì thấy cô con dâu vẫn cái mùi hôi nồng nặc ấy xuất hiện với một hộp tiền đã được vuốt thẳng nhưng vẫn không thể hết những dấu vết nhàu nát.
Anh chị cưới nhau được 5 năm, nhưng 4 năm qua họ chỉ có sống cùng nhà chứ không ngủ cùng giường. Chị sống vật vờ như cái bóng trong nhà, anh không nỡ đuổi vợ đi, cũng chưa đưa đơn vì như thế thì hóa ra tàn nhẫn với vợ quá.
Ngày trước anh chị cũng từng có 3 năm yêu nhau mặn nồng mới tiến tới hôn nhân. Khi đó chị là cô gái xinh đẹp, nết na được bao chàng trai để ý. Anh cũng phải giày công tán tỉnh lắm mới đổ chị. Cưới nhau về chị có tin vui ngay, thế nhưng tai họa ập đến khi gần tới ngày sinh thì chị bị tai nạn, chị ngất đi thủ phạm thì bỏ trốn trước khi người đi đường phát hiện sự việc. Chị được cứu sống nhưng thần kinh bị ảnh hưởng nặng còn đứa con xấu số đã không thể chào đời.
Vừa bị ảnh hưởng về sức khỏe , vừa bị ảnh hưởng về tinh thần, chị trở nên điên dại, suốt ngày lảm nhảm, lúc lại khóc thét lên. Nửa đêm chị lại bỏ đi tìm con. Hồi mới ở viện về anh nghĩ vợ chỉ bị ảnh hưởng tâm lý ban đầu thôi. Nhưng một lần trong đêm hai vợ chồng đang ngủ, chị đột ngột tỉnh giấc bóp chặt cổ chồng, hét lên: "Tao phải trả thù cho con tao". Thì ra chị nhầm anh là người gây ra tai nạn, anh phải lấy hết sức mới gỡ được tay chị ra.
Kể từ hôm đó cứ thỉnh thoảng chị lại đuổi theo một người thanh niên trong làng và cầm dao đe dọa đòi giết. Ai cũng nghĩ chị đã bị điên, mỗi khi thấy vợ có biểu hiện anh phải nhốt vợ vào một căn phòng và khóa chặt. Bản thân anh cũng không dám để vợ ngủ chung giường ban đêm vì sợ chị trong lúc tinh thần hoảng loạn có thể làm liều. Với lại chị thường xuyên lê la ngoài nghĩa trang của con, người rất hôi hám.
Những lúc bình thường nhìn chị hát ru cái gối ngủ ai cũng thương. Hồi ấy chị là thợ đan mây giỏi của làng nghề ở xã anh. Những lúc tỉnh táo chị vẫn đi làm, anh cũng chẳng để ý đến tiền của vợ vì thực chất biết chị cũng chẳng làm ra được là bao, và tiền đó anh cũng để chị tự lo liệu thuốc men mỗi khi trái gió trở trời.
Sống bên cạnh người vợ tâm thần anh cũng thấy nản, bỏ thì thương vương thì tội. Gia đình anh giục giã nhiều lần anh bỏ chị đi để cưới vợ mới, vì anh là con trai duy nhất trong nhà, bố mẹ anh cần có cháu nối dõi. Hơn nữa anh vẫn còn trẻ, công việc lại đang hoàng khối cô gái mê mệt.
Anh cứ lừng khừng chưa dứt khoát. Nhưng 2 năm nay anh thường xuyên qua đêm vắng nhà. Nhiều lần người hàng xóm phải gọi điện cho anh về giữ vợ vì nửa đêm rồi mà người ta còn thấy chị lang thang ngoài trời mưa gió tìm con. Anh bực lắm nhưng vẫn phải từ giã người tình trở về.
Có lần anh về rất muộn, nhưng khi về đến sân vẫn thấy vợ tựa cửa đứng đợi, nhìn thế anh lại thấy thương, anh cũng muốn ôm vợ đưa vào nhà ngủ nhưng cái mùi hôi hám nồng nặc lại bốc lên khiến anh không tài nào chịu được. Lâu nay anh đã quen với cái hương thơm nồng nàn của người tình mới rồi.
Cuối năm ngoái họp gia đình, bố mẹ anh bắt anh phải bỏ người vợ điên dại ấy bằng được. Ông bà muốn có cháu bế. Bố mẹ chị cũng xin đưa con gái về nhà, ông bà cũng sợ có ngày con làm sao mà không ai biết. Nghĩ đi nghĩ lại anh thấy để chị về nhà với bố mẹ là cách tốt nhất nên cũng đã định hai vợ chồng ăn cái Tết cuối cùng với nhau rồi chia tay.
Chuẩn bị đón năm mới anh dọn dẹp nhà cửa và bắt vợ đi tắm cho sạch sẽ. Trong lúc dọn cái tủ quần áo anh vô tình tìm nhìn thấy mấy đồng tiền nhàu nát cất sâu dưới khe tủ. Anh đoán là vợ bỏ vào đó, nên cũng chẳng muốn đụng vào, sau cưới vợ chắc chắn anh sẽ thay cái tủ mới.
Mồng 3 Tết anh vi vu chở nhân tình chơi, nhưng khi đi qua đúng chỗ mà vợ anh bị tai nạn thì một chiếc xe taxi mất lái lao vào. Anh phải nhập viện cấp cứu vì trong tình trạng nguy kịch. Nhà có bao nhiêu tiền, bố mẹ anh dồn hết vào cứu chữa cho con trai nhưng vẫn không đủ.
Khi ông bà đang đau đầu chưa biết kiếm đâu ra số tiền để đủ lo cho cuộc phẫu thuật sắp diễn ra thì thấy cô con dâu vẫn cái mùi hôi nồng nặc ấy xuất hiện với một hộp tiền đã được vuốt thẳng nhưng vẫn không thể hết những dấu vết nhàu nát.
Thì ra 5 năm nay chị dành dụm tiền làm, tiền mọi người cho vì chị luôn nghĩ rằng sẽ có ngày đứa con sẽ xuất hiện trước mặt chị, chị muốn dành tiền cho con. Giờ thì chồng chị nguy kịch, chị đã lấy tất cả những đồng tiền đó dưới khe tủ lên. Nó không chỉ là vài đồng lẻ như anh nghĩ.
Bố mẹ chồng chị mừng rơi nước mắt. Cả nhà chồng chỉ còn biết ôm chầm lấy cô con dâu hôi hám điên loạn mà họ thấy vướng mắt, muốn tống cổ ra khỏi nhà mấy năm nay.
Theo Một Thế Giới
"Chào anh! Anh không nhận ra tôi sao, cô vợ xấu xí sồ sề anh từng ruồng bỏ đây!" Chồng cũ của chị ngước mặt lên, anh ta bất ngờ tới mức đánh rơi tung tóe cả đống vé xe trên tay xuống đất. Chị và anh yêu nhau 3 năm thì đi đến hôn nhân. Chị những tưởng thời gian đó là quá đủ để chị hiểu hết con người anh, người mà chị chọn làm chỗ dựa của cả cuộc...