Tôi không hiểu sao ga giường lại sạch trơn
Rõ ràng anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, vậy mà trong đêm đầu tiên chồng vợ, lại chẳng có chút dấu hiệu nào thể hiện điều ấy.
ảnh minh họa
Mình và anh quen nhau từ thời cấp ba. Nhớ ngày đầu tiên anh vào lớp, cô giáo xếp anh ngồi vào bàn của mình, nhìn anh lúc ấy mình ghét lắm, mình nói: “Vào trong kia mà ngồi”, còn lườm anh một cái. Sau này anh bảo, vì ánh mắt đó của mình làm anh nhớ mãi nên anh quyết tâm phải vào chung nhóm với mình.
Anh là người đàn ông rất nam tính, suy nghĩ chín chắn, luôn là người tìm ra mọi giải pháp khi các bạn trong nhóm gặp khó khăn. Rồi càng ngày anh càng chiếm được cảm tình của mọi người, mình vẫn xem anh là bạn, một người bạn thân và anh cũng vậy. Hai đứa lúc nào cũng xưng hô “tui” với “cậu”.
Rồi vào một ngày giữa tháng 10/2003, anh gửi thư cho mình, anh nói: “Tui có thể viết trên giấy rằng ‘anh yêu Trang’, ‘tui yêu Hạnh’ (hai người bạn thân cùng nhóm) nhưng tui không thể viết lên rằng ‘tui yêu Vân Anh’. Vì sao vậy? Vì đây là câu mà tui muốn nói nhất và cũng là câu khó nói nhất trong cuộc đời tui. Tui sợ nói ra rồi cậu sẽ không làm bạn tui nữa. Không làm bạn thì tui không được gặp cậu, không được nhìn thấy cậu”. Và anh tỏ tình ở cuối thư bằng câu kết: “Tui yêu cậu! Hãy vừa làm bạn và vừa làm người yêu tui nhé!”. Mình ngỡ ngàng nhưng rồi ngày sau mình cũng đồng ý vì ở bên anh mình luôn có cảm giác an toàn, được bảo vệ.
Bọn mình yêu nhau như vậy đó, tình cảm ngày càng sâu đậm. Trong thời gian yêu nhau anh luôn giữ gìn cho mình, không hề đi quá giới hạn. Cũng có lúc anh đòi nhưng mình cương quyết không cho. Cũng có những khoảng thời gian xa cách nhau nhưng lại càng làm cho chúng mình yêu nhau hơn. Mình và anh luôn tin tưởng, tôn trọng lẫn nhau.
Yêu nhau được 9 năm, chúng mình quyết định kết hôn. Anh bảo: “Đã đến ngày anh muốn được ăn cơm em nấu, được mặc những bộ đồ do chính tay em là, được nhìn thấy em mỗi sớm mai thức dậy, vì vậy, hãy lấy anh đi”. Yêu nhau cũng đã lâu nên rất hiểu nhau và hợp nhau, nên mình đồng ý.
Vào đêm tân hôn, mình thực sự rất lo lắng, nhìn cái đệm màu hồng nhạt mình nghĩ điều gì sẽ xảy ra ở đây nhỉ? Cài gì đến thì cũng đến. Vì là đêm đầu tiên của anh và mình nên cả hai rất luống cuống. Anh dễ thương vô cùng, rất nhẹ nhàng làm mình cũng dần thoải mái. Cảm giác đau buốt đó chắc suốt đời mình không quên, nhưng rồi trên tấm ga hồng đó chẳng thấy có dấu vết gì. Mình thật sự lo lắng và sợ hãi, tự nghĩ: “Tại sao lại như vậy? Tại sao lại không xuất hiện? Đây là lần đầu tiên của mình mà…”. Thực sự rất sợ, anh dường như cũng hiểu mình đang lo lắng, rồi anh bảo:
Video đang HOT
- Không sao đâu em ạ! Có người có nhưng cũng có người không. Mà ngày xưa em có tập xe đạp không? Có bị ngã xe không?
- Có, ngã đau lắm – Mình trả lời.
Rồi anh ôm mình vào lòng anh bảo:
- Ừ! Vậy là được rồi. Anh yêu em và luôn tin em. Trên đời này, nếu không tin em thì anh không còn có thể tin ai nữa. Yêu nhau 9 năm trời đủ để anh hiểu hết con người em. Em nói đây là lần đầu tiên thì đúng là như vậy.
Mình biết anh tin mình, và cho tới giờ anh không bao giờ nhắc lại chuyện này. Thực sự đây đúng là lần đầu tiên của mình và anh cũng là người đàn ông đầu tiên chạm vào mình. Cho đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao đêm đó không xuất hiện dấu hiệu gì, có thể như anh nói do mình đã ngã xe hồi còn nhỏ nên không nhớ.
Giờ đã là vợ chồng rồi nên càng tin tưởng nhau hơn. Ở bên anh mình vẫn luôn có cảm giác bình an, chỉ cần có anh bên cạnh thì đi đâu và làm gì mình cũng cảm thấy hạnh phúc. Và anh vẫn luôn nói “tui yêu cậu” chứ không phải “anh yêu em”.
Theo VNE
Chân dài vớ phải đại gia "lởm đời"
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ.
Thấy có vẻ sang trọng là 'câu'
Hạnh vốn là một cô gái có mơ ước giàu sang. Không ai cấm cô cái quyền ấy, vì cô được yêu cầu như vậy, bởi cô rất đẹp, chân lại dài và có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi cô. Mới chớm tuổi 'cập kê', đã có rất nhiều chàng trai hào nhoáng đến tán tỉnh nhưng vì còn trẻ, Hạnh không muốn dừng lại ở đâu cả. Quà vẫn nhận nhưng không nhận lời yêu.
Trời ban cho cô nhan sắc nên khi cô bước chân vào đại học, cô được bao nhiêu người ngưỡng mộ vì ánh mắt to tròn hút hồn, nụ cười xinh xắn và dáng người quá chuẩn. Ai cũng bảo, cô đi thi thì có khi cũng được hoa hậu ấy chứ. Nhưng chính vì cái vẻ ngoài quá lộng lẫy của cô mà từ ngày đi học, các anh chàng tầm vừa chỉ đứng ở ngoài để ngắm mà không dám mon men gì cả. Với lại, có ối anh chàng 'không ăn được thì đạp đổ', tung tin rằng cô kiêu kì, coi thường người khác. Nên về sau, dù có xinh đẹp nhưng ở trong trường, Hạnh chỉ giống như đồ trang trí, để người khác ngắm nhìn mà thôi!
Nhưng có vẻ, Hạnh vẫn không hay biết điều đó. Cô xinh đẹp nên tự cho mình cái quyền được kén chọn, nên ai nói gì cô cũng mặc kệ. Người yêu cô phải đạt tiêu chuẩn, giàu sang, có chức quyền và phải là người cô ưng ý về ngoại hình. Nếu như không giàu thì không bao giờ cô chọn. Nên, hễ có anh chàng nào giàu là cô tính chuyện tán tỉnh, cưa cẩm hoặc là cố tình tiếp cận để gây ấn tượng với đối phương.
Trong số các anh chàng tán Hạnh, chỉ có mấy người ở ngoài không nghe tin đồn gì về cô nên họ nhiệt tình. Nhưng toàn là những người đứng tuổi, còn mấy trai trẻ thì họ nghe nói này kia nên cũng không muốn tiếp cận. Vả lại, biết cô nàng cành cao, mình không đạt yêu cầu nên cũng thôi, không bén bảng tới. Để cho các anh chàng khác nhảy vào.
Số quà cáp Hạnh đã nhận của mấy anh nọ không biết là bao nhiêu nhưng chẳng ai biết, cô yêu ai, gật đầu ai. Vì cô chưa bao giờ công khai người yêu của mình. Cứ gã nào giàu là cô lao vào, chuyện yêu đương thì khó mà phân biệt được là có hay không, chỉ là một sự công khai mà thôi!
Thế nên, Hạnh có cái cớ để tự hào với bạn bè về những bộ đồ đẹp, đắt tiền, những món quà trị giá, vì đó là cô danh chính ngôn thuận được hưởng. Cô tự cho mình cái ngôi vị 'hoa hậu' của lớp, thậm chí là của trường.
'Vớ' phải đại gia lởm đời
Nhưng chính vì cái thói tham giàu, nghĩ mình xinh đẹp nên kênh kiệu mà cô nàng bị bạn bè xa lánh. Lúc này, Hạnh chẳng cần chơi với ai, chỉ cần cho chúng bạn biết mình hàng ngày có xe đưa, xe đón, có người yêu nâng như nâng trứng là quá đủ rồi. Hạnh bám riết lấy mấy anh chàng giàu có. Và trong đám ấy, có một người hơi già, nghe nói là giám đốc của một công ty lớn. Dù nhan sắc thua xa các anh chàng trước đó nhưng Hạnh đã công khai anh ta là người yêu của cô, dù cô biết, trước đó anh ta từng có vợ.
Nghe nói, anh này đã ly dị vợ và đang sở hữu một công ty lớn. Con cái thì chưa có nên khi anh yêu Hạnh, anh ta đã ngỏ lời với cô về chuyện cưới nhau rồi sinh con đẻ cái. Như thế, sau này của cải cả nhà sẽ dành cho hai mẹ con cô hết. Không hiểu tính toán thế nào mà Hạnh nhận lời yêu người đàn ông đó ngay, có lẽ của cải đã làm cô mờ mắt.
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ. Như thế thì công việc cô không phải lo, có thể làm bà giám đốc, quản lý cả công ty lớn. Và chẳng phải lo nghĩ gì luôn, chỉ sống trên đống tiền mà thôi.
Có vẻ như Hạnh đã tính toán rất kĩ càng, nhưng chẳng thể ngờ, sau khi đồng ý kết hôn với anh ta và học nốt năm cuối đại học, Hạnh lại bị sốc đến mức ấy. Người chồng mà cô cho là giàu có, thực chất là đại gian đang phá sản. Công ty của anh ta cũng nhỏ, không lớn như Hạnh nghĩ, và anh ta đã đang nợ nần chồng chất. Còn nữa, anh ta có vợ là sự thực nhưng chưa hề ly dị vợ, và còn có cả cô con gái. Đó là điều mà Hạnh, người con gái tham giàu này chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra, anh ta đã lừa dối Hạnh. Bao nhiêu người đàn ông Hạnh không ưng, lại đi ưng một gã chuyên đi lừa bịp con gái nhà lành. Và giờ thì Hạnh không còn đường nào lựa chọn nữa, vì cô đã là vợ của một đại gia rởm, sắp phá sản mà chỉ là vợ hai.
Ân hận vì ước vọng tham giàu
Đã mấy ngày Hạnh nghỉ ốm và không dám đến trường. Có lẽ, cái tin cô lấy phải đại giả 'đểu' đã lan toàn trường, và người ta đã biết hết tất cả về 'tông ti gốc tích' của anh chàng này. Hạnh quá sốc và đau khổ, ân hận vì mình đã quá nóng vội, khi còn đang là sinh viên lại đi lấy chồng.
Tuổi trẻ của Hạnh lẽ ra sẽ được hạnh phúc hơn, được vui vẻ hơn cùng với bạn bè nhưng chỉ vì sợ mất của, cô đã gật đầu lấy anh chàng này không suy nghĩ. Nghĩ là anh ta giàu nhưng giờ đây, cô lại mang tiêng là người vợ của một kẻ phá sản. Còn mang tiếng là người chen ngang cướp chồng của người khác.
Giờ ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu, thậm chí là coi thường. Mấy chàng trai trước đây say hạnh như 'điếu đổ', giờ cũng mặc kệ cô, không thèm ngó ngàng đến nữa. Thân xác Hạnh gầy đi, ốm đi, tàn tạ vì bị lừa quá ngoạn mục. Giờ cô chỉ biết câm nín, cố gắng phấn đấu học hành và hi vọng có thể làm thay đổi được cuộc đời sau khi ra trường...
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra. Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em...