Tôi không hiểu mình là con rể hay con dâu ở nhà vợ nữa?
Lời nói của mẹ vợ hôm đó như nhát búa giáng vào đầu tôi và mẹ tôiNgày cưới, mẹ vợ làm cả nhà trai tá hỏa
Tôi năm nay 29 tuổi, đã lấy vợ được 3 năm. Tôi là trai quê, lấy vợ Hà Nội nên hiện tại vợ chồng tôi chưa có nhà riêng mà đang ở cùng với mẹ vợ. Thực sự, nhà vợ có mỗi hai mẹ con thì bản thân tôi là con rể cũng đồng nghĩa với là con trai gia đình. Do đó, khi mẹ vợ đề nghị về ở cùng, tôi chẳng chút nề hà, và luôn tâm niệm đó chính là mẹ ruột của mình.
Nhưng mọi việc chẳng dễ dàng như tôi nghĩ, mọi việc cứ rối tung cả lên khiến tôi khó chịu vô cùng. Và đôi khi tôi thấy mình như một nàng dâu mới về nhà chồng, còn mẹ vợ chính là một bà mẹ chồng khó tính vậy.
Cách đây vài năm, mẹ vợ tôi còn công tác thì không sao vì bà đi suốt ngày. Giờ mẹ vợ đã về hưu chỉ quanh quẩn ở nhà nên sinh ra soi mói, để ý tôi nhiều lắm. Tôi làm ở phòng dịch vụ của cơ quan, nên giờ giấc cũng khá thoải mái, linh động.
Buổi sáng tôi có thể đi muộn hơn mọi người, hoặc có công việc tôi có thể viện cớ ra ngoài tiếp khách để không đến cơ quan cũng được. Ấy vậy mà đúng 7 giờ sáng, mẹ vợ cứ quanh quẩn trước cửa phòng tôi than thở: “Trời sáng bảnh mắt rồi mà không dậy đi làm nữa. Làm ăn thế này thì lấy cám mà đổ vào mồm”.
Tôi không lên cơ quan thì bà nói tôi lười nhác, không chịu đi làm, là kẻ lười việc. Tôi đi làm về muộn thì bà bảo tôi tụ tập đàn đúm. Thật không biết sống sao cho vừa lòng bà nữa.
Mẹ vợ tôi quý cháu lắm, nhưng đôi khi có những hành động thái quá như cháu đang ngủ cũng dựng dậy để hôn hít, cưng nựng. Muốn cháu thức đến tận khuya để chơi cùng bà, tập cho cháu những tính cách đỏng đảnh, cách ăn nói của người lớn… Thậm chí, bà đi gặp bạn bè, cũng tha lôi con tôi đi cùng, nắng nôi, lạnh giá gì chẳng quản. Nếu góp ý thì mẹ lại cái giọng “Tôi thế đấy mà vẫn chăm, nuôi vợ anh khôn lớn, giỏi giang xinh đẹp đấy. Con anh gì mà tôi không chăm được”.
Suốt ngày, tôi và mẹ vợ chỉ va chạm bởi những chuyện không đâu như vậy đấy. Tôi cũng không than thở, nếu nói ra thì vợ lại bảo tôi là đàn ông mà nhỏ nhen ích kỷ nhưng không nói thì tôi khó chịu lắm.
Video đang HOT
Tính nết của mẹ vợ tôi khó chịu lắm, phải sống cùng bà hàng ngày thì mới hiểu được. (Ảnh minh họa)
Đến hôm vừa rồi, tôi bị ngã xe gãy chân, mẹ đẻ ở quê sốt ruột nên lên thăm và chăm tôi ít hôm. Mẹ vợ như chẳng thèm nói chuyện với mẹ đẻ tôi, hoặc có nói cũng giọng kênh kiệu, coi thường ra mặt. Tôi đã tham gia góp ý với vợ nhưng vợ chỉ bảo tính mẹ thế tôi chấp làm gì.
Mẹ đẻ tôi giặt giũ quần áo của cả nhà, thậm chí cả quần áo của bà ngoại, vậy mà mẹ vợi còn soi xét, chê bẩn, chê sạch rồi vùng vằng thu vào giặt lại. Đến bữa cơm thì mẹ vợ chê mẹ tôi nấu toàn đồ nhà quê, bằng cái giọng: “Đồ gì mà ghê vậy, cái này đem đổ cho con Ki (tên chó cảnh của mẹ) nó còn không ăn, sao bắt người ăn đây”. Mẹ đẻ tôi nghe thế tự ái, đùng đùng khăn gói bỏ về quê. Cho dù vợ chồng tôi nói thế nào mẹ cũng không chịu ở lại.
Thực sự, tính nết của mẹ vợ tôi khó chịu lắm, phải sống cùng bà hàng ngày thì mới hiểu được. Vợ tôi góp ý bà nhiều lắm nhưng không bao giờ nghe, lại còn nghĩ tôi xúi vợ hỗn láo với mẹ.
Tôi vừa nói với vợ, cứ va chạm với mẹ vì những chuyện không đâu thì tình cảm mẹ con sẽ rạn nứt. Nên vợ chồng chuyển ra ngoài sống thì vợ khóc lóc nói chỉ có một mẹ một con, giờ đi thì bỏ mẹ cô quạnh… Tôi nghe cũng chẳng đành lòng. Nhưng với tính khí mẹ vợ như vậy, tôi biết sống thế nào cho thoải mái đây. Giờ tôi nên làm gì hả moi người?
Theo Phununews
Giả nghèo để tìm vợ, ai ngờ có được cô vợ ngoan hiền
Trải qua vài ba mối tình nhưng tôi nhận ra, chẳng có người con gái nào sẵn sàng vì tôi mà hi sinh tất cả.
Tôi vốn là một chàng trai giàu có, gia đình bề thế nhưng lại luôn sợ những người con gái vây quanh mình. Tôi sợ không phải vì họ ranh mãnh, nguy hiểm mà tôi sợ họ không thể nào là người phụ nữ của cuộc đời tôi.
Trải qua vài ba mối tình nhưng tôi nhận ra, chẳng có người con gái nào sẵn sàng vì tôi mà hi sinh tất cả. Họ yêu tôi vì đã tìm hiểu kĩ gia đình tôi, biết nhà tôi giàu có, bố mẹ tôi nhiều tiền lắm của. Họ biết tôi là một chàng công tử không những đẹp trai lại con nhà giàu.
Cũng tại tôi, luôn trưng ra cho người ta biết, luôn muốn cho các cô gái biết tôi giàu có chừng nào, tôi đẹp trai lại ga lăng bao nhiêu. Con gái chết vì tôi quá nhiều và tôi yêu cũng quá nhiều. Nhưng chẳng có ai không nịnh nọt đòi tôi mua cho cái này, cái kia, đồ hiệu đắt tiền, xe đẹp. Thậm chí xúi bẩy tôi thừa kế công ty của bố, xin bố mẹ tiền đi du lịch nước ngoài...
Thứ dùng nhiều lâu dần cũng chán. Tôi chán nhất là người ta cứ nịnh nọt tôi, nhòm vào túi tiền của tôi. Họ nói yêu tôi nhưng khi tôi không đưa họ đi mua hàng hiệu thì họ dỗi. Đưa cho họ thẻ ATM rút tiền thì họ cười như mở cờ trong bụng. Vậy không phải vì tiền thì vì cái gì?
Thật không ngờ, chính lần đó, tôi đã gặp được một người con gái tốt... Tôi đã bắt chuyện với người đó, rồi chúng tôi quen nhau. (Ảnh minh họa)
Đến lúc muốn có một người phụ nữ thật tâm với mình, yêu mình chân thành, mình có thể chọn làm vợ, tôi đã phải nghĩ đến cách giả làm trai nghèo. Chỉ có cách đó mới có thể thấy được tấm chân tình của những người con gái bên cạnh tôi..
Từ ô tô, tôi chuyển sang đi xe dream. Từ dùng hàng hiệu, tôi chuyển sang dùng hàng bình dân. Cũng không ăn mặc chỉnh tề, chỉn chu như trước nữa mà có chút phong trần, khác hẳn với tôi ngày thường. Tôi chán cảnh phải phục tùng các cô người yêu xinh đẹp đi chơi, đi mua sắm. Tôi bắt đầu vào những quán ăn vỉa hè để tận hưởng cuộc sống bình dân...
Thật không ngờ, chính lần đó, tôi đã gặp được một người con gái tốt... Tôi đã bắt chuyện với người đó, rồi chúng tôi quen nhau. Tất nhiên, phải vài tháng sau khi nhắn tin qua lại tôi mới chính thức hẹn hò, rủ đi uống nước. Và bắt đầu từ đó, tôi mới tìm hiểu về em.
Được biết, em xuất thân ở quê, bố mẹ đều làm nông, gia đình khó khăn. Nhưng lên thành phố học, em đã nỗ lực cố gắng rất nhiều rồi có một công việc với mức thu nhập khá ổn. Em là một cô gái cá tính, vui vẻ. đi bên cạnh em, tôi chưa từng cảm thấy nhàm chán. Em dẫn tôi tới những quán ăn ngon giá rẻ, cho tôi đi cà phê vỉa hè, đi chơi ở quê. Về nhà em câu cá, hái rau, cảm giác đó thật tuyệt vời. Chỉ là, em không biết, tôi không hề biết làm những thứ đó nên rất hứng thú, bởi từ bé tới lớn, làm gì tôi cũng có người giúp việc đỡ đần...
Bố mẹ em ra vườn hái rau cho tôi mang lên nhà ăn, còn câu cá cho tôi thưởng thức. Cuộc sống ở quê, cây nhà lá vườn, tôi cảm thấy thật sự rất vui và tình cảm. Bố mẹ em rất chân tình càng khiến tôi khát khao cuộc sống gia đình bình dị như vậy...
Bỗng nhiên tôi cảm thấy, cuộc sống giàu sang thật là tẻ nhạt, chẳng có những giây phút thảnh thơi. Quan trọng, không có ai để tin cậy...
Phải gần 1 tháng, tôi ở nhà em, đến cơ quan em canh chừng, đón em, cuối cùng tôi mới được em chấp nhận... (ảnh minh họa)
Tôi yêu em từ những điều nhỏ nhặt nhất. Từ ngày đó, tôi đã không thể nào quên được hình bóng của em. Người con gái luôn bên cạnh tôi, quan tâm chăm sóc tôi khi tôi ốm đâu, ở căn nhà trọ nhỏ bé tí tẹo teo. Em không vì tôi thuê trọ vất vả mà rời xa tôi. Em vẫn quan tâm ngay cả khi biết tôi chỉ lương ba cọc ba đồng. Đây mới chính là người con gái hết lòng vì tôi...
Ngày tôi đưa em về ra mắt, biết nhà tôi giàu, em đã khóc như mưa và giận tôi gần 1 tháng không thèm nghe điện thoại. Mặc cho tôi chờ đợi, mặc cho tôi gọi em, em cũng không đoái hoài. Em giận vì tôi giấu em chuyện gia thế và cảm thấy mình không thể với cao như vậy. Tôi quá giàu, còn em quá nghèo, phải làm sao đây?
Em khóc như mưa nói rằng gia đình em nghèo, bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận em. Tôi đã động viên em, bố mẹ tôi rất dễ, bố mẹ tôi sẽ không bao giờ can thiệp chuyện yêu đương của tôi, em cũng không tin...
Phải gần 1 tháng, tôi ở nhà em, đến cơ quan em canh chừng, đón em, cuối cùng tôi mới được em chấp nhận...
Gần 1 năm yêu nhau, chúng tôi đã có một đám cưới hạnh phúc. Tôi thật không thể tin nổi mình có thể có được người vợ vừa hiền vừa tốt bụng như em. Em ân cần chu đáo với gia đình tôi, em quan tâm bố mẹ tôi, lo lắng cho gia đình tôi và vô cùng có trách nhiệm. Tôi cảm thấy cuộc sống thật may mắn vì có được em.
Bây giờ, em đã sinh cho tôi hai người con, con cái ngoan ngoãn, ông bà về hưu cũng vui vẻ sum vầy bên con cháu, thật sự tôi hạnh phúc vô cùng. Người con gái tôi giả nghèo để chọn, cuối cùng là người vợ tuyệt vời. Thật không uổng phí công tôi...
Theo phununews
Mùng 4 Tết tôi mới được đưa vợ con về quê nội ăn Tết Có gì không vừa ý, không hài lòng tôi cũng chẳng dám hé răng nửa lời. Nhiều khi tôi thấy làm đàn ông như mình thật nhục nhã. Chào các bạn. Ngồi trên xe về quê mà tôi buồn không thể nói được. Mùng 4 Tết mọi người nô nức ra thành phố thì lúc này tôi mới đưa vợ con về quê...