Tôi không cướp chồng người
Tôi chỉ đón nhận những cơ hội đến với mình.
Tôi dám khẳng định một lần nữa, là người thứ 3 nhưng tôi không tranh, không cướp chồng của ai cả. Tôi chỉ đón nhận những cơ hội đến với mình
Tôi cũng là người thứ 3, nhưng tôi chưa bao giờ ân hận vì mình là người thứ 3. Chưa bao giờ, các anh chị ạ.
Đằng sau tôi, mọi người bảo tôi dùng sắc đẹp và sự quyến rũ của một cô gái trẻ để tranh vợ- cướp chồng của người khác. Nhưng tôi dám khẳng định một điều rằng, tôi chưa bao giờ có ý định tranh cướp hạnh phúc của ai cả.
Tôi cũng không có ý định tranh giành hạnh phúc, tranh chồng với người đàn bà nào khác. Mà chỉ đơn giản là, chồng của người đàn bà kia nhìn thấy ở tôi những điểm mà người vợ của anh ta không có, hoặc có nhưng đã vô tình, hoặc cố ý làm mất nó.
Anh ấy bảo chị không còn trân trọng anh, chị lắm lời và không bao giờ hiểu được anh đang nghĩ gì, anh muốn gì. Chị cũng không biết ăn mặc, nên dù có mua quần áo tiền triệu khoác lên người thì vẫn giống như một bà nhà quê ra tỉnh. Anh không dám đưa chị đi giới thiệu với bạn bè, đối tác của mình, vì anh ngại họ lại bảo “vợ anh xấu quá”, và anh sợ, xấu hổ vì vợ…
Anh ấy bảo chị không còn trân trọng anh, chị lắm lời và không bao giờ hiểu được anh đang nghĩ gì, anh muốn gì. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bấy nhiêu thôi, anh đã đủ đến chán ngấy vợ đến tận cổ, và anh tìm đến với tôi. Tôi đã từ chối, tôi đã khuyên anh quay lại với vợ con, nhưng anh không chịu. Anh bảo, anh cần tôi, anh có thể lo cho tôi đủ mọi thứ tôi cần mà một người đàn ông chưa vợ không thể mang đến. Anh sẽ bỏ vợ để đến với tôi và làm đám cưới với tôi để tôi danh chính ngôn thuận làm vợ anh.
Tôi nhận thấy, đây là cơ hội đối với mình. Nên tôi chợp lấy cơ hội ấy, và anh bỏ vợ như đã hứa, chúng tôi cưới nhau và sống hạnh phúc đã 5 năm rồi. Giờ chúng tôi đã có một đứa con chung.
Tôi cũng không phải người đàn bà ích kỷ, nên không cấm anh chu cấp tiền học và thời gian để đến thăm hai đứa con riêng của anh với người vợ cũ. Như vậy, là đã rộng lượng lắm rồi.
Còn ai đó bảo tôi là người thứ 3, tranh vợ cướp chồng của người khác. Thì tôi dám khẳng định một lần nữa, tôi không tranh, không cướp của ai cả. Tôi chỉ đón nhận những cơ hội đến với mình. Còn người đàn bà kia, có chồng mà không biết giữ thì chị ta phải chịu thiệt thòi thôi.
Thử hỏi, nếu tôi không đồng ý, không chấp nhận làm kẻ thứ 3, thì rồi cũng có một cô gái khác, đồng ý thế vào chỗ của tôi, và như vậy thì gia đình ấy vẫn tan nát, không phải do tôi, mà do người khác.
Nên đừng trách người thứ 3, mà hãy nhìn lại chính bản thân mình, tại sao để người ra không còn yêu thương, trân trọng mình nữa?. Ai trả lời được câu hỏi này, thì người ấy đã hiểu ra vấn đề rồi đó.
Theo VNE
Đau đớn vì cứ mãi yêu thương chồng người
Tôi và anh hợp nhau không thể tách rời, chúng tôi định có con với nhau nhưng tôi khổ tâm vì bị vợ anh chửi rủa, gia đình tôi phản đối.
ảnh minh họa
Giờ tôi đang rối trí, tâm lý không ổn định. Tôi cũng không biết giờ mình phải làm sao nữa. Có ai hiểu được tâm tư, cảm giác cô đơn, trống vắng của tôi lúc này không? Tôi vẫn biết mình đã quá sai lầm và có lỗi với vợ và hai con anh ấy, nhưng càng lúc tôi càng lún sâu, mặc dù vẫn nhận ra được người phụ nữ đau khổ như thế nào khi chồng mình có người khác.
Tôi 24 tuổi, vợ anh hơn tôi 3 tuổi thôi. Chị ấy 27, còn anh ấy đã 38 tuổi rồi. Chúng tôi quen nhau trong hoàn cảnh bất ngờ. Năm đó tôi 19 tuổi, học hết lớp 12. Tôi gặp anh khi anh đi đánh nhạc cho đám cưới. Anh đánh đàn organ rất hay, mà tôi lại rất thích âm nhạc. Tôi không biết là anh đã có gia đình. Nhìn anh lần đầu tiên mà tôi đã yêu anh rồi. Tôi hy vọng một lần được nói chuyện, làm quen với anh. Nhưng những gì tôi mong đợi đều không thành hiện thực, dù tôi đã thầm yêu anh ấy.
Cho đến 2 năm sau, tôi đi đám cưới và gặp anh lần nữa. Thấy anh đánh đàn mà tôi như say mê theo từng nốt nhạc. Nhưng lúc đó tôi đã có gia đình rồi và chỉ yêu anh qua tiếng đàn thôi. Tôi không dám nghĩ xa xôi vì mình đã có sự ràng buộc. Tuy kết hôn nhưng tôi và chồng không hợp nhau, tôi đã lấy nhầm người chồng vô tâm, vô tình, không trách nhiệm. Tôi quyết định ly hôn để giải thoát cho cả hai.
Sau khi ly hôn một thời gian, tôi gặp lại người ấy ở quán nước. Chúng tôi không hề nói một lời nào, không chào mà chỉ nhìn nhau trong sự tiếc nuối. Tôi cảm nhận được anh ấy cũng giống mình. Thời gian đó tôi rất khó khăn nên phải đi làm thêm. Tôi xin vào nhà hàng nấu ăn phục vụ đám cưới và đã gặp anh. Ngày nào có đám cưới tôi cũng đều nhìn thấy anh. Rồi một ngày, anh ấy đã tìm cách lấy được số điện thoại của tôi.
Anh giả vờ điện thoại hết tiền, mượn điện thoại của tôi để gọi. Anh nói có việc gấp, tôi cũng thật thà cho anh ấy mượn. 5 phút sau, tôi nhận được 30.000 đồng trong tài khoản. Tôi ngạc nhiên không biết ai đã "bắn tiền" vào điện thoại cho mình, nhìn lên sân khấu thấy anh ấy cười. Vậy là chúng tôi đã liên lạc và quen nhau từ đó.
Tôi và anh nói chuyện rất hợp. Chúng tôi nói say mê, không bao giờ hết chuyện. Dần dần, chúng tôi tâm sự về cuộc sống hàng ngày, anh kể về gia đình mình cho tôi nghe. Vợ anh là người rất đẹp và có công việc ổn định so với tôi. Tôi chỉ là người rất tầm thường, không có gì ngoài sự thật thà. Nhưng không phải có tiền là có tất cả, có những thứ mà tiền không bao giờ có thể mua được, đó là tình yêu.
Cuộc sống của anh ấy vật chất đủ đầy nhưng không có sự thông cảm. Cái anh cần là muốn vợ hiểu, anh sống vì tình yêu chứ không phải vì đồng tiền. Vợ anh xem đồng tiền quá lớn và làm mất đi tình yêu, hạnh phúc mà chị ấy đang có. Tôi rất buồn và đau khổ khi phải chờ đợi và làm người thứ ba. Lúc anh ấy ở bên gia đình vui vẻ, hạnh phúc thì tôi không là gì hết. Lúc anh cười thì tôi đang khóc vì sự cô đơn, trống vắng. Còn lúc anh buồn thì lại tìm đến tôi.
Chúng tôi quen nhau trong suốt thời gian dài. 3 năm trôi qua, tôi phải chịu đựng rất nhiều, thậm chí gia đình tôi còn bắt tôi phải đi để quên anh ấy. Vợ anh ấy từng chửi, trù ẻo tôi. Tôi đau đớn lắm nhưng vì tình yêu mà tôi giờ như sống dở, chết dở. Tâm hồn tôi lúc nào cũng nặng trĩu. Tôi đã nhiều lần khuyên anh hãy quên tôi đi, hãy sống hạnh phúc bên vợ và con anh. Tôi sẽ tìm một hướng đi mới bởi thấy có lỗi với vợ và con anh. Tôi không muốn càng lúc càng lún sâu vào sai lầm.
Nhưng anh nói, nếu cuộc đời không có tôi, anh thà chết đi. Nếu tôi ra đi, anh sẽ bỏ nhà đi lang thang. Anh sẽ không biết như thế nào nữa vì tình yêu của chúng tôi giờ đã quá sâu sắc. Tôi và anh từng nghĩ, chúng tôi sẽ có con với nhau.
Giờ tôi đang lạc lối, không còn tâm trí để làm bất cứ công việc gì nữa. Mỗi khi nghe tin vợ chồng anh lại xích mích, tôi thương anh mà không thể giúp gì được. Tôi chỉ cho anh niềm tin và nghị lực để cố gắng sống thôi. Tâm hồn tôi và anh như hòa quyện lại, tôi hiểu cảm giác của anh, không ai có thể hiểu anh như tôi hết và ngược lại.
Mặc dù tôi và anh đều có rất nhiều sự lựa chọn nhưng tôi không muốn yêu ai, dù yêu anh tôi phải sống đau khổ, cô đơn. Nhưng dù là chỉ ở bên anh một giờ, hay chỉ vài giây phút hay tích tắc nhưng tôi đã cảm thấy mãn nguyện và vui lắm rồi. Tôi rất trân trọng tình cảm của chúng tôi. Giờ tôi phải làm cách nào đây? Chẳng lẽ tôi cứ sống mãi trong đau khổ? Chờ đợi mãi như vậy cũng không được bởi cuộc đời tôi đã nếm trải quá nhiều đau khổ, nhục nhã vì người chồng trước đối xử với tôi. Tôi cũng không thể nào cứ đón nhận và chờ đợi mãi được, tôi phải sống cho mình nữa.
Tôi muốn tìm lối thoát cho chính mình, dù biết rằng rất đau khổ khi không có anh bên đời nhưng đó là số phận. Anh là chồng của người ta mà tôi không thể cứ yêu mãi thế này được. Tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Người ngoài cuộc chắc chắn sẽ minh mẫn hơn, hãy cho tôi một lời khuyên chân thành nhé?
Theo VNE
Hạnh phúc ngắn ngủi bên chồng người Hạnh đã yêu, yêu say đắm một người đàn ông có vợ và dù có ai đó nói thế nào, dù họ có chửi vào mặt Hạnh, Hạnh cũng không thể nào từ bỏ được anh ta. Cái thứ gọi là tình yêu có sức mạnh gì ghê gớm vậy mà bao nhiêu người nói, bao nhiêu người răn đe, Hạnh vẫn không...