Tôi không còn tin tưởng đàn ông
Hai người tôi yêu, một vô tâm, không để ý tới cảm xúc của tôi, người còn lại đào hoa, lăng nhăng.
Tôi năm nay 24 tuổi, đã trải qua một mối tình đầy sóng gió gần 5 năm. Chúng tôi dự định sẽ làm đám cưới vào cuối năm nay. Tết âm lịch vừa rồi, gia đình anh cũng đã lên nói chuyện với nhà tôi. Hai đứa đã đi lại giữa hai bên như con cái trong nhà, giờ chỉ chờ một danh phận chính thức mà thôi. Một tháng trước chúng tôi chính thức chia tay.
Tôi và anh rất yêu nhau nhưng anh đối với tôi luôn vô tâm và hờ hững. Chưa khi nào tôi cảm thấy mình là người quan trọng với anh. Tôi biết tôi là người con gái duy nhất trong lòng anh nhưng vô tâm đã là bản chất thấm vào máu anh rồi. Lúc nào tôi cũng phải chạy theo, lo lắng cho anh từng chút một. Anh là người gia trưởng, những gì anh nói tôi luôn phải nghe lời. Khi anh muốn tôi đến gặp thì tôi sẵn sàng hủy hẹn với bạn bè nhưng khi tôi cần thì anh lại cần bạn bè hơn tôi.
Nhiều năm trôi qua, tôi đã rất cố gắng để chấp nhận và tập quen với sự vô tâm của anh nhưng anh thì lại không hề vì tôi mà cố gắng thay đổi dù chỉ một chút. Hai năm gần đây chúng tôi cãi nhau nhiều đến mức mỗi lúc bình yên tôi đều tự hỏi mình: “Sẽ được bao lâu?”. Khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, tôi nói chia tay và anh luôn đồng ý một cách dứt khoát mà không hề níu kéo. Nhưng vì tôi rất yêu và không xa anh được nên chính tôi phải làm hòa trước. Lần nào cũng vậy, dù lỗi là do ai thì cũng chỉ là tôi phải nhún nhường.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Đáng ra chúng tôi đã làm đám cưới từ năm ngoái nhưng vì vài lý do rất ngớ ngẩn mà gia đình anh trì hoãn đến năm nay. Nhưng đến khi gia đình anh lên bàn về đám cưới vào cuối năm thì tôi lại rất hoang mang. Tôi không chắc chắn được là lấy anh mình sẽ hạnh phúc, tôi sợ lấy nhầm chồng. Cả đời con gái có một lần thôi, bây giờ còn yêu mà anh đối xử với tôi đã chẳng ra gì rồi, đến lúc cưới về ai biết được sẽ còn thế nào nữa?
Video đang HOT
Khi tôi bắt đầu yêu anh, gia đình bên tôi đã rất phản đối, không vừa lòng. Anh không có một chút gì nổi bật cả về ngoại hình lẫn gia thế. Gia đình anh ở quê, làm ruộng, bố là giáo viên còn mẹ chỉ có một cửa hàng tạp hóa để nuôi ba anh em trai ăn học. Anh là con út, hai anh trai đều chưa lập gia đình. Anh đang theo học một trường đại học bình thường và ngành học khó xin việc. Vì mải chơi nên đến giờ đã 6 năm mà vẫn chưa ra trường.
Còn tôi thì đối lập hẳn, theo mọi người nhận xét thì tôi không quá xinh đẹp nhưng cao ráo, dễ nhìn, có thể nói là nổi bật giữa đám bạn gái, đặc biệt là có cá tính. Tôi học hành giỏi giang, tốt nghiệp trường đại học có tiếng và giờ đã đi làm. Điều kiện của tôi có thể chọn cho mình những đối tượng tốt hơn anh nhưng tình cảm rất khó nói. Tôi yêu anh và tôi chọn anh. Nhưng tôi sai rồi.
Anh biết tôi thích hoa hồng đỏ nhưng gần 5 năm bên nhau mà anh chưa từng tặng tôi một đóa hoa. Những ngày lễ tết hay sinh nhật tôi, anh chỉ nhắn cho tôi duy nhất một tin nhắn chúc mừng như bao người khác. Anh chẳng biết rằng tôi thèm được quan tâm và muốn có anh bên cạnh. Anh đi học một tháng về quê một lần, tôi muốn gặp anh cũng không dễ dàng. Có khi trời mưa, có khi anh đã hẹn bạn, có khi anh không có xe, dù khoảng cách giữa chúng tôi chỉ là 10km.
Có những hôm đã hẹn nhau từ trước nhưng nếu ban ngày cãi nhau thì tối tự nhiên anh sẽ không đến mà không nói với tôi một câu, dù tôi vẫn cứ chờ. Tôi luôn cam chịu và tự an ủi mình bằng việc anh vô tâm nhưng anh chỉ yêu mình tôi. Thế rồi sao? Một tháng trước tôi đã hết sức chịu đựng. Chia tay anh. Anh vẫn vậy, không níu kéo, tôi cho anh cơ hội anh cũng không cần. Chúng tôi không liên lạc nữa, bây giờ anh và tôi còn lạ hơn cả người chưa từng quen.
Xa anh. Tôi bị sốc nặng, như kẻ mất hồn, ăn uống làm việc đều không tốt. Tôi gặp một người khác. Tôi không yêu anh ta. Tôi biết rõ anh ta đào hoa và lăng nhăng nhưng tôi cũng không từ chối sự quan tâm của anh ta. Lúc này có một người an ủi cũng tốt. Chúng tôi bắt đầu thân nhau nhưng khi anh ta đòi hỏi ở tôi những điều tôi không đáp ứng được thì tự nhiên hai người giãn nhau ra.
Tôi hiểu và không trách. Tôi đã quá hiểu đàn ông rồi mà. Thế nhưng hôm qua người yêu của anh ta lại dùng chính số điện thoại của anh ta để nhắn tin moi móc thông tin từ tôi. Tôi không biết và vẫn trả lời tin nhắn bình thường. Họ cãi nhau và anh ta đổ lỗi cho tôi. Tôi quá thất vọng vì tôi đã đặt lòng tin vào anh ta. Tôi không ngờ anh ta lại nghĩ tôi như thế. Tôi rất hiểu và biết mọi chuyện nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ phá hoại hạnh phúc của ai đó để mình được hạnh phúc.
Bây giờ tôi rất buồn và không biết tin tưởng vào đâu nữa. Tinh yêu? Đàn ông? Đối với tôi không còn cảm giác. Tôi biết phải làm sao?
Theo Ngoisao.net
Có nên dừng lại và nói lời chia tay?
Chuyện tình yêu của hai đứa em mới chỉ bắt đầu nhưng em cứ thấy lo lắng quá!
Em năm nay 21 tuổi đang là sinh viên năm cuối của 1 trường đại tại Hà Nội. Tuy 21 tuổi nhưng anh là mối tình đầu tiên của em bởi vì từ trước đến giờ em chưa bao giờ quen ai. Một phần vì em chỉ tập trung việc học tại trường rồi về nhà trọ, 1 phần do bản tính em nhút nhát không phải là 1 cô gái tự tin duyên dáng thu hút mọi người và một phần là do thực sự em không có niềm tin vào đàn ông thời nay.
Em cứ nghĩ và quyết tâm rằng mình sẽ không có mối tình nào cả trong đời sinh viên, em cũng không thấy cô độc và tủi thân vì điều đó. Dự định của em là học và phấn đấu được tấm bằng đỏ về quê và xin việc đi làm, báo hiếu bố mẹ, bố mẹ em cũng trông ngóng từng ngày con gái về nhà. Mọi chuyện đã không có gì thay đổi nếu như em không gặp anh.
Anh là bạn của chị H sống cùng xóm trọ với em trước đây hơn em 4 tuổi. Anh quen chị ấy qua công việc, và anh cùng quê với em. Anh biết em qua lời giới thiệu tưởng chừng đùa vui của chị ấy về em, và anh chủ động bắt chuyện chat cùng em qua mạng nếu rảnh rỗi. Những câu chuyện xã giao và không có gì ấn tượng vì em cũng không online nhiều và anh cũng bận bịu với công việc. Chỉ những tối cuối tuần nếu như có thời gian thì 2 người mới trò chuyện. Em và anh đều coi đó như mối quan hệ bạn bè bình thường vui vẻ của những người độc thân không hơn không kém.
Dần dần khoảng cách giữa cả hai thêm ngắn lại những câu chuyện trở nên gần gũi hơn, nhiều lần anh ngỏ ý muốn gặp nhưng em từ chối vì em không muốn mối quan hệ này tiến xa hơn ngoài tầm mình có thể kiểm soát. Nhưng mọi chuyện lại không theo ý muốn, trong một lần đi đưa thiếp mời cưới của chị gái, em đã gặp anh. Em biết chắc là do chị H sắp xếp nhưng qua lần gặp đó về nhà không hiểu sao hình ảnh của anh cứ đọng lại trong đầu em không thể xóa đi được.
Anh kiệm lời, ít nói và không giỏi giao tiếp hay nói chuyện, nhưng chính sự lúng túng thô cứng tẻ nhạt đó của anh lại làm em ấn tượng và nhớ đến. Sau đó anh xin số đt và hai người nhắn tin thường xuyên hơn. Em tìm thấy ở anh điểm chung đó là sự nhút nhát và khó mở lòng với người khác, nhưng nếu đã mở lòng với ai lại rất chân thành.
Quen nhau được khoảng 1 tháng thì anh ngỏ lời muốn em làm người yêu, em thật sự cân nhắc và khổ tâm vấn đề này rất nhiều. Đã nhiều lần em muốn tránh mặt không gặp anh nữa vì em sợ mọi chuyện sẽ tiến triển quá nhanh như thế này. Em đã bảo anh cho em thời gian suy nghĩ, nhưng thái độ của anh quá chân thành và lúc đó em không hiểu sao đã gật đầu đồng ý.
Lúc đó em chỉ nghĩ không muốn làm anh buồn và thật sự em rất muốn hiểu thêm về anh. Em cũng không thể nghĩ rằng một người thận trọng dè dặt như em lại có thể đưa ra 1 quyết định chóng vánh đến vậy. Em cũng đã nói rõ chuyện này với gia đình, có lẽ cả nhà đều rất ngạc nhiên và yêu cầu anh về thăm nhà, anh đã nhận lời về.
Nhưng gia đình em phản đối vì chưa biết rõ về anh và vì gia đình anh ở ngoại thành xa gia đình em, cách sống và hoàn cảnh sống có nhiều điểm khác nhau lắm, bố mẹ sợ sau này về sẽ có những bất đồng trong suy nghĩ. Một phần vì công việc của anh ở trên hn, còn em lại quyết định về quê, tương lai ra sao thật sự không có gì nói trước được, em không dám chắc là tình cảm mới chớm này có thể bền vững nếu như xa mặt cách lòng.
Nhưng anh đối với em rất tôn trọng và chân thành, yêu nhau chưa lâu nên hai người chỉ dừng lại ở cái nắm tay tình cảm. Hôm em phải thi không gặp nhau được em nhắn tin nói em nhớ anh, anh liền phóng xe qua cổng nhà chỉ để nhìn em một chút dù lúc đó đã 12h đêm và trời rất lạnh. Em đi chơi với bạn về muộn quên không mang áo khoác, anh đến nơi đưa cho em cái áo khoác rồi mặc áo len phóng xe về.
Thực sự nếu như nói còn nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em thì em không thể, nhưng mọi chuyện không chỉ có riêng 2 người còn có gia đình bố mẹ và những người xung quanh nữa. Noel này em định cân nhắc hay nói với anh chỉ dừng lại ở mức bạn bè, tránh việc sau này tình cảm thêm sâu đậm nhưng mọi chuyện lại không đến đâu lúc đó nói lời chia tay sẽ càng tổn thương cho 2 người.
Nhưng nếu anh cứ đối xử tốt với em như vậy thực sự em không thể nói ra được lời đó, em cũng không hiểu rõ tình cảm của 2 người đã đến mức độ nào rồi và có nên dừng lại tại đây hay không. Xin cho em lời khuyên.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vợ tôi là 'gái bán hoa' Ít ai có cái nhìn thiện cảm với một người đã từng làm "gái bán hoa" và ngay bản thân tôi cũng vậy, nhưng... Tôi dũng cảm vượt qua tất cả những lời dị nghị, sự coi thường của mọi người để đến với em. Tôi biết, chọn em, tôi sẽ khiến em khổ đau hơn rất nhiều vì em phải đối diện...