Tôi không có niềm đam mê với công việc hiện tại
Tôi làm việc chỉ bởi nó là một công việc an toàn, nhưng càng ngày tôi càng thấy công việc của mình thật vô nghĩa.
ảnh minh họa
Tôi 30 t.uổi, giáo viên, cuộc đời không có quá nhiều sóng gió. Công việc tôi thấy khô khan, lương gần 10 triệu đồng/tháng. Nếu chỉ dựa vào mức lương này thì đủ trang trải cuộc sống và một đứa con. Gần đây, tôi có tham gia học cao học dưới Hà Nội. Khi xuống học tôi gặp lại một người bạn học chung từ thời đại học, vì không xin được việc ở quê bạn đã quyết tâm học tiếng Anh và xin vào một trung tâm ở Hà Nội để làm việc. Tôi cứ nghĩ rằng bạn chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng khi gặp lại bạn tôi mới thấy bạn tiến bộ vượt bậc thế nào. Bạn nói tiếng Anh như gió, giao tiếp rất năng động và hơn hết là bạn có một công việc quản lý cấp cao với mức lương mà có trong mơ tôi cũng không thể mơ tới được. Bạn chưa lập gia đình vì còn mải sự nghiệp, nhìn vào cuộc sống và công việc của bạn mà tôi phát thèm. Bạn say sưa làm việc quên cả ăn, thậm chí có những hôm đi làm về tới tận khuya chỉ vì công việc quá bận, bạn yêu thích công việc, điều này thì ngược lại hoàn toàn với tôi.
Tôi chưa bao giờ yêu công việc của mình, tôi làm việc chỉ bởi nó là một công việc an toàn, nhưng càng ngày tôi càng thấy công việc của mình thật vô nghĩa, dạy toàn những mớ lý thuyết suông và trong thực tế thì khác xa. Tôi chưa bao giờ yêu thích công việc của mình bởi biết mình không quen không biết, không có chỗ dựa dẫm, như thế sẽ không bao giờ có một tương lai chắc chắn trong cơ quan nhà nước, chắc suốt đời chỉ làm nhân viên. Tôi có một cô con gái và một người chồng có công việc cũng không được ổn định. Chồng tôi làm tiếp thị cho một công ty nước ngoài, công việc vất vả và anh thường xuyên than phiền là muốn làm một công việc khác, bởi việc này chỉ làm khi còn trẻ và về già thì không còn sức khỏe để làm. Thực sự tôi muốn thay đổi công việc của mình nhưng lại không dám, bởi tôi đã là nhân viên chính thức, rất nhiều người muốn thế chỗ tôi mà không được. Tôi phải làm sao đây?
Theo Ngoisao.net
Tình yêu nếu là chân thành, thì chẳng cần nói ra vẫn làm ta cảm thấy ấm áp...
Có những người khi yêu có vẻ như rất lãng mạn, nhưng bạn càng tiếp xúc lâu lại càng thấy khô khan và ngược lại, có những người càng sống lâu với họ lại càng cảm thấy họ sống lãng mạn biết chừng nào.
Video đang HOT
ảnh minh họa
Lãng mạn ở đây không phải là hoa, quà ngày lễ, mà là sự quan tâm săn sóc từ trong tâm của họ đối với đối phương. Yêu thương có quá nhiều cách để thể hiện ra bên ngoài.
Tôi biết một cặp vợ chồng già, nhìn ngoài chẳng mấy lãng mạn, thậm chí là khô khan, nhưng thực ra, lại rất để ý nhau, rất thương yêu nhau.
Bình thường chẳng ai nhìn ra cái sự yêu thương ấy trong mắt ông dành cho bà hay ngược lại cả, nhưng tình cảm hai người chan chứa biết bao nhiêu, mấy ai thấy được điều đó trong đáy mắt họ, nhưng tôi ghen tị với họ biết nhường nào...
Lúc bình thường, bà rất hay cằn nhằn ông vì ông không theo ý bà, nhưng thực ra, bà chiều chuộng ông từng miếng ăn, giấc ngủ, từng thói quen nhỏ một, bà chăm ông từng ly từng tý, lo lắng từng chút, đ.âm ra lại hay cầu toàn, cằn nhằn ông thật đấy, nhưng thực ra trong lòng chứa cả rổ yêu thương.
Lúc ốm đau, vẫn là lo cho ông đầu tiên, dù mình mới là người ốm đau nằm viện, sống với nhau nhiều năm, tính cách đều hiểu cả rồi, không còn như lúc mới yêu, tình cảm không mãnh liệt, nhưng nó giống như một phần m.áu thịt trong nhau vậy.
Ông ấy cũng yêu bà rất nhiều, đi đâu một ngày không về là y rằng điện thoại dặn dò đủ thứ, mà rõ ràng là... những thứ đó, dặn dò có vẻ thừa thãi, thực ra, cuộc điện thoại ấy tự nó chứa đựng tình cảm, chứ những lời tình cảm khó nói ra miệng quá, già rồi, ai còn nói được những câu như kiểu "anh yêu em" hay " anh nhớ em" nữa đâu...
Người đàn ông tôi yêu cũng vô tâm đầy tình cảm như vậy, có rất nhiều lúc tôi nghi ngờ, liệu anh ấy có còn nhớ tình cảm ngày xưa với người trước kia không, vì tôi đến quá nhanh và ở lại quá bất ngờ, vì khi yêu tôi anh còn đôi lúc nhớ về tình cũ, vì đã hơn một lần vì người ấy làm tổn thương tôi sâu sắc. Từng ngày, tôi tự nhắc nhở mình, rằng không nên quá vì yêu anh mà lo lắng anh, quan tâm anh, nhưng, tình cảm mà nói, tự nhiên nó ngấm vào m.áu thịt bạn, không thể dùng lý trí điều khiển con tim.
Anh ấy không nói yêu tôi, không nói nhớ tôi, thậm chí, cả tuần không gặp, tôi muốn nổi nóng, muốn gây chuyện với anh, nhưng anh ấy vẫn bình thản như vậy. Nhưng chỉ cần tôi nói thấy đói, muốn ăn gì đấy, anh sẽ đi mua, chỉ cần anh lỡ hứa sẽ đến thăm tôi, bất chấp mưa hay nắng vẫn cứ đến không để tôi phải đợi, chỉ cần anh ấy bị cảm nhẹ, sẽ trốn ở nhà cả tuần vì sợ lây cho tôi. Anh ấy không nói yêu tôi, nhưng lại biến từ một người ngủ say không biết gì trở thành một người chỉ cần đêm tôi trở dậy sẽ tự động co chân cho tôi dậy đi vệ sinh, từ một người ngủ không tự chủ, gác ngược gác xuôi, trở trành một người đêm đêm nằm tránh thật xa vì sợ quơ tay phải vợ bầu nằm cạnh. Có đôi lúc thấy anh vô tâm thật, nhưng giống như bản năng, yêu thương đó làm tôi thật sự thấy cảm động.
Anh ấy không lãng mạn, không nhớ ngày kỷ niệm gì giữa chúng tôi, nhưng lúc chưa có con, tôi buột miệng đặt tên con, đặt xong chẳng nhớ nữa, thế là mỗi lần tôi đều hỏi anh, em đặt tên con là gì nhỉ, anh ấy luôn là người nhớ.
Anh ấy không nhớ rất nhiều thứ linh tinh tôi nói, tôi dặn dò nhiều thứ anh ấy đều rất dễ quên, nhưng chuyện tôi kiêng ăn cái gì, nên ăn cái gì, anh ấy lại nhớ kỳ lạ.
Tình yêu mà nói, nếu đó là tình yêu chân thành, thì dù không nói ra, không thể hiện ra, nó thật tự nhiên vẫn làm bạn cảm thấy ấm áp. Có đôi lúc bạn cảm thấy ngột ngạt bởi sự quan tâm của ai đó, nhưng rồi một ngày bỗng bạn chợt nhận ra, tình cảm người đó dành cho bạn thật nhiều, hóa ra, lời cằn nhằn, la mắng của ai đó chẳng qua vì họ quá quan tâm bạn mà thôi.
Đôi lúc bạn nghĩ về một người, và lời khen chẳng nhiều như chê bai, bạn nói xấu họ, nhưng chỉ trong tâm bạn mới hiểu, không hẳn bạn ghét họ, chỉ là, cách bạn quan tâm họ không giống cách bạn quan tâm người khác, đơn giản vậy thôi.
Đôi khi, yêu thương sai cách sẽ làm bạn và người đó dần xa nhau, bởi, mỗi người hiểu hành động của đối phương theo một phương diện khác nhau, sống bao lâu mới hiểu được lòng nhau đây? Hai mươi mấy, bốn mươi mấy, hay sáu mươi mấy năm?
Cả cuộc đời, con cái có thấu lòng cha mẹ?
Có cha mẹ nào không thương con cái mình? nhưng có người dùng lời khuyên, có người dùng roi đòn, có người chỉ biết nhìn con thở dài. Có con cái nào không thương cha mẹ? nhưng cách thể hiện của mỗi người khác nhau, nào ai giống ai?
Xét nét nhau không hẳn ghét bỏ nhau, có khi, chỉ là người ta quan tâm bạn mà không biết thể hiện thế nào mà thôi.
Giống như tôi, tôi không hẳn yêu quý mẹ chồng tôi, nhưng ra ngoài thi thoảng có cái gì ngon, tôi vẫn muốn mua về cho bà, bà cũng vậy. Con người mà nói, yêu thương là một loại bản năng, không chối bỏ được.
Bạn sẽ hạnh phúc thôi, nếu bạn nhìn cách người khác đối xử với bạn bằng phương diện tốt hơn. Như vậy bạn sẽ cảm nhận được tình cảm của họ dành cho bạn. Nói cách khác, bạn nhìn cuộc sống màu hồng sẽ khiến bạn hạnh phúc hơn là nhìn cuộc sống màu đen.
Bạn sẽ hạnh phúc hơn, nếu bạn cảm thấy người khác đang yêu thương chứ không phải chối bỏ bạn. Mà đó thì lại là cái nhìn từ bạn, chứ không phải nội tâm của người kia. Dù người kia đang yêu hay ghét bạn, chỉ cần bạn cảm thấy hành động của họ là chứng tỏ họ yêu bạn, thì bạn sẽ thấy hạnh phúc thôi.
Theo Phununews
Đừng vì ai đó mà từ bỏ bản thân...! Thứ quý giá nhất trên đời không phải là tình yêu, chỉ có thể là sinh mạng và cuộc đời của chính bạn. Lẽ nào có thể khước từ một thứ quý giá như vậy để trông ngóng một thứ đã qua. Có người nói tình yêu không có bất cứ quy luật nào, khi yêu ta không cần lý do và cuồng...