Tôi không cam tâm mất chồng
Tôi không tin nổi mình bị mất chồng vì người phụ nữ tầm thường, xấu xí này.
Tôi không cam tâm để mất chồng nhưng tôi không biết phải làm gì để giành lại anh (Ảnh minh họa)
Cô ta ngồi trước tôi, mặt mộc không son phấn, tóc túm gọn bằng chiếc cặp tóc nhựa rẻ tiền, áo sơ mi, quần tây; thậm chí trên người chẳng có món trang sức nào ngoài chiếc đồng hồ da cũ kỹ. Cả cái tên Quỳnh Hoa của cô ta nghe cũng quê mùa…
Video đang HOT
Cô ta đẩy ly nước về phía tôi, lịch sự: “Mời chị”. Tôi nghe giọng cô ta cũng rất chói tai. Dám đến gặp mặt tôi thì cô ta không phải hạng tầm thường. “Chị có chuyện gì xin cứ nói”- cô ta lại chủ động lên tiếng.
Tôi tằng hắng: “Xin lỗi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”. Tôi nghĩ, có lẽ cô ta còn ít tuổi hơn tôi rất nhiều. Trông mặt còn non choẹt thế kia… Nghe tôi hỏi, cô ta không trả lời ngay mà thong thả hớp một ngụm nước rồi mới từ từ: “Tôi 34 tuổi. Chuyện tuổi tác quan trọng lắm sao?”.
Đúng là cái giọng xấc láo của kẻ chuyên giật chồng người. Tôi cười mỉa: “À, ra là đã già. Hèn chi… “. Tôi buông lửng câu nói khiến cô ta có vẻ sốt ruột: “Hèn chi thế nào?”. Tôi nói nhanh: “Hèn chi mà đụng đâu quơ đó, không chừa cả đàn ông đã có vợ”.
Tôi cứ nghĩ là cô ta sẽ tức điên lên trước sự khiêu khích cố ý của mình, thế nhưng tôi đã lầm. Cô ta vẫn tỉnh bơ: “Hình như câu nói vừa rồi của chị chưa đúng. Tôi không phải loại người như vậy”. “Thế tại sao cô cặp kè với anh Thắng, không phải giật chồng người ta thì gọi là gì? Tôi không ngờ mình lại mất chồng vào tay một người đàn bà tầm thường như cô”.
“Có lẽ chị mất chồng vì lý do khác chứ không phải do tôi. Đơn giản vì cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa nhận lời yêu anh Thắng. Tôi chờ cho ảnh ly hôn rồi mới quyết định. Tôi với ảnh chỉ là bạn bè, đúng hơn là hai người bạn tâm đầu ý hợp”- giọng cô ta vẫn đều đều, không có vẻ gì là bực bội. Tôi nói như hét : “Cô đừng có già mồm. Nếu không phải do cô thì tại sao anh ấy dám bỏ tôi? Nếu cô không ngọt nhạt rù quến thì làm sao anh ấy dám đòi ly hôn với tôi? Cô có biết là ảnh đã gởi đơn ra tòa không? Nè, tôi nói cho mà biết, không dễ ăn đâu. Tôi không đồng ý ly hôn thì ai làm gì được tôi?”.
Cô ta vẫn bình tĩnh: “Chuyện đó thì chị phải hỏi ảnh chớ sao lại hỏi tôi? Tại sao tôi lại phải chịu trách nhiệm vì chuyện chị mất chồng?”. Cô ta không chịu trách nhiệm thì chẳng lẽ tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện chồng mình đột ngột nói không còn yêu vợ nữa và đòi chia tay.
Tôi lấy Thắng đã 8 năm. Trong 8 năm ấy, tôi chưa hề nghe anh than phiền, trách móc về việc tôi không làm tròn bổn phận. Anh đi làm, tôi cũng đi làm. Vợ chồng vị trí ngang nhau, thu nhập như nhau, nhà ba mẹ tôi giàu, tôi lại xinh đẹp, có học nên đương nhiên tôi phải có một số đặc quyền…
Anh có nhu cầu giao tiếp bạn bè thì tôi cũng có nhu cầu đi spa, làm đẹp, thư giãn. Anh thích đi nhậu thì tôi cũng có nhu cầu tụ tập, lai rai với bạn bè. Về đến nhà, anh muốn nghỉ ngơi thì tôi cũng cần phục hồi sức khỏe. Việc nhà thì đã có người giúp việc vì chúng tôi có tiền. Anh muốn ăn gì, uống gì chỉ cần nói một tiếng là có người mang đến tận bàn làm việc, thậm chí mang đến tận giường ngủ. Quần áo anh mặc thì đã có người giặt ủi thẳng thớm, thơm tho…
Chỉ có điều mà những việc ấy tôi không làm mà người giúp việc làm. Tôi nghĩ, thay vì làm những việc đó thì tôi đi kiếm tiền để thuê người làm. Chắc chắn những việc đó người giúp việc làm tốt hơn tôi. Xã hội đã có sự phân công lao động, ai làm việc nấy, mắc mớ chi tôi phải xen vô chuyện của ô shin?
Ấy vậy mà anh than thở với bạn bè: Thèm một bữa cơm do vợ nấu cũng không có; bị cảm cúm đau nhức mình mẩy muốn vợ nấu cho nồi nước xông, lấy cho viên thuốc cũng không có; muốn rủ vợ đi đây đó vui chơi thì lúc nào vợ cũng kêu bận việc; đám giỗ quải ở nhà mình muốn vợ về làm bổn phận dâu con cho nở mày, nở mặt cũng không có; muốn có một đứa con ẳm bồng với người ta nhưng vợ cũng không chịu đẻ…
Tóm lại là anh phán xét tôi như một quan tòa. Anh đâu biết, một người phụ nữ hiện đại, có học thì phải biết sử dụng thời gian và đồng tiền của mình một cách hợp lý nhất. Tôi xinh đẹp, tôi giàu có, tôi đang có một tương lai rộng mở thênh thang trong nghề nghiệp, thế thì tại sao tôi phải vứt bỏ những cơ hội để xinh đẹp hơn, giàu có hơn, thăng tiến hơn vì những chuyện tủn mủn như anh nói?
Đó không phải lý do để anh bỏ tôi chạy theo Quỳnh Hoa hay bất cứ cô gái nào khác. Họ chẳng có một điểm nào bằng tôi. Hay là họ có ngón nghề gì trong chuyện giường chiếu mà tôi không biết? Nếu vậy thì anh quá tầm thường. Tôi là con gái nhà đàng hoàng, tôi không thể buông thả, không thể làm những chuyện đồi bại mà chỉ có hạng gái không đàng hoàng mới làm.
Chỉ còn mấy ngày nữa là tòa sẽ đưa vụ án ly hôn của vợ chồng tôi ra xét xử. Tôi không cam tâm để mất chồng nhưng tôi không biết phải làm gì để giành lại anh…
Theo VNE