Tôi không biết nên làm gì với cái thai trong bụng
Bây giờ thì cái thai đã được 5 tháng. Tôi đã chờ đợi Hưng suốt 60 ngày. Bình thường, thời gian ấy sẽ chẳng là gì nhưng một khi người ta sống trong chờ đợi thì một ngày sẽ dài như một thế kỷ.
“Đã nói rồi mà không chịu nghe. Cái mặt thằng cha ấy nhìn là biết đểu. Chắc mày ăn trúng bùa mê thuốc lú của hắn rồi”- Mai quát tôi. Thật lòng, tôi không biết vì sao mình lại lao vào Hưng dù biết anh ta đã có vợ con. Có lẽ bắt đầu từ lòng thương hại, sau đó là đồng cảm vì Hưng cũng cô đơn, thất vọng về tình yêu như tôi.
Tôi nói với cô bạn thân: “Có lẽ anh ấy bận thật chứ không phải muốn rũ bỏ trách nhiệm. Chỉ có điều, tao không biết phải xử trí thế nào trong lúc này. Anh ấy bảo tao tự giải quyết, càng nhanh càng tốt vì để lâu không tiện”. Cái thai trong bụng tôi đã được 5 tháng. Nó là của Hưng. Thế nhưng anh lại lấp lửng: “Em lớn rồi, phải tự biết phòng ngừa chứ? Anh không chịu trách nhiệm đâu”.
Đúng là tôi biết phòng ngừa nên hai năm qua đã không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mấy tháng trước, trong một lần Hưng vào Sài Gòn bất ngờ, chúng tôi đã ở bên nhau cả đêm. Hôm đó tôi cứ chủ quan nghĩ rằng, mình đang trong thời gian an toàn của chu kỳ nên không phòng ngừa. Sau đó mỗi tháng vẫn cứ thấy kinh, dù ít hơn bình thường nên tôi yên tâm rằng chẳng có việc gì xảy ra. Cho đến khi tôi đi khám sức khỏe định kỳ và tá hỏa khi biết mình có thai…
Đúng là tôi biết phòng ngừa nên hai năm qua đã không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mấy tháng trước, trong một lần Hưng vào Sài Gòn bất ngờ, chúng tôi đã ở bên nhau cả đêm. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi quá lo sợ nên mới gọi cho Hưng. Tôi muốn anh cho tôi lời giải: Bỏ hay giữ? Hoặc chí ít thì anh cũng vào với tôi để tôi bớt hoảng loạn. Thế nhưng câu trả lời là “anh bận lắm”. Cuối cùng tôi phải kể mọi chuyện với Mai, hi vọng rằng cô bạn sẽ cho mình một giải pháp. Đúng như vậy. Sau khi tận tai nghe cuộc đối thoại của tôi với Hưng qua điện thoại, Mai quyết định: “Cái cần loại bỏ khỏi cuộc đời mày là thằng cha ấy. Đồ đều cáng”. Nhưng nếu làm theo lời Mai thì cái hậu quả của mối quan hệ hai năm qua của chúng tôi sẽ như thế nào?
Tôi quen Hưng trong một lần hội nghị khách hàng của công ty. Khi ấy, các đại lý của công ty ở cả nước về TP HCM dự hội nghị. Tình cờ chúng tôi ngồi gần nhau trong tiệc chiêu đãi của công ty. Nói chuyện với nhau, tôi chợt nhận ra người đàn ông này có điều gì đó rất cuốn hút.
Sau này tôi nhận ra đó là vẻ buồn buồn cố hữu trên gương mặt, trong ánh mắt và cả trong những câu chuyện anh kể với tôi. Điều đó khiến một người con gái vừa chia tay mối tình đầu của mình như tôi mềm lòng. Trong những lần gặp sau đó, tôi đã để cảm xúc của mình buông thả theo những câu chuyện đớn đau, day dứt của anh. Hưng là người bất hạnh trong tình yêu. Vợ anh ngoại tình, anh biết điều đó nhưng không thể ly hôn vì con cái. Mấy năm nay họ đã ly thân và thỏa thuận rằng, mỗi người có quyền tự do riêng của mình. Tôi có thể đến với anh mà không sợ bất cứ trở ngại nào.
Mọi thứ gần đúng như anh nói, ngoại trừ một lần, có người phụ nữ gọi điện cho tôi. Chị tình cờ thấy cuộc gọi nhỡ của tôi trong máy Hưng trong một lần anh say rượu ngủ quên như chết mà chuông điện thoại cứ reo. Chị nói rằng, chị là vợ Hưng và bảo tôi vui lòng gọi lại vào lúc khác vì chồng chị đã ngủ.
Giọng người phụ nữ ấy nói về Hưng thật âu yếm, dịu dàng, chứa chan tình cảm chứ không hề có dấu hiệu gì là của một người đang ly thân và ngoại tình. Sau này tôi nói Hưng thì anh bảo, bản tính của vợ anh như thế. Và vì vậy mà anh mới lầm.
Trong ngần ấy thời gian quan hệ với Hưng, tôi luôn nuôi hi vọng một ngày nào đó anh sẽ ly hôn để trở thành của tôi trọn vẹn. Thế mà giờ đây, mong ước ấy đang trôi theo những tháng ngày chờ đợi vô vọng. Tôi muốn ra nhà Hưng một chuyến để nói rõ ngọn ngành. Nhưng Mai ngăn tôi lại: “Ra đó, không khéo lại mang đầu máu về. Tao bảo đảm là anh ta chẳng hề ly thân với vợ, cũng chẳng hề có chuyện vợ anh ta ngoại tình”.
Tôi cố gắng không tin vào những điều Mai nói, nhưng thời gian càng trôi qua thì niềm tin ấy càng phai nhạt. Nhiều người trong công ty biết tôi có thai. Những lời xầm xì đã bắt đầu lan rộng. Ba tháng qua, tôi không dám về nhà thăm ba má. Tôi nói dối là mình đang đi học nên rất bận. Má tôi đòi lên thăm, tôi cũng không cho.
Giờ tôi không biết phải làm gì với giọt máu đã trở thành hình hài một con người trong bụng mình…
Có phải đã quá muộn để vứt bỏ…
Theo VNE
Hai nửa hy sinh
Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.
Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. "Vệ tinh" xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.
Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.
Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: "Em hơi mệt thôi!" rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: "Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé." Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: "Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?" Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.
Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.
Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: "Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt". Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.
Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.
Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.
"Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em..."
Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...
Theo VNE
Cà phê kem Sáng thức dậy, việc đầu tiên là nó gửi một tin nhắn cho anh. Đã ba ngày nay tin nhắn cứ đều đặn gửi đi, nhưng đợi mãi nó cũng không nhận được một tín hiệu trả lời. Nó hiểu cảm giác hiện tại của anh, biết rằng mình đã làm anh buồn nhiều lắm. Nhưng quá khứ có lúc giống như một...