Tôi không biết giữ chồng
Giờ đây tôi phải làm sao, tôi câm lặng, tha thứ, chấp nhận chung chồng cho con có cha, hay tôi ly hôn với người chồng phụ bạc.
Tôi lấy chồng đã được 7 năm, tình cảm của hai chúng tôi nói chung không có gì sóng gió hay như bạn bè tôi thường trêu đùa là &’Sông đông êm đềm’.
Chị đừng gọi nữa anh ấy đang ngủ chỗ em! – câu nói làm tôi đau như ngàn mũi dao cứa vào tim.
Anh là nhân viên nhà nước ngày làm 8 tiếng, thường xuyên về nhà cơm nước cùng vợ con. Còn tôi làm tư nhân nên thường về muộn hơn anh, có anh đỡ đần công việc nhà nên tôi cũng khá nhiều thời gian… nói chung tôi cảm thấy khá hài lòng với gia đình của mình.
Mọi chuyện êm đẹp cho tới khi anh được thăng chức trưởng phòng, vì đặc thù công việc nên chuyện anh đi sớm về khuya, không còn đỡ đần việc gia đình, chăm con… cùng tôi như trước là chuyện ngày một.
Bạn bè tôi thì luôn hết lời khen ngợi vì tôi có con ngoan chồng giỏi, vốn là hai cháu nhà tôi, một gái, một trai học hành khá tốt biết vâng lời cha mẹ… Chính bản thân tôi cũng nghĩ như vậy, cho tới gần đây tôi luôn nghĩ rằng lấy anh là sự lựa chọn đúng nhất trong cuộc đời của tôi.
Còn nhớ rất rõ lần đầu tiên sau gần 4 năm lấy nhau chúng tôi mới có cuộc cãi nhau nảy lửa tới vậy. Vốn dĩ dịp đó là sinh nhật con gái đầu lòng của chúng tôi, vì cả hai cùng bận nên tôi quyết định cho cả hai cháu đi chơi vào thứ 7 tức là trước ngày sinh nhật 2 hôm.
Video đang HOT
Khi tôi nói với anh, anh đã rất hưởng ứng và cũng hứa sắp xếp thời gia đi cùng 3 mẹ con. Con gái tôi háo hức mong chờ được đi du lịch xa cùng cha mẹ, bởi nói là gia đình có điều kiện nhưng đưa con cái đi chơi mới cũng chỉ dừng lại ở các công viên, khu vui chơi gần nhà.
Đây là chuyến đi xa nhất mà tôi tổ chức cho con. Vậy mà tối hôm trước khi đi, chồng tôi nói anh có việc đột xuất không đi cùng được, tôi giận lắm lại thương con, hỏi chồng có việc gì mà gấp và quan trọng thế thì anh nhất định không nói, chỉ trả lời chung chung.
Chúng tôi cãi nhau quyết liệt, cuối cùng anh chấp nhận đi với gia đình. Lòng tôi cũng mừng thầm vì anh coi trọng gia đình hơn. Nhưng tới ngày hôm sau khi đã tới nơi, mới được nửa buổi anh nói ra ngoài có chút việc rồi đi mất hút, chờ mãi không thấy bố về con gái tôi liên tục hỏi, gọi điện thì anh chỉ nói xin lỗi có việc gấp 3 mẹ con cứ chơi thoải mái rồi về.
Nói thật trong đời tôi chưa bao giờ giận dữ hơn thế, gọi điện lại thì anh không nghe, thương con nên tôi đành dỗ dành chúng là anh có việc cơ quan rất bận, sẽ đi chơi vào lần sau. Tất nhiên 3 mẹ con vẫn chơi hết 2 ngày cuối tuần.
Sau khi về chúng tôi cãi nhau và chiến tranh lạnh cả một tuần. Anh luôn bao biện có công việc gấp, giờ là trưởng phòng nên không có thời gian, là vợ tôi phải hiểu và thông cảm…
Cuộc sống của chúng tôi thì ngày càng nặng nề hơn, không chỉ có thất hứa lần đó, anh còn luôn bận việc, vắng nhà thường xuyên và tôi biết số lần anh nói dối ngày càng tăng…
Nhưng có chết tôi cũng không nghĩ người đàn ông của gia đình trước đó lại có bồ bên ngoài. Anh nuôi cô nhân tình kém anh 5 tuổi, cũng chính là cô thực tập mới vào cơ quan anh được 5 tháng…
Nếu không có buổi tối ngày hôm đó, có lẽ tôi sẽ bị lừa dối cả đời mà không biết.
Dù hẹn đưa con đi chơi cuối tuần nhưng anh lại thất hẹn, tôi đưa hai cháu đi công viên một mình. Nhìn các gia đình cùng nhau tôi thấy thật chạnh lòng.
Và rồi tôi vô tình gặp anh bạn ngày xưa học cùng đại học, mới biết anh làm cùng chồng tôi. Nói chuyện một lát sau thì tôi biết chồng mình thường xuyên nói dối đi công tác, đi họp hành… Nhưng tôi giả vờ như không, còn anh bạn thì vô tư kể về công việc về cơ quan mà những lời nói đó như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim tôi.
Không thể chịu đựng được tôi cho các con về sớm, gọi điện thì anh không nghe máy, tôi không biết mình đã gọi bao nhiêu lần…
Cho tới tận khi đêm xuống, chiếc điện thoại nóng bỏng trên tay tôi vẫn không ngừng gọi cho anh.
Cuối cùng có người bắt máy, là giọng một cô gái trẻ, tôi đoán chính là nhân tình của anh. Thế mà thật, tôi hỏi anh đâu cô ta nói một hồi rằng tôi không biết giữ chồng, người tốt như anh mà tôi không biết giữ…. và câu cuối cùng là anh ấy đang ở chỗ tôi chị đừng có gọi nữa…
Chiếc điện thoại rơi vỡ, nước mắt tôi tuôn không ngừng, hàng ngàn nỗi đau như cắt vào tim tôi…
Giờ đây tôi phải làm sao, tôi câm lặng, tha thứ, chấp nhận chung chồng cho con có cha, hay tôi ly hôn với người chồng phụ bạc. Tôi bế tắc không tìm ra lối thoát, xin hãy giúp tôi, cho tôi lời khuyên???
Theo VNE
Yêu thương đâu rồi
Ngày gió rỗi, em lang thang qua những con đường quen từng in dấu chân hai đứa mình...
Như là mới ngày hôm qua thôi anh còn nắm tay em, cùng em thả bộ trên những con phố nghìn năm tuổi, nào hàng Khoai, hàng Lược, hàng Đào, hàng Bông... Tay phải nắm lấy tay trái tìm hơi ấm bàn tay anh còn vương vất đâu đây. Không thấy! Làn gió lạnh giữa lúc giao mùa tìm đến từng kẽ tay em, len lỏi vào từng góc khuất tâm hồn - nơi em giấu nỗi nhớ anh vào đó. Chênh chao, chống chếnh vì nỗi nhớ ấy đang cồn lên như từng đợt sóng biển mùa bão giông.
Ánh mắt em xa xăm mong nhìn thấy bóng hình quen thuộc của anh giữa phố đông người hoà lẫn trong những sắc màu muôn hình muôn vẻ của những cửa hàng cửa hiệu, nhưng trước mặt em chỉ toàn là xa lạ. Em lại tìm đến những khoảng lặng giữa những ồn ào, xa hoa ấy. Con đường này anh đã từng chở em qua trong một chiều hè nắng lung linh đong đầy trên môi mắt chúng mình. Quán cóc nơi phố kia mình từng ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn nhau, thủ thỉ tâm tình và mỉm cười thấy sự đồng điệu trong mắt nhau. Nhớ lắm mà giờ đây phố chỉ còn thấy mình em trôi giữa lòng phố trong một ngày thu ngần ngừ chờ đông đến. Em muốn níu giữ được thu ở lại, mong mỏi mùa mới đừng sang. Em khát khao một tiếng gọi tình thu đang chơi vơi, quấn quít...
Em muốn níu giữ được thu ở lại, mong mỏi mùa mới đừng sang... (Ảnh minh họa)
Thu đã cạn ngày sao sương thu còn lắng đọng trên những chiếc lá để vô tình đụng vào sương khẽ vỡ tan ra? Kìa, những vòm lá đã khoác vào mình nó một màu già cỗi nhưng thật hợp khi che lên những mái ngói thâm nâu nơi góc phố. Thời gian ngày một tô đậm màu tuổi trên những mái ngói xưa, càng làm cho những ngôi nhà nơi đây thêm lẻ loi, cô đơn lắm giữa dòng chảy bộn bề của cuộc sống. Có phải cô đơn quá không mà ngói cứ mãi xô nghiêng bên nhau như nương tựa, như tìm về hơi ấm trong cảm giác gần gũi mà xa xôi, đông đúc mà lẻ loi...
Em cứ lang thang hoài trong ngày gió rỗi, tìm từng chút ấm áp của bao kỷ niệm yêu thương, gom lại, chắt chiu thành những nồng nàn cho những ngày thu đang cạn. Một năm có bốn mùa, sao chỉ thu làm lòng em vương vẫn. Có phải bởi tình anh, tình em và tình thu đã sớm quện vào nhau từ những ngày đầu mùa yêu chớm đến. Để chiều này em gặp lại mùa yêu khi trong em nỗi nhớ anh trở về quá thiết tha...
Yêu thương ơi, thu đã cạn ngày, anh còn xa em bao lâu nữa? Em vẫn mong chờ một mùa thu - mùa yêu mà mình đã hẹn để em không còn lạnh trong những chiều gió rỗi lúc giao mùa...
Theo VNE
Cạm bẫy ngoại tình Người phụ nữ này không phải là gái mại dâm. Cô chỉ chịu trách nhiệm quyến rũ những người đàn ông để thử lòng chung thủy của họ. Nhìn chằm chằm vào tấm thiệp Valentine và một hộp sô-cô-la hình trái tim, Claire Middleton mỉm cười. Tuy nhiên, cô mỉm cười không phải vì mãn nguyện với tình yêu mà người đàn ông...