Tôi không biết con mình là của người nào?
Nhiều đêm, nhìn con ngủ mà tôi cứ tưởng tượng ra mặt Tuấn. Sao giờ tôi mới nhận ra con giống anh.
Chuyện đã trôi qua 10 năm, nhưng đến khi gặp lại Tuấn, cả tôi và anh đều chết lặng, nhận ra con trai tôi sao mà giống anh đến thế. Cả 2 cùng ngượng ngùng ngồi lại uống ly nước cùng nhau, rồi tôi vội lấy lý do đưa con đi học để ra về. Lòng tôi ngổn ngang, suy nghĩ lung tung. Một cảm giác lạnh sống lưng khi tôi chợt nghĩ có khi nào bé Nam là con của Tuấn?
Cái ngày định mệnh ấy, trước ngày cưới của tôi một tuần, tôi đã bỏ nhà đi theo Tuấn. Chúng tôi ra biển và đắm chìm trong mối tình đầu đầy thơ mộng như để tạ lỗi với Tuấn, vì tôi đã phụ bạc anh, không chờ anh đi học về mà lại quyết định yêu người khác, rồi lấy chồng.
Tôi đã để anh lại, trở về nhà trước và làm đám cưới với người chồng của tôi bây giờ coi như đó là lời chia tay tình đầu của mình. Cứ nghĩ rằng như thế là xong, sau khi trở về tôi sẽ toàn tâm toàn ý với Toàn – chồng của tôi bây giờ.
Video đang HOT
Sau từng đó năm, tôi đã có một gia đình hạnh phúc. Một người chồng tốt và đứa con ngoan. Nghĩ rằng, với sự chân thành của mình, tôi đã được hưởng hạnh phúc. Ngày tôi có thai, hân hoan trong sự vui mừng của chồng, của cả nhà mà tôi quên mất cũng vào thời gian đó, tôi không chỉ quan hệ với chồng mình, mà còn cả Tuấn nữa. Quá khứ đã thực sự ngủ yên, nếu tôi không gặp lại Tuấn…
Sau lần gặp lại đó, Tuấn đã tìm cách liên lạc lại với tôi. Sau khi tôi lấy chồng, anh đã vào Thành phố Hồ Chí Minh sống, nghe nói anh đã lấy vợ. Nhưng không hiểu sao giờ đây anh trở ra Hà Nội và lại tìm gặp tôi.
Nhiều đêm, nhìn con ngủ mà tôi cứ tưởng tượng ra mặt Tuấn. Sao giờ tôi mới nhận ra, con giống anh. Nén tiếng thở dài, nhìn chồng và con trai tôi thấy nghẹt thở, chỉ sợ tôi tự tay bóp nát gia đình hạnh phúc nhỏ bé của mình.
Tôi sợ, không dám gặp Tuấn. Tôi sợ sự thật nếu anh là bố của con tôi thì sẽ như thế nào? Nhưng chính Tuấn đã khẳng định bé Nam là con anh… tôi đã phải ra gặp Tuấn để mong anh cho gia đình tôi sống yên ổn, để anh quên đi ý nghĩ vớ vẩn đó. Nhưng khi anh đưa cho tôi xem tấm hình anh hồi nhỏ, thì tôi giật mình: Sao giống bé Nam của tôi đến vậy!
Anh nói, sau lần gặp lại mẹ con tôi, anh cũng giật mình khi nhìn thấy bé Nam. Anh đã về nhà tìm lại trong quyển album cũ tấm hình này. Và anh càng khẳng định hơn khi biết tuổi của bé Nam, cũng đúng vào thời gian đó tôi và anh từng ở với nhau… Anh muốn làm xét nghiệm ADN nhưng tôi không đồng ý.
Thật sự tôi rất sợ, hoang mang khi nghĩ đến việc con trai tôi là con của Tuấn. Sau bao nhiêu năm, tôi đã quên hẳn anh. Tôi đang có một người chồng tốt, yêu thương mẹ con tôi biết chừng nào. Tôi không muốn gia đình mình tan vỡ vì lỗi lầm trong quá khứ của mình.
Tôi càng lo sợ thì Tuấn càng thúc ép tôi, anh không chịu hiểu mẹ con tôi đang có một tổ ấm hạnh phúc. Rằng chuyện của tôi và anh đã là quá khứ. Anh chỉ muốn xác định, đó có phải là con anh không? (Có lẽ anh khao khát có con, vì tôi được biết vợ anh có một số trục trặc và hiện giờ vẫn chưa thể mang thai).
Tôi sợ chuyện kéo dài, chồng tôi sẽ biết. Tôi không biết mình nên làm gì lúc này. Nếu xét nghiệm Nam là con của chồng tôi thì không còn gì để nói, nhưng nếu kết quả khác thì tôi sẽ phải xử trí thế nào đây?
Theo VNE
31 tuổi mới có mối tình đầu
Tôi sợ biểu hiện quá đà, vồ vập, hào hứng nói chuyện sẽ làm em ngại với mọi người. Nhưng liệu sự im lặng của tôi có làm em buồn?
Tôi năm nay 31 tuổi nhưng chưa có mối tình nào, hầu như chỉ là cảm xúc bất chợt. Có lẽ vì tôi ít để ý đến những cô gái xung quanh mình. Trong đầu tôi luôn có quan niệm "con thầy, vợ bạn" nên vì thế mọi mối quan hệ chỉ dừng lại ở mức xã giao bình thường. Cho đến khi tôi biết em.
Chúng tôi biết nhau gần ba năm và chỉ là đồng nghiệp. Tôi đối với em cũng chỉ bình thường như mọi người trong tập thể. Khi có người nhắc tôi phải quan tâm, chú ý đến mọi người xung quanh tôi mới giật mình nhìn lại. Có thể tôi đã ngộ nhận tình cảm vì tôi không có nhiều hiểu biết về nó nhưng quả thực tôi có những cảm xúc lạ khi nói chuyện với em, đứng gần hay chỉ đơn giản là được nhìn thấy em.
Cố mãi tôi mới mời em đi uống nước cùng được hai lần. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau khá vui (nhất là về phía tôi). Khi về nhà, tôi và em lại nhắn tin hỏi thăm nhau. Điều này khiến tôi vui hết sức. Nhưng có một điều là khi làm việc cùng nhau, dù vẫn cố tỏ ra bình thường nhưng tôi chẳng thể mở mồm để nói chuyện cùng em.
Tôi sợ có biểu hiện gì đó quá đà (vồ vập hơn, hào hứng nói chuyện với em hơn) sẽ làm em ngại với mọi người. Nhưng liệu sự im lặng của tôi có làm em buồn không? Chúng tôi chưa có sự xác nhận chính thức nào về tình cảm. Quả thực, tôi sẽ rất giận mình nếu hành động của tôi khiến không vui.
Tôi luôn xác định một mối quan hệ nghiêm túc dù là bạn, là đối tác hay quan trọng hơn nữa. Trường hợp này cũng vậy. Tôi không biết từ giờ đến khi chúng tôi có thể trở thành một điều gì đó đặc biệt của nhau thì tôi nên hành động như thế nào để không làm em suy nghĩ, tổn thương? Có phải tôi không biết cách thể hiện tình cảm của mình? Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để sống với chồng là người đồng tính Anh thấy sợ khi phải chạm tay vào người tôi. Anh còn cho tôi xem những tin nhắn yêu thương của anh và cậu đồng nghiệp gửi hàng đêm. Sau khi bài viết "Kết cục buồn của hôn nhân đồng tính" được đăng tải, Ngôi Sao đã nhận được thư tâm sự của những độc giả chung cảnh ngộ. Trong đó, có một...