Tôi không biết chọn ai để cưới
Tôi đưa cả anh sinh viên nghèo đã yêu nhau bốn năm và anh đồng nghiệp mới quen về ra mắt gia đình vì vẫn đắn đo không biết nên lấy ai.
ảnh minh họa
Năm nay tôi đã 25 tuổi, đã đến tuổi để ổn định cuộc sống, có một mái ấm của riêng mình. Trong khi bạn bè của tôi hầu như đã lập gia đình và có con thì tôi vẫn nằm trong đống hỗn độn những suy nghĩ không biết phải chọn ai.
Tôi tốt nghiệp chuyên ngành ngân hàng và sớm tìm được một công việc ổn định. Tôi đi làm đã được ba năm. Ba mẹ tôi cứ giục tôi lập gia đình. Tôi cũng rất muốn nhưng tôi đang phân vân không biết chọn ai.
Hồi tôi còn là sinh viên, tôi đã yêu một bạn học ngành kỹ thuật. Ngày đó cả hai chúng tôi còn ngây thơ lắm, chỉ biết yêu nhau và không nghĩ ngợi điều gì. Thời gian cứ thế trôi nhanh. Tôi ra trường và đi làm, suy nghĩ bắt đầu thay đổi.
Khi tự phải nuôi sống bản thân tôi biết kiếm tiền thật không đơn giản. Tôi trân trọng những đồng tiền tôi kiếm được nhưng làm việc trong môi trường như vậy khiến tôi cũng rất để ý đến ngoại hình và thời trang. Tôi sợ tôi không theo kịp mọi người bị lạc lõng. Anh là một sinh viên nghèo, gia đình bố mẹ làm ruộng, phải vay hỗ trợ để nuôi con học đại học. Ngày sinh viên chúng tôi thường đèo nhau đi chơi bằng chiếc xe đạp cũ, đi khắp nơi trong thành phố. Cũng chính chiếc xe đạp đó anh đã đèo tôi đi học tiếng Anh đầy đủ không bỏ buổi nào, ngày nắng cũng như ngày mưa bão. Tôi trân trọng những ngày tháng đó. Hai đứa đã ước sau này đi làm có tiền mua xe máy sẽ đi chơi thật nhiều, đi khắp nơi có thể.
Video đang HOT
Thật không may mắn, anh đã bị rớt lại 1 năm và ra trường sau tôi 2 năm. Thời gian tôi đi làm, anh vẫn đi học. Hai đứa thuê trọ gần nhau và ngày ngày anh vẫn nấu cơm đợi tôi về. Tôi đi làm xa và vất vả, cuối năm thường về muộn, anh lại bắt xe bus lên để đèo tôi bằng xe máy của tôi về.
Nhưng cuộc sống không êm ả như vậy. Tôi đi làm và bắt đầu có những mối quan hệ mới. Đầu tiên khi mới đi làm mọi người hỏi tôi có người yêu chưa, tôi trả lời là chưa vì một phần tôi ngại họ lại nói, mới ra trường đã có người yêu, một phần khác tôi không dám khoe người yêu vì anh còn đi học. Ngày đó, cách đây hơn một năm tôi bị mọi người gán ghép cho một anh đồng nghiệp.
Anh hơn tôi 8 tuổi và chững chạc hơn tôi rất nhiều. Thời gian đó tôi chưa được nhận chính thức nên khá nhiều sóng gió trong công việc, tôi tuyệt vọng đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ thôi việc. Tôi không biết anh đã âm thầm quan tâm tới tôi, lo lắng cho tôi và thường xuyên hỏi han động viên tôi. Tôi chỉ nghĩ cùng là đồng nghiệp, lại là người đi trước, tôi tâm sự với anh ngày càng nhiều. Chúng tôi khá hiểu nhau và tôi luôn lắng nghe những điều anh khuyên bảo.
Với những khó khăn trong công việc tôi không thể chia sẻ với anh bạn sinh viên, tôi nhận được sự quan tâm từ anh đồng nghiệp. Và sau này khi tôi được ký hợp đồng chính thức, tôi đã biết ơn anh rất nhiều vì nếu không có anh tôi đã nghỉ việc rồi. Chúng tôi không chỉ quan tâm đến nhau trong công việc, anh thường chủ động rủ tôi đi ăn và đưa tôi về, thay vì tôi gọi người yêu lên đón.
Ba tháng trôi qua, anh chính thức nói anh đã có tình cảm sâu đậm với tôi. Khi biết đều này, tôi chắc chắn là không thể, tôi đã nói với anh, tôi có người yêu rồi nhưng anh không tin, vì mọi người trong phòng nói tôi chưa có. Anh vẫn tiếp tục theo đuổi tôi, cho đến một ngày anh biết tôi thực sự đã có người yêu nhưng tình cảm của anh không hề thay đổi. Anh vẫn đưa tôi về, vẫn quan tâm đến tôi rất nhiều. Dần dần tôi mở lòng mình và đón nhận anh.
Vào đêm giao thừa của Tết dương lịch năm ngoái, anh đã cầm tay tôi, đưa tôi đi dạo bờ hồ, nghe nhạc và nói anh yêu tôi. Trong lòng tôi thực sự lâng lâng hạnh phúc. Tôi đã đón nhận tình cảm đó và phụ tình yêu 4 năm sinh viên. Tôi đã bắt đầu từ chối anh sinh viên nhiều hơn và nói dối nhiều hơn. Tôi không nghĩ đến việc chia tay vì sợ ảnh hưởng đến việc học tập của anh sinh viên.
Cứ kéo dài song song hai thứ tình yêu như vậy cho đến một ngày anh sinh viên ra trường. Anh đồng nghiệp đã nói tôi phải chia tay anh sinh viên, nhưng cho đến giờ đã gần một năm mà tôi chưa thể chấm dứt chuyện tình cảm với anh chàng sinh viên nghèo được. Anh chàng sinh viên cũng đã tìm được công việc chưa ổn định và thu nhập lại thấp.
Tôi đắn đo không biết nên chọn ai. Tôi lần lượt đưa cả hai về ra mắt gia đình tôi. Tất cả moi người đều nói tôi nên chọn anh đồng nghiệp. Tuy gia đình anh cũng không giàu có nhưng hai chúng tôi cùng làm ngân hàng có khả năng mua nhà và có thể sống tạm ổn ở Hà Nội. Còn nếu lấy anh bạn bằng tuổi thì sẽ khó có thể mua được nhà và sẽ khổ vì tôi sẽ phải làm dâu trưởng (phải sinh con trai), gánh vác mọi việc trong gia đình anh. Mọi người còn nói bạn ấy quá trẻ con, hai người không hợp tuổi.
Còn với anh đồng nghiệp thì chúng tôi hợp tuổi, anh là con thứ nên cũng không quá quan trọng chuyện con cái, làm cùng công việc nên hiểu nhau và dễ thông cảm. Tôi lại bị bệnh thận nên nếu có bầu cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe nhiều. Nhà anh bạn bằng tuổi lại muốn anh vào Nam kiếm sống với hai chị gái trong đó và đưa cả tôi vào nhưng tôi không thể đi được vì tôi còn gia đình ở ngoài này. Tôi rất đắn đo không biết nên chọn ai.
Theo VNE
Người yêu em còn tốt hơn Kim Tan
Phẩm chất của người đàn ông tôi yêu còn tốt hơn anh chàng Kim Tan bội phần.
Một buổi tối thứ bẩy như thường lệ, anh hẹn tôi ở một quán cà phê quen thuộc. Đang nói chuyện vui vẻ, anh bỗng hỏi tôi: "Các cô gái đều thích anh chàng Kim Tan, em có thích anh giống như thế không?". Mặc dù rất mê anh chàng si tình, lãng mạn trong phim "Những người thừa kế" nhưng tôi vẫn khéo léo trả lời: "Không! Em chả thích tẹo nào. Em chỉ thích cái anh hiền lành, mộc mạc, giàu tình cảm ngồi ngay trước mặt em thôi". Anh mỉm cười mãn nguyện, ôm tôi vào lòng và tự cao: "Em đúng là có con mắt nhìn người".
Chẳng hiểu từ bao giờ tôi đã yêu chàng trai hiền lành nhưng lại có vẻ ngoài vô cùng lạnh lùng như anh. Anh thích tôi từ những năm đầu đại học nhưng anh chẳng dám thổ lộ. Anh lạnh lùng, kín đáo, chỉ biết ngày ngày vác sách lên thư viện học bài, gặp tôi mà hai tai ửng đỏ, lắp bắp không thành lời. Thế mà chỉ chưa đầy một năm, chàng trai rụt rè, nhút nhát ngày nào đã nói lời tỏ tình với tôi trước mặt bao người.
Anh không phải là một người khéo ăn nói, anh luôn che giấu cảm xúc của mình trong lòng, không muốn chia sẻ với ai nhưng khi yêu tôi, anh không giấu diếm tôi bất cứ điều gì. Chỉ có điều, anh thường khiến tôi buồn lòng vì anh rất ít khi đưa tôi đi chơi, ít bày tỏ cảm xúc, anh chỉ yêu tôi theo cách riêng của mình.
Anh không nắm tay tôi đi dưới trời mưa lãng mạn, không có những điều bất ngờ để gây sự chú ý với tôi. Anh nhẹ nhàng, bình dị như chính con người anh. Thế nhưng, anh luôn dành cho tôi những cử chỉ, quan tâm, chăm sóc ân cần.
Dẫu anh không lãng mạn như trong phim ảnh nhưng anh luôn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương chân thành (Ảnh minh họa)
Anh yêu tôi, là khi tôi bị ốm, anh ngồi chăm tôi suốt đêm trong phòng trọ, anh thay khăn liên tục để giúp tôi chóng vượt qua cơn ốm sốt mê man. Sáng ra, tôi thấy anh ngủ gục trên ghế, đôi mắt quầng đen vì thức trắng đêm chăm sóc tôi. Anh nấu cháo động viên tôi gắng ăn để mau lấy lại sức khỏe. Anh mượn vở bạn bè chép bài giúp tôi.
Anh yêu tôi, là khi tôi đi thực tập, đối diện với những áp lực công việc, anh luôn kề bên lắng nghe tôi phàn nàn cả đêm, lo cho tôi gầy yếu và hao mòn vì công việc. Anh là bờ vai vững chắc để tôi tựa vào mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, ý chí lung lay. Nếu không có anh, tôi không biết mình sẽ phải vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này như thế nào. Chỉ biết rằng, với tôi, anh là số một, là người đàn ông duy nhất trên thế gian này mà tôi có thể tự tin dựa vào.
Tôi thấy mình thật có lỗi khi anh làm bao nhiêu việc thầm lặng như vậy để tôi có thể yên tâm công tác vậy mà lúc nào tôi cũng bắt anh phải lãng mạn, so bì anh với người này, người kia. Tôi xấu tính, tôi vô tâm, tôi luôn muốn anh được hoàn hảo nhưng thực sự bản thân tôi chưa bao giờ hoàn hảo trong mắt anh. Thế nhưng, anh chẳng bao giờ so sánh tôi với cô gái này, cô gái khác, anh chỉ âm thầm bên cạnh tôi, là bờ vai vững chắc cho tôi dựa vào và là người đàn ông để tôi có thể tin tưởng, gửi gắm suốt cuộc đời này!
Tôi nhận ra một điều khi mình so sánh người yêu chưa được mặt này, chưa được mặt kia, tốt nhất là nên nhìn lại bản thân mình. Bởi chính bản thân chúng ta đôi khi vô tình đã làm cho "một nửa" của mình bị tổn thương chỉ vì những nhận xét vô tư, không suy nghĩ. Hãy luôn để anh ấy được đẹp trong mắt bạn và trong mắt mọi người bởi khi anh ấy hạnh phúc cũng có nghĩa là bạn đã tự mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Theo VNE
Hỡi các nàng dâu, hãy bớt tai quái đi! Đừng vội vàng kết tội tất cả những bà mẹ chồng trên thế gian này, oan cho chúng tôi lắm! Nghe các bạn than thân trách phận, kể xấu mẹ chồng mà tôi cũng cảm thấy xót lòng nhưng hãy thử hỏi chính bản thân mình và tham khảo ý kiến của những người xung quanh xem tại sao sự tình lại như...