Tôi khóc không biết bao nhiêu lần vì những chậu xương rồng của chồng
Thú thật tôi không hiểu loài cây xương xẩu, gai góc ấy có điể.m gì để chồng tôi chế.t mê chế.t mệt như thế.
Tôi khóc không biết bao nhiêu lần vì những chậu xương rồng của chồng. (Ảnh minh họa)
Hồi yêu nhau, cứ vài tháng anh lại tặng tôi một chậu hoa xương rồng. Lúc đó tôi vui lắm. Anh nói anh thích xương rồng nhất trong các loại hoa vì nó có vẻ đẹp lạ và tượng trưng cho nghị lực sống. Kể ra thì cuộc đời chồng tôi cũng lắm bi ai. Bố anh mất lúc anh lên 8. Mẹ anh đi bước nữa với người đàn ông cùng làng. Anh bị bố dượng đán.h đậ.p suốt 2 năm mới được nhà nội dẫn về cưu mang.
Anh kể chính bà nội đã tặng anh một chậu xương rồng và dạy anh phải cố gắng ngẩng cao đầu mà sống. Từ đó anh đam mê luôn loài hoa này. Mỗi khi gặp khó khăn trong cuộc sống anh lại nhìn ngắm những cây hoa anh chắt chiu trồng xới để có thêm nghị lực. Nhờ thế mà giờ anh có cuộc sống ổn định, có nhà ở tuổ.i 32, có xe và đã lên được vị trí quản lí nhân sự.
Lần đầu tiên về nhà anh chơi, tôi khá bất ngờ với khoảng vườn nhỏ phía sau. Anh làm một khu vườn xinh xắn với đủ những loại xương rồng, sen đá. Cây nào cũng tròn mẩy. Có nhiều cây được chăm sóc tốt đến mức nở hoa rất đẹp. Tôi bị cuốn hút ngay vào khu vườn ấy. Tôi còn hứa sau này trở thành vợ anh sẽ cùng anh chăm sóc vườn hoa.
Video đang HOT
Tôi còn định sau cưới sẽ cùng anh chăm sóc vườn cây. (Ảnh minh họa)
Rồi chúng tôi trở thành vợ chồng và cuộc sống cũng không còn màu hồng nữa. Hàng đêm, chồng tôi cứ thơ thẩn tới khuya ngoài vườn. Anh nói giờ này anh phải canh mấy con ốc sên để chúng không phá cây. Chỉ cần xuất hiện một con thôi anh cũng phải bắt bằng được. Tới 12h đêm anh mới vào, lúc đó tôi đã mệt và ngủ quên rồi.
Thôi thì chưa con cái anh dành thời gian cho thú vui cũng được. Giờ tôi đã có con nhỏ mà anh vẫn cứ ngày ngày dành hết thời gian rảnh cho cây. Mỗi ngày anh thấy tôi quay mòng mòng với con nhưng anh vẫn bình chân như vại ngoài vườn cho tới giờ đi làm. Có ngày tôi chạy đến công ty mà bụng đói meo vì không kịp ăn gì. Vì chuyện chăm sóc cây mà vợ chồng chúng tôi bắt đầu nảy sinh xung đột.
Có lần con tôi sốt quấy khóc. Tôi hối thúc chồng đưa con đi bệnh viện nhưng anh cứ bảo để bé ở nhà theo dõi thêm. Tôi bực bội nói nặng lời thì anh cũng cáu nhặng lại rằng còn đang bận bón phân và phun thuố.c nước vôi trong cho cây. Tôi tức nghẹn họng. Với anh, cây còn quan trọng hơn con. Tôi buộc phải gọi taxi, hai mẹ con tôi nhập viện mặc cho anh ngồi nhà giữ cây.
Hay mới đây thôi, anh đòi tôi đưa 10 triệu để anh nới rộng vườn và mua thêm ít hạt giống mới về trồng. Tôi không đưa. Tết nhất sắp đến, con cái còn nhỏ, số tiề.n ấy phải dành dụm mấy tháng mới có được. Vả lại vườn có nhiều cây thế, anh đã tốn rất nhiều thời gian rồi. Giờ nếu trồng thêm chắc anh quên mất vợ con anh luôn. Thế mà anh giận tôi. Anh nói tôi ích kỉ không cho anh theo đuổi đam mê.
Giờ thì anh ôm chăn mền ra nằm một góc ở khu vườn vì “không muốn nhìn thấy mặt cô nữa”. Tôi buồn quá. Có chồng thế cũng như không. Phải làm sao để chồng tôi bớt bớt thú vui này đây?
Theo Afamily
2 lần vác cả trăm triệu đi giả nợ cho vợ, tôi có nên ly dị?
Nhà tôi ở giữa trung tâm thành phố của một tỉnh vùng núi phía Bắc. Hai vợ chồng tôi làm cán bộ nhà nước, vợ làm nghề y trong một cơ quan y tế của huyện, tôi vừa đi làm vừa mở thêm một cửa hàng kinh doanh thiết bị điện ở nhà. Chúng tôi có một con nhỏ hơn 4 tuổ.i.
Vợ tôi ngoài 30, tính tình khá thẳng thắn, ương bướng và ham chơi. Ngày còn yêu tôi chế.t mê chế.t mệt cái "cá tính" ấy, ai dè lấy nhau rồi, tôi phát sợ cái tính ham chơi của vợ: sắm sửa quần áo đắt tiề.n, đi liên hoan, tiệc tùng không biết chán. Biết tính vợ như vậy nên khi vợ bảo cơ quan bắt đi học để hoàn thiện bằng cấp, sau này còn quy hoạch chức nọ chức kia là tôi gạt đi ngay. Ở nhà có chồng quản mà cô ấy còn đi chơi sớm tối, ở cơ quan thì suốt ngày liên hoan, rượu chè nên tôi không dám để vợ đi học xa dưới Hà Nội.
Thế nhưng, sau nhiều lần vợ thuyết phục và hờn trách, rằng tôi không tạo điều kiện cho cô ấy nâng cao trình độ cho bằng thiên hạ, cứ để xã hội co.i thườn.g, rằng tôi không giúp cô ấy thăng quan tiến chức thì thôi lại còn làm rào cản trên con đường sự nghiệp của cô ấy. Thế là tôi đành chịu thua, ở nhà trông con cho cô ấy đi học xa, được cái cứ thứ 7, chủ nhật là cô ấy về và chỉ học 2 năm.
Ở lớp vợ tôi, cô ấy lúc nào cũng rất má.u mặt như đàn chị trong lớp, phần vì tính khí khá mạnh mẽ, phần vì tiề.n bạc rủng rỉnh (nhà tôi kinh doanh cũng khấm khá) nên rất được nể trọng. Được tung hô, ca ngợi như "đại ca" cô ấy càng lao vào ăn chơi, nhậu nhẹt với đám con trai nghịch ngợm, nhất là l.ô đ.ề. Vợ tôi chơ.i l.ô đề từ trước, nhưng giấu giếm nên tôi không biết. Nay xuống trường học sống có một mình không ai quản nên ra sức chơi bời như "cá gặp nước". Lúc được thì lại phung phí vào quần áo, chơi bời, lúc mất là vay nợ chỗ nọ chỗ kia.
Cuối tuần nào vợ tôi cũng về nhà và mua quà cho hai bố con nên tôi cũng không để ý. Cho đến một hôm, cô ấy nghỉ học về giữa tuần nên tôi ngạc nhiên. Sau khi gạn hỏi lý do mới biết cô chơ.i l.ô đề nợ 300 triệu, giờ chủ nợ đang thúc ép và cho cô 3 ngày để lo trả. Cô định vay lũ bạn ở nhà nhưng chúng không có, thế là phải khai thật với tôi để trả.
Phải nói thực tuy chúng tôi cũng có chút của ăn của để nhưng không nhiều (vì tôi mới kinh doanh được vài ba năm) hai vợ chồng dành dụm được hơn ba trăm triệu dự định mua ô tô để đi nội đi ngoại cho con cái đỡ nắng mưa. Nay cô ấy khóc sụt sùi và xin tôi tha thứ, hứa lên hứa xuống sẽ không bao giờ chơi nữa nên tôi đành rút tiề.n ra trả nợ cho vợ. Lúc ấy tôi bực lắm, đã định không cho vợ học hành tiếp, lôi cổ về nhà cho xong nhưng nhìn thấy vợ nước mắt ngắn nước mắt dài lại có vẻ thành khẩn nên thương.
Thế rồi tôi thấy vợ chỉn chu hơn, qua một vài người bạn ở dưới Hà Nội cho biết cô ấy cũng bớt chơi bời, tập trung cho việc học, khi về nhà thấy vợ thường xuyên bếp núc con cái, bớt shopping là tôi thấy vui. Nói thực, tôi nổi tiếng là một người đàn ông hiền lành, yêu và chiều vợ hết mực, chỉ cần vợ biết lỗi là tôi bỏ qua hết.
Tôi tưởng mọi việc như thế đã yên ổn, còn 3 tháng nữa là vợ tôi hoàn thành khóa học và trở về với gia đình, công việc. Chẳng ngờ, mới hôm qua thôi là cuối tuần mà cô ấy không về, tôi gọi điện thì cô ấy không nghe máy. Đợi hơn 1 ngày không liên lạc được, linh tính tôi mách bảo có chuyện chẳng lành. Tôi bắt xe ngay xuống chỗ vợ học thì mới vỡ lẽ, vợ tôi đang bị xã hội đen hỏi thăm vì nợ 400 triệu tiề.n lô không trả được.
Trong nước mắt, vợ tôi thú nhận là muốn kiế.m tiề.n chuộc lại số tiề.n cũ mà chúng tôi dự định mua ô tô nhưng không thành, càng lao vào càng thua. Tôi chế.t điếng người, ức đến phát điên. Gia đình tôi đã biết chuyện và bắt tôi ly dị nhưng tôi không muốn, nhưng trả nợ tiếp cho vợ thì tôi phải chạy vạy đi vay. Tôi không biết phải làm sao bây giờ?
Theo Trần Cường/ Dân Việt
Ngủ gật không bán được rau, sợ không có tiề.n mua rượu cho bố sẽ bị đán.h Nó ngập ngừng, nhìn vẻ đáng thương của nó, chủ quán muốn cho nó chai rượu luôn, thậm chí còn cho nó ít tiề.n. Nhưng ông nhận ra sự mạnh mẽ trong con người nó. Anh lao vào quán, ôm chặt lấy thằng bé nức nở câu xin lỗi. (Ảnh minh họa) Từ ngày vợ mất, anh đâ.m ra đổ đốn, chán nản,...