Tôi khó xử giữa mối quan hệ của mẹ và vợ
Vợ tôi không khéo như người ta, thẳng tính quá, nói thì vợ bảo không quen sống giả tạo.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi lấy nhau rồi ra ở riêng, vợ tôi trước kia là một người khá hiền, xinh đẹp, có học thức, luôn cởi mở, sống tình cảm với mọi người nên gia đình chồng và không ngoại trừ cả bố mẹ chồng đều rất yêu mến, mặc dù bố mẹ tôi nổi tiếng là khó tính. Chỉ có một điều duy nhất ở vợ khiến tôi băn khoăn là cô ấy hơi thẳng tính, khá bướng. Mâu thuẫn nảy sinh khi mẹ chồng tôi ra chăm con dâu lúc sinh, còn trước đây kể cả khi mang bầu cô ấy vẫn khỏe mạnh và tự mình lo cho bản thân được, tôi cũng không phải làm gì nhiều. Ngày sinh, cô ấy dành tiền tiết kiệm để chọn nằm trong một bệnh viện dịch vụ trọn gói vì nói không muốn mọi người trong gia đình phải vất vả. Vợ sợ mẹ tôi huyết áp thấp không chăm được, như thế tôi cũng không phải vất vả chạy đi chạy lại. Bởi vậy, lúc cô ấy sinh thì mẹ chồng tôi cũng không phải trông nom, túc trực. Chỉ có điều, tôi thấy cô ấy có gì hơi khác từ ngày đấy.
Lúc bảo ra viện, cô ấy không muốn về, thậm chí còn bảo tôi rằng thích nằm viện thêm vì có cảm giác thoải mái. Khi về nhà, mẹ tôi không biết thì luộc cho cô ấy cái móng giò và rau ngót, tôi thấy cô ấy nói mệt và xin phép đi xuống phòng rồi khóc. Hỏi ra cô ấy nói mới sinh con được một tuần, không nhai mấy món thịt luộc, móng giò luộc cứng như thế, tôi trách cô ấy muốn ăn gì thì phải nói. Tôi thấy cô ấy thật ích kỷ.
Tôi đi làm cả ngày, còn mẹ ở nhà chăm con dâu. Tôi chỉ biết sáng nào bà cũng nấu cho vợ tôi nồi cháo đỗ và luộc quả trứng. Tôi cũng quan tâm hỏi vợ có ngán không thì cô ấy bảo không sao. Rồi dần dần, được một tháng sau khi sinh, mẹ tôi không nấu cho 2 vợ chồng nữa, bà chỉ nấu cho 2 ông bà ăn, lúc nào cô ấy dậy tự nấu. Có hôm 10h cô ấy mới dậy, hỏi ra mới biết cả đêm trông con không ngủ. Tôi cũng chỉ bảo cô ấy thôi thì ăn cơm trưa luôn, nhịn bữa sáng, vậy mà cô ấy gọi mẹ đẻ lên nhờ mua bánh mỳ. Mẹ tôi giận, nói cô ấy sao lại gọi mẹ đẻ lên, làm bà tự ái.
Video đang HOT
Con của chúng tôi hai tháng đầu khóc khá nhiều, mẹ tôi ban đêm thấy cháu khóc mà vợ tôi dỗ không được thì chạy xuống phòng bế vì sợ con dâu đau vết mổ, vậy mà vợ tôi không cho bà bế, bắt bà lên nhà, cô ấy muốn tự dỗ con mà mẹ tôi cứ nhất quyết giằng bế. Mẹ tôi thấy vậy nên từ lúc ấy bà cũng không xuống nữa. Tôi thấy mẹ khóc nên mắng vợ, cô ấy chỉ giải thích vì mẹ tôi huyết áp thấp nên không muốn cho bà trông đêm rồi thấy bất lực khi không dỗ được con nín nên mới vậy.
Rồi mẹ tôi cũng theo quan điểm các cụ ngày xưa, bà rất tín, thấy ai bảo gì bà cũng chỉ nghe mà bảo lại. Còn vợ tôi thì khác, cô ấy hay nuôi con theo kiểu khoa học ngày nay, theo sách vở, đọc trên mạng, hỏi bác sĩ…, nói khách quan thì mẹ tôi cũng khá bảo thủ. Vì vậy mẹ chồng và nàng dâu luôn có quan điểm khác nhau trong nuôi dạy trẻ. Khi vợ tôi sinh được 2 tháng thì mẹ về quê, cô ấy ở nhà vừa chăm con vừa cơm nước, tính tình lại dễ như thường.
Đỉnh điểm mâu thuẫn là sau khi hết cữ, cô ấy bắt đầu đi làm thì mẹ tôi lại ra trông cháu. Mẹ thấy vợ tôi hôn lên trán, lên tay con, bà chỉ bảo: “Thơm tay nó thì mai sau nó thành ăn cắp vặt”, rồi vì thơm trán con nhiều nên nó mới quấy khóc, bướng bỉnh như thế. Bà bảo vợ tôi phải bước qua đống lửa khi ở ngoài vào để tránh vía, tránh tà. Lần đầu tiên vợ tôi đỏ bừng mặt và nói lại mẹ, cô ấy nói sao tôi không phải bước qua lửa để tránh tà mà chỉ có cô ấy. Tôi đã quát vợ vì mẹ cũng nghe người ngoài nói thế chứ bà đâu có nghĩ vậy. Bố tôi cũng vào cuộc, ông trách vợ tôi cứ đi làm về là sai chồng làm việc nhà, vừa nấu ăn vừa nghe điện thoại và những chi tiết vụn vặt khác.
Nói thật, bố mẹ tôi khá truyền thống, ông bà luôn muốn một người phụ nữ của gia đình. Vợ tôi bảo cũng đi làm mệt sao về việc nhà lại không được nhờ chồng; có điện thoại sao lại không được nghe khi đó là điện thoại công việc? Tôi đã quát cô ấy vì bố mẹ không cho phép con cái được cãi lời. Sau lần ấy, tôi cũng hỏi sao vợ lại thế. Cô ấy chỉ nói bố mẹ chồng không quan tâm, không yêu thương con dâu, tôi đi làm cả ngày không biết được. Còn mẹ tôi lại nói khác hoàn toàn, tôi không biết nghe ai. Bây giờ tôi cũng tự giác hơn trong việc việc nhà, không để cho vợ phải nhờ trước mặt bố mẹ nữa. Tôi cũng nói chuyện riêng để 2 bên hiểu nhau hơn.
Tôi không thể phủ nhận vợ chăm con rất khéo, cô ấy rèn cho con ăn ngủ nề nếp, không ốm đau, không quấy khóc mà rất ngoan. Giờ mẹ cũng không tham gia nhiều vào cách nuôi con nữa, mẹ nghe con dâu bảo gì thì làm vậy, mọi mâu thuẫn cũng đỡ. Có điều tôi không biết vì sao cô ấy không vui và kiệm lời mỗi lần bố mẹ ra chơi, chỉ chào hỏi rồi trong bữa cơm ngoài 1-2 câu hỏi thăm cũng không nói câu nào. Cô ấy chỉ vui vẻ thực sự khi nói chuyện với con, với gia đình nhà vợ, với tôi cô ấy cũng lạnh lùng hơn dù vẫn hoàn thành nhiệm vụ người vợ, người mẹ. Tôi hỏi thì vợ chỉ nói không làm khác cảm xúc được, có sao làm vậy. Tôi thấy vợ hơi quá đáng, vì sao cô ấy cứ phải nhớ lâu thù dai như thế, nhiều lúc tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì nữa. Nhiều lần vợ chồng mâu thuẫn cũng chỉ vì chuyện của bố mẹ chồng, tôi cũng biết bố mẹ hay gây áp lực và can thiệp vào chuyện của con cái, không chỉ riêng với con dâu mà với bất kỳ thành viên nào trong nhà.
Vợ tôi không khéo như người ta, thẳng tính quá, nói thì vợ bảo không quen sống giả tạo, yêu thì bảo yêu, không thích thì bảo không thích, miễn là cô ấy sống đúng đạo làm dâu là được. Giờ tôi phải làm sao để cô ấy hiểu và thay đổi thái độ với bố mẹ chồng? Tôi cũng không hiểu sao sau khi sinh con cô ấy lại khác trước vậy, liệu có phải cô ấy bị trầm cảm sau sinh?
Theo VNE
Từ sau khi sinh đứa con thứ hai, vợ tôi luôn để cửa mở khi tắm và sự thật phía sau
Tôi lao vào phòng tắm, đứng vào chỗ em hay đứng tắm, nhìn ra ngoài. Tôi chợt thấy sống mũi mình cay cay.
Tôi không dám tự nhận mình là một người đàn ông tốt nhưng trong con mắt nhận xét của nhiều người thì tôi lại là một người như vậy. Chung thủy, cũng chăm chỉ kiếm tiền, yêu thương vợ. Tôi nghĩ ở cái xã hội xô bồ, nhiều cám dỗ hiện nay thì như vậy là quá đủ để nói về một người đàn ông tốt.
Tôi cũng đã có gia đình. Vợ tôi là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi đã có 3 năm yêu nhau trước khi quyết định làm đám cưới. Nói về sự hiểu nhau thì có chứ còn sâu sắc đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng biết nhau đang nghĩ gì thì tôi đảm bảo kiểu này chỉ có trong mấy câu chuyện ngôn tình mà thôi. Chính vì thế, đám cưới của chúng tôi vẫn được gọi là hạnh phúc viên mãn.
Sau khi kết hôn, vợ tôi đã chứng tỏ luôn mình là người phụ nữ của gia đình. Em gần như bỏ hết những thói quen, sở thích của mình để hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của một người vợ đảm. Nghĩa là tôi đi làm về, chỉ có việc tắm rửa rồi ngồi vào bàn ăn mà thôi. Tất cả việc nhà đều do một tay em làm hết. Thấy em nhiệt tình nên tôi cũng kệ luôn, nghĩ rằng mình xứng đáng để em phục vụ như vậy. Và tôi bắt đầu sai lầm từ ngày ấy.
Tôi cứ nghĩ em quên cho đến những ngày sau đó em vẫn tiếp diễn tình trạng đi tắm không đóng cửa. (Ảnh minh họa)
Em sinh đầu lòng cho tôi một cậu con trai bụ bẫm, kháu khỉnh ai cũng yêu. Có con rồi, quỹ thời gian em dành cho bản thân cũng chẳng còn nữa. Còn tôi, tôi vẫn vậy. Vẫn tự do bay nhảy và làm những việc mình thích. Người ta tôi lấy được người vợ trên cả tuyệt vời. Vậy mà tôi lại... Em tiếp tục sinh thêm cho tôi một cô con gái bé bỏng nữa. Nhìn vào, người ta tấm tắc khen hạnh phúc gia đình tôi thật viên mãn. Tôi thì lại tự cao với những gì mình đang có mà ko để ý rằng mình có nó từ đâu. Cho đến ngày...
- Em đi tắm mà sao không chịu đóng cửa vào chứ. Mất lịch sự quá!
Em không nói gì, chỉ ậm ừ xin lỗi tôi rồi nhanh chóng ôm lấy con. Tôi cứ nghĩ em quên cho đến những ngày sau đó em vẫn tiếp diễn tình trạng đi tắm không đóng cửa. Mà không, chính xác hơn là từ ngày đi sinh đứa con thứ hai, em đi tắm không bao giờ đóng cửa. Nghĩ rằng em đang giấu diếm mình điều gì đó. Tôi lao vào phòng tắm, đứng vào chỗ em hay đứng tắm, nhìn ra ngoài. Tôi chợt thấy sống mũi mình cay cay.
Từ chỗ này, nhìn ra chỗ hai đứa con tôi hàng ngày chơi cùng nhau vô cùng rõ. Bất giác đau nhói trong tim, tôi nhớ con trai đầu lòng của tôi còn nhỏ. Đứa con thứ hai mới sinh cũng mới được vài tháng. Nhà lại không có ô sin, trăm công ngàn việc đổ lên đầu em. Em đi tắm không đóng cửa, đơn giản là vì không có ai giúp em trông con. Em buộc phải mở cửa để dõi theo các con, sợ chúng có chuyện. Nước mắt của một thằng đàn ông ích kỉ như tôi rơi xuống. Thì ra bấy lâu nay, em vẫn âm thầm chịu đựng sự vất vả, cực nhọc mà không than vãn bất cứ câu nào.
Tôi cứ mải miết vui với những cuộc chơi của riêng mình mà không biết rằng ở nhà em đang quay cuồng trong việc nhà cửa, con cái. Sự vô tâm, ích kỉ của bản thân còn suýt nữa đẩy tôi vào sai lầm nếu cứ tiếp tục nghi ngờ em này nọ. Tôi chợt thấy mình thật may mắn. Vì em đã chịu đựng chứ không vì chuyện tôi vô tâm mà bỏ tôi. Vẫn còn kịp để tôi nói với em câu xin lỗi và thay đổi chính bản thân mình trước khi quá muộn.
Theo Phunutoday
Có nên ở rể Em muốn ở cùng ba mẹ nhưng cũng hiểu cho tôi, cũng sợ về tôi sẽ khó xử nên cũng nói để tôi quyết. Tôi và em quen nhau đến nay được 7 tháng, hai đứa làm chung cơ quan. Dù chỉ quen nhau thời gian không lâu nhưng tình cảm dành cho nhau là thật lòng. Được gia đình hai bên ủng...