Tôi khó chịu với người chị dâu quá ranh mãnh
Anh trai tôi cưng vợ đến mù quáng, không biết chị sai đúng ra sao nhưng luôn bênh chị, ở nhà trông con để chị đi spa.
Ảnh minh họa
Trước kia anh trai tôi bị cấm khi yêu chị vì chị ở xa quá, lại không làm kinh doanh như nhà tôi nhưng anh không nghe. Mẹ chị biết được cũng ghét anh tôi ra mặt, không chấp nhận anh làm con rể. Họ chia tay, trước mặt anh chị nắm tay người đàn ông khác mà anh chẳng biết sao vẫn theo chị không buông. Bị chị cự tuyệt, đẩy ra như vậy mà anh vẫn ở cạnh, mẹ tôi đi mời thầy cũng không tác dụng. Cuối cùng anh thuyết phục được mẹ chị chấp nhận, nhưng lễ thành hôn sẽ ở ngoài nhà chị, nhà tôi ra được hay không bà không quan tâm, vậy mà anh cũng đồng ý. Đến lúc họp sui gia, ba chị đã chỉ vào mặt gia đình tôi nói nếu con gái ông vào đó có làm sao thì chúng tôi no đòn, ông sẽ sờ gáy mẹ tôi đầu tiên, bẻ gãy cổ anh tôi, phải đi tù ông cũng không sợ. Bị nhục mạ vậy mà anh tôi còn thề với ông ta, hứa trăng hứa mây.
Về làm dâu chị không làm gì phụ giúp gia đình mỗi khi có việc, bị nói thì chị lại kiếm anh tôi làm lá chắn. Đã 5 cái tết qua, sau mấy năm anh tôi phải chờ chị “lớn” thì chị cũng chịu có cháu ở tuổi 27. Từ khi về làm dâu, chị chưa bao giờ tự động mua quà biếu mẹ tôi, chỉ có ba tôi tết nào chị cũng mua trà (ba tôi thích trà) rồi “bố con” ngọt như mật, còn chị không coi mẹ tôi ra gì. Chị là dâu mà ranh mãnh, lôi tất cả quay lưng với mẹ tôi, chị dâu cả cũng chẳng coi mẹ ra gì nữa, ba thì mắng mẹ không tiếc lời nếu nhờ chị vài việc. Chị nắm được thóp ông thích thơ với trà nên lấy được lòng.
Anh trai tôi cưng vợ đến mù quáng, không biết chị sai đúng ra sao nhưng luôn bênh chị, ở nhà trông con để chị đi spa, không thì cũng vứt con cho giúp việc để dắt vợ đi hẹn hò. Tôi thật sự khó chịu với chị dâu của mình.
Video đang HOT
Theo VNE
1 lần ở nhà cùng vợ vào thứ 2, tôi rớt nước mắt và thương cô ấy vô cùng
Tôi đã một mực tin tưởng rằng vợ mình chẳng còn ai có thể sướng hơn khi ở nhà không phải làm gì có chồng nuôi. Nhưng rồi tôi đã phải hối hận vô cùng với cái suy nghĩ đó của mình.
Ảnh minh họa
Tôi lấy vợ cách đây gần 8 năm. Tôi là trưởng phòng của 1 công ty, còn vợ tôi là nhân viên dưới quyền hành của tôi. Cả tôi và vợ đều yêu nhau khá muộn. Trước đó thì cả hai cũng đã trải qua một vài mối tình nhưng không đến được đích. Sau đó thì bẵng đi 1 thời gian dài không yêu thương ai cả cho đến ngày vợ chồng tôi gặp nhau và quyết định tìm hiểu cho đến khi về chung 1 nhà.
Gia đình tôi khá neo người, cả nhà chỉ có bố mẹ và tôi. Trước tôi còn có 1 chị gái nhưng chị đã lấy chồng và hiện tại đang sống ở nước ngoài nên cũng không có mấy khi chị về được. Bố mẹ tôi khá lớn tuổi nên ông bà tương đối khó tính và kỹ tính. Ngày mới yêu Ngà, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng em là gái tỉnh lẻ, đã thế lại khá xinh đẹp và khéo léo chắc chắn bố mẹ tôi sẽ ưng thuận lắm.
Yêu thương được hơn 1 năm thì tôi mới chính thức đưa em về ra mắt. Nhưng trong cái ngày ra mắt tôi mới phát hiện thêm mẹ tôi còn không yêu quý người tỉnh khác. Mẹ chỉ thích tôi lấy gái Hà Nội gốc. Nhưng giờ thì được mấy cô gái gốc ở đây đâu. Tôi phải dày công năn nỉ mẹ mãi mẹ mới gật đầu trong chuyện tiếp tục cho chúng tôi tìm hiểu nhau.
Mới chỉ tìm hiểu đã khó, đến cái lúc xin cưới thật sự thì chật vật vô cùng. Mẹ tôi không ưng Nga nên hỏi đi hỏi lại chuyện tôi thật sự muốn cưới Nga làm vợ khiến tôi càng cảm thấy mệt mỏi thêm. Dẫu vậy thì cuối cùng 1 đám cưới lộng lẫy ấy cũng là một thành quả sau những tháng ngày dài của việc cố gắng đấu tranh của đôi bạn trẻ, tạm gọi là yên ổn, yên bề gia thất ở cái tuổi đúng tầm.
(Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi cưới nhau về thì lập tức vợ tôi mang bầu, cũng từ đó tôi dặn em ở nhà nghỉ ngơi không phải động tay động chân vào việc gì cả. Em nhìn tôi dẫu tôi biết không vui nhưng vẫn đành gật đầu đồng ý. Vợ tôi sinh cho tôi đứa con gái đầu lòng rồi đến cậu con trai kháu khỉnh ngay sau đó 2 năm. Cùng lúc mới 3 năm đã có hai đứa, tôi thấy thoải mái với chuyện gia đình. Thu nhập cũng khá, bố mẹ đều có tiền riêng nên tôi không phải đưa. Cũng vì thế mà cả vợ chồng tôi đều thoải mái trong chi tiêu và không có gì ảnh hưởng đến ông bà nội nhiều.
Công việc của tôi thường xuyên phải đi công tác. Nên bản thân tôi không dành được nhiều thời gian ở nhà với vợ con. Vợ tôi ở nhà chưa từng than vãn hay trách cứ chuyện gì. Duy nhất có 1 lần cả khoảng hơn 5 năm về trước, vợ nói với tôi rằng muốn ra ở riêng, lúc đó vợ vừa mới ở cữ con trai tôi xong nên tôi nhớ rất rõ. Tôi còn nghĩ vợ sướng quá hóa rồ liền trách cứ: "Em ở nhà không phải làm gì, có bố mẹ chồng và chồng lo hết sao tự dưng muốn ra ở riêng cho ôm khổ cực vào người làm gì". Vợ im bặt và cũng từ đó không bao giờ hỏi đến chuyện này thêm 1 lần nào nữa.
Bình thường tôi công tác thường sẽ về vào cuối tuần, nếu ở nhà cũng chỉ có ngày chủ nhật. Nhưng mới vài ngày trước đây thôi, tôi về lần đầu tiên sau 8 năm chung sống với vợ tôi có mặt ở nhà vào thứ 2 tôi mới rơi nước mắt vì thương cô ấy. Bố tôi cũng đã đi trông hàng từ sáng như mọi khi, bình thường chỉ có mẹ và vợ tôi ở nhà. Hôm nay cũng vậy. Tôi về đến nhà nhưng im lặng đi vào. Nghe được tiếng mẹ quát:
- Cô đã giặt hết đồ chưa? đồ nhà mình phải giặt tay chứ đừng có lười biếng giặt máy hỏng hết quần áo.
- Dạ, con đang giặt nốt đây ạ.
- Nhanh lên rồi còn đi mà lau nhà, ngày nào cũng phải lau mới sạch sẽ thơm mát được. Với cả phải chuẩn bị mà cơm nước đi cho bố về còn ăn...
Tôi chỉ nghe được những tiếng lý nhí vâng dạ của vợ với mẹ. Thật sự có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng được công việc hàng ngày vợ vẫn làm mà tôi một mực cho rằng đó là nhàn hạ. Vợ giặt chậu quần áo trình ình to tướng đó rồi bê từ tận tầng 1 lên tầng 6 phơi. Mẹ tôi đã kỳ thị vợ đến cái mức như thế, mẹ không muốn bơm nước lên cao nên bắt vợ tôi giặt ở sân dưới tầng 1. Vậy thì còn gì thê thảm hơn bê chậu quần áo đó lên đến sân thượng tầng 6 để phơi. Tôi thấy vợ nặng nhọc chạy ra đỡ. Lên đến nơi tôi còn mệt muốn xỉu nữa là vợ mình, vậy mà cô ấy cắn răng không nói với tôi nửa lời về điều mẹ đối xử với mình.
Chưa kể xong việc vợ vội vàng lau nhà, kỳ cọ hết từ trên xuống dưới rồi đến nhà tắm, toa lét, tất tần tật mọi thứ. Xong rồi hấp tấp xuống bếp nấu cơm mà mẹ tôi không hề động tay giúp bất cứ 1 thứ gì. Nhìn vợ mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà tôi nước mắt rơi. Trong bữa cơm trưa đó của cả gia đình, tôi đã xin phép bố mẹ cho vợ chồng tôi ra ở riêng vì tôi muốn tự lo cho gia đình mình. Mẹ tôi nhìn liếc sang bên vợ tôi, tôi đành phải nói đỡ: "Con có ý định này khi chưa cưới vợ rồi. Nhưng rồi vợ con lại mang thai luôn nên con nghĩ ở lại nhà mình sẽ có mẹ chăm sóc đỡ đần cô ấy. Giờ hai con của con cũng lớn rồi, con nghĩ mình nên ra ở riêng".
Bố mẹ tôi đành gật đầu chấp thuận, vào phòng vợ khóc như mưa. Tôi ôm cô ấy rồi nói lời xin lỗi. Chỉ tại tôi đã quá vô tâm với vợ. Tôi đã không biết vợ mình phải chịu khổ bằng đó lâu. Từ đó thì vợ chồng tôi sống 1 cuộc sống riêng tư hơn, vợ tôi cũng không còn khổ sở như trước kia nữa. Tôi không thể làm mất lòng mẹ, nhưng kì thực đưa được vợ ra ở riêng coi như là 1 điều may mắn. Từ giờ vợ tôi sẽ không phải chịu dự ghẻ lạnh miệt thị từ mẹ tôi nữa. Càng nghĩ về những gì vợ đã phải gắng gượng trải qua suốt 8 năm qua mà tôi không thể ngăn nổi giọt nước mắt rơi xuống.
Theo blogtamsu
Một lần ở nhà, vô tình nghe thấy điều này, chồng thu dọn quần áo cùng em ra ở riêng Bao nhiêu lần ấm ức nhưng em không kể gì với chồng vì mong nhà cửa êm ấm, đến khi chồng phát hiện ra, anh thu quần áo nói hai vợ chồng dọn về nhà ngoại... ảnh minh họa Lấy chồng đúng là canh bạc cuộc đời, em may mắn lấy được người chồng yêu thương mình nhưng mẹ chồng thì đúng là......