Tôi im lặng vì giữ cho em chút thể diện cuối cùng
Tôi không thể cưới em, một cô gái sống quá bản năng nên tôi sẽ giữ im lặng cho em điều này. Em cứ sống và cứ yêu.
Ai cũng biết, tôi và cô ấy yêu nhau gần 5 năm. Ai cũng nghĩ chúng tôi chắc chắn rồi sẽ lấy nhau, sẽ thành vợ chồng. Có lẽ vì thế, cái tin tôi quyết định chia tay mặc cho cô ấy khóc lóc, cầu xin, năn nỉ, thậm chí là dọa chết sẽ khiến mọi người bàng hoàng, sửng sốt. Mọi người gọi tôi là thẳng Sở Khanh, kẻ đểu cáng. Ngay cả bố mẹ tôi cũng chửi rủa tôi không ra gì… Nhưng tôi im lặng. Tôi không muốn giải thích. Bởi vì tôi muốn giữ cho em chút thể diện cuối cùng.
Tôi chưa bao giờ vỗ ngực nhận mình là một người yêu tốt, lý tưởng hay hoàn hảo. Nhưng tôi không hổ thẹn với lòng mình khi nói yêu em tôi đã toàn tâm, toàn ý. Ngần ấy thời gian bên nhau, tôi chưa từng một lần buông câu tán tỉnh với cô gái. Cũng chưa bao giờ tôi mảy may suy nghĩ đó trong đầu. Tôi chưa phải là một người hoàn hảo, để có thể mua cho em mọi thứ em muốn, làm cho em mọi điều mà em mong đợi. Nhưng chí ít trong cuộc tình này tôi đã thật tâm, thật lòng yêu em, chung thủy với em.
Lần đầu tiên cùng em làm chuyện đó, tôi xác định sẽ lấy em làm vợ. Đó không phải chỉ là thứ trách nhiệm mà còn là vinh dự của tôi. Tôi nghĩ mình sẽ cưới em không phải vì “trót” là người đầu tiên của em, đơn giản vì tôi yêu và cảm thấy hạnh phúc khi có em làm vợ. 5 năm qua, tôi và em đã cùng nhau cố gắng như thế nào chắc em hiểu hơn ai hết…
Lần đầu tiên tôi đã bỏ qua cho sự phản bội của em. Nhưng em lại tiếp tục
Video đang HOT
làm điều ấy thêm một lần nữa… (Ảnh minh họa)
Vậy mà, em đã làm gì cuộc tình này vậy em?
Những lời này tôi đã muốn chôn sâu trong lòng. Tôi đã muốn mang theo nó xuống mồ bởi vì tôi nghĩ nếu đã không thể cho em một danh phận làm vợ thì sẽ giữ cho em chút thể diện cuối cùng. Nhưng em đã hủy hoại đi tất cả. Em đã tự mình đạp đổ mọi thứ trong tôi. Vì thế tôi phải viết cho em những lời này để rồi sau này tôi và em hoàn toàn không còn can dự tới nhau.
Lần đầu tiên khi em lên giường với người đàn ông khác chỉ vì chúng ta cãi nhau, tôi đã cay đắng chấp nhận. Nếu giờ tôi không nói ra chắc chắn em cũng không hề hay biết điều đó. Vì tôi đã im lặng, tôi bỏ qua cho em. Lần ấy, chúng ta cãi nhau. Em tức khí và đi tìm rượu giải sầu. Kết thúc của sự bất mãn ấy, em lên giường với một gã bạn vu vơ mà em quen. Nhưng vì sao tôi không nói ra, tôi vờ như không biết? Bởi vì sau đấy tôi thấy em hối hận thực sự, tôi thấy em ăn năn. 5 năm trời yêu nhau, tôi muốn tha thứ cho em một lần. Dù biết quá rõ mọi chuyện nhưng tôi không muốn nói ra. Khi đã xác định bỏ qua, tôi nói ra điều đó chỉ là để làm em thêm hổ thẹn và làm tôi thêm đau lòng.
Tôi lẳng lặng rút lui khỏi cuộc đời em. Em vẫn tỏ ra mình vô tội.
Em vẫn giấu tôi tới cùng. (Ảnh minh họa)
Nhưng thật buồn khi đó không phải lần duy nhất. Một lần nữa, em tiếp tục phản bội tôi theo cách đó. Lần này, tôi chẳng có lời nào để bào chữa cho em nữa. Tôi lẳng lặng rút lui khỏi cuộc đời em. Em vẫn tỏ ra mình vô tội. Em vẫn giấu tôi tới cùng. Tôi không trách em. Mà cũng nên như thế vì dù em có nói gì, tôi cũng không thể tha thứ cho lối sống buông thả của em.
Giờ em trách cứ tôi, em hận tôi, nói với mọi người tôi là kẻ khốn nạn khi cướp đi đời con gái của em rồi quay lưng ra đi. Ừ thì tôi chấp nhận tất cả. Tôi không thể cưới em, một cô gái sống quá bản năng nên tôi sẽ giữ im lặng cho em điều này. Em cứ sống và cứ yêu, cứ hận tôi theo cách mà em muốn. Tôi chấp nhận làm kẻ tồi tệ ngay cả trong suy nghĩ của em. Chỉ mong rằng, một lúc nào đó em sẽ nhận ra mình sai như thế nào.
Theo Ngoisao
"Gien xấu"
Trong một lần về quê, vợ tôi tình cờ biết được thời trẻ ba tôi có thời gian cặp bồ với người phụ nữ khác, nàng rất sốc. Chuyện xảy ra lúc tôi còn nhỏ, má ít khi nhắc nên tôi cũng quên, vậy là vợ quy cho tôi cái tội "khai man lý lịch", cố tình giấu giếm việc xấu.
Vợ nói nếu biết ba có "thành tích" như vậy, nàng nhất định sẽ không lấy tôi. Vì "gien" xấu đó, ít nhiều tôi cũng bị di truyền!
Sau lần đó vợ quản tôi rất chặt, lúc nào cũng nơm nớp lo tôi có bồ. Mỗi lần tôi có điện thoại, nàng cố tình đứng gần để nghe xem tôi trò chuyện với ai. Máy báo tin nhắn, nàng liền giật lấy để xem nội dung. Ngày nghỉ, tôi muốn ra ngoài thì phải có lý do chính đáng. Không những giữ chồng thật chặt, vợ tôi còn tranh thủ làm công tác tư tưởng mọi lúc mọi nơi. Xem ti vi có cảnh chồng lâp "phong nhi", vợ liền khều tôi: "Thấy chưa anh, vợ nhỏ chỉ tham tiền, phá nhà người ta chớ yêu thương gì". Đọc báo, thấy có người vì ghen nên... cắt của quý của chồng, vợ nói: "Em tuy nhát tay, nhưng lúc ghen quá cũng... cắt luôn. Anh liệu hồn". Dù biết vợ yêu chồng, nhưng cách của vợ khiến tôi rất khó chịu. Mỗi lần tôi phản pháo, nàng liền bù lu bù loa: "Em biết ngay mà, chuyện bé anh cố tình xé ra to, kiếm cớ chê trách em để dọn đường tìm cô khác. Đàn ông muốn phản bội vợ đều xài chiêu này. Anh học theo ba cũng nhanh dữ"...
Có lần má tôi lên chơi, than phiền nhỏ em út của tôi mới học lớp 10 đã có bồ, học hành sa sút. Tôi buồn bực chưa biết an ủi má thế nào thì vợ tôi đã vọt miệng: "Hồi đó ba làm chuyện xấu nên giờ con út mới lãnh quả báo. Cái đó gọi là đời cha ăn mặn đời con khát nước". Quay sang cu Bin, nàng thở dài "rồi tới thằng cháu này...".
Cu Bin xin mẹ 30 ngàn đóng quỹ lớp, kiếm không ra tiền lẻ, vợ tôi đưa con 50 ngàn, dặn nhớ mang tiền thừa về. Chiều về, cu Bin bí xị. Hỏi mãi, cu cậu mới thú thiệt đã lấy tiền thừa mua kẹo mời bạn My ăn hết rồi. Vợ tôi mắng con té tát, nàng kết tội "mới nứt mắt đã dại gái, gen này chắc kế thừa từ ông nội, mẹ phải kèm con thật chặt, nếu không...".
Không những kèm chặt hai cha con, vợ tôi còn lo xa, nàng bảo: "Bữa nào anh bàn với ba má viết di chúc chia tài sản cho con cái. Biết đâu mai mốt lòi ra mấy đứa em cùng cha khác mẹ, kéo về đòi chia phần". Trong đầu vợ tôi có lẽ lúc nào cũng lấn cấn chuyện này nên nhìn đâu cũng thấy nguy cơ.
Vợ tôi vì sợ mất "bò" nên lo làm chuồng. Mỗi ngày đóng thêm vài cái cọc, rào thêm mấy lớp kẽm gai, chẳng quan tâm xem "bò" của mình đang tù túng trong cái chuồng chật hẹp, không biết lúc nào thì giật tung cửa chuồng để chạy.
Theo VNE
Nhu nhược Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo. Bố mẹ tôi đều là những người xa xứ, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng nên từ nhỏ cứ tan trường tôi lại về nhà phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng. Tôi thi đỗ và tốt nghiệp đại học chuyên ngành kế toán. Nhờ bác ruột bên nội, tôi...