Tôi hy sinh cho anh tất cả để rồi anh lại theo nhân tình trẻ
Tôi giúp anh vượt qua giai đoạn công ty anh đứng trên bờ vực phá sản. Vậy mà vì cô sinh viên vừa ra trường, làm thư ký riêng của anh mà anh phản bội tôi.
Khi một người không còn yêu ta, việc ta đau khổ đó là điều không thể tránh khỏi. Trong lòng cứ miết mải những câu hỏi: Người đó có gì hơn tôi? Tại sao anh không coi trọng khoảng thời gian gắn bó từ trước đến nay? Tại sao những hy sinh của tôi dành cho anh lại không đủ sức giữ anh bên mình? Tại sao đàn ông thời nay dễ thay đổi? Tại sao cô ấy không bằng tôi về các mặt, nhưng vẫn làm anh vui vẻ khi nghĩ về và quan tâm cho cô gái ấy từng chút một? Tôi cứ cuộn mình trong những câu hỏi, những hơn thua không lối thoát.
Tôi 26 tuổi, cái tuổi không còn quá trẻ cho những trải nghiệm tình cảm nông nổi. Tôi không theo gia đình định cư mà quyết định ở lại Việt Nam và ở lại với anh. Về học thức tôi vừa tốt nghiệp thạc sĩ một trường đại học quốc tế ở Việt Nam, làm trong một tổ chức giáo dục. Ngoại hình tôi được mọi người đánh giá là đẹp, có con mắt thẩm mỹ, sống nội tâm và được giáo dục kỹ về ứng xử, các mối quan hệ xung quanh đều vun vén cho chúng tôi.
Anh 39 tuổi, là người tôi một mực tin yêu, chúng tôi đã trải qua những sóng gió khi đấu tranh để tôi ở lại Việt Nam. Tôi giúp anh vượt qua giai đoạn công ty anh đứng trên bờ vực phá sản. Những tưởng sau tất cả thì hạnh phúcsẽ viên mãn, nhưng cuộc sống luôn là những điều bất ngờ, dẫn con người ta đi từ bỡ ngỡ này đến bỡ ngỡ kia.
Là người nhạy cảm, tôi có thể nhận biết được tình cảm anh thay đổi theo thời gian từ khi anh gặp người thứ ba – cô sinh viên vừa ra trường, làm thư ký riêng của anh. Vì tinh tế để nhận ra nhưng không đủ sự chiều chuộng nên những bức tường vô hình cứ xuất hiện ngày càng dày lên giữa chúng tôi. Hết hờn dỗi, tâm sự chia sẻ, nước mắt rơi vô vàn vẫn không kéo anh trở về. Tôi lặng lẽ nói lời tạm chia tay trong một thời gian để suy nghĩ, từ đó đến nay gần hai tháng anh bặt vô âm tín với tôi.
Tôi hận vì anh quá hào hoa, rồi lại trách người thứ ba tranh giành tình cảm; giận mình quá hiền, sống nội tâm để không làm cho anh thấy thú vị. Tôi chìm trong những thù hận, oán trách. Một thời gian dài, tôi mang những tâm lý tiêu cực của một người có trái tim tổn thương, một người con gái bị người mình yêu phản bội. Những điều đó làm cuộc sống tôi như ngục tù, từ người bị làm tổn thương, tôi mang cái tổn thương đó nhân rộng ra cho những người yêu quý xung quanh mình.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Nhìn lại, tôi không nhận ra chính mình của những ngày xưa cũ, tự làm đau bản thân, cảm thấy mình không đáng được yêu, chỉ làm con người thêm chán nản. Tôi tự hỏi rồi sẽ đi tiếp trên con đường tương lai như thế nào khi mang trong mình trái tim bị tổn thương nặng nề. Hằng ngày, tôi vẫn tự nhủ rằng không nên đổ lỗi hay căm ghét ai cả, tất cả đều là tại bản thân, khi mình không còn đủ sức hấp dẫn, cuốn hút, giữ anh ấy bên cạnh thì việc một người thứ ba xuất hiện trước hay sau cũng là điều tất yếu.
Hãy coi như đó chưa phải là người mà Chúa cử đến bên mình, đi cùng mình trên hành trình còn lại. Thế nhưng, tôi vẫn không thể thoát ra được sự yếu lòng, im lặng nhưng vẫn dõi theo xem hằng ngày anh làm gì? Có khỏe không? Có vui không? Còn bản thân tôi thì lúc tỉnh lúc mụ mị.
Tôi chia sẻ lên đây, mong trái tim của những người bị tổn thương, phản bội như mình cho tôi lời khuyên để quên đi người mình từng hết mực thương yêu, làm sao để mạnh mẽ hơn mà bước tiếp? Tôi phải làm sao đây? Im lặng là từ bỏ hay thay đổi để níu kéo khi tôi vẫn còn thương anh?
Còn những trái tim lạc lối kia ơi, tại sao lại có thể tàn nhẫn với những người yêu thương và hy sinh vì mình đến vậy? Sống nội tâm, hiền lành quá có phải không hợp thời nữa hay không?
Chuyên gia tâm lý Tịnh An:
Khi người yêu lừa dối đa số các bạn nữ đều có chung những cảm xúc: Sốc, giận dữ và đau lòng. Đôi khi chính điều này khiến bạn khó khăn trong việc kiểm soát cảm xúc của mình dẫn đến những ứng xử sai lầm. Nhiều người có suy nghĩ rằng càng cấm thì người ấy sẽ càng thèm muốn quay lại nên sẽ giải quyết bằng cách ngó lơ, và ngầm hy vọng người ấy tự giác chấm dứt. Sự thật là sẽ rất khó để họ kết thúc nếu không có biện pháp mạnh tác động từ bạn. Hãy kiên quyết thể hiện mong muốn của bạn. Và dù cho bạn có thương yêu đối phương đến thế nào, có một số trường hợp, bạn hoàn toàn không nên mềm lòng mà nhân nhượng.
Bạn nhất thiết không nên chì chiết hay trách cứ bạn trai mà nên thể hiện sự tức giận của mình để người yêu có thể nhận thức rõ sai lầm mà họ đã phạm phải. Bạn cần nói rõ cho người yêu mình hiểu hành động lừa dối người yêu của anh ấy đã khiến bạn bị tổn thương tới mức nào, khiến bạn đau đớn và tan nát niềm tin ra sao,… chắc chắn người yêu bạn sẽ cảm nhận được nỗi khổ tâm của bạn, càng cảm tháy áy náy và có lỗi hơn rất nhiều.
Cứ cho rằng mình là người có lỗi để dễ dàng chấp nhận cuộc chia tay. Nếu còn cảm thấy ấm ức thì bạn nên tự nhủ rằng tương lai của mình còn dài, không nên vì một kẻ phản bội lại đi huỷ hoại nhiều việc có ý nghĩa khác. Phải có niềm tin trên đời này không chỉ có duy nhất một người để bạn gắn bó. Hãy nhìn đời lạc quan hơn, yêu đời hơn bạn sẽ tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Cơn sốc tình cảm rồi cũng qua đi, bạn sẽ lấy lại sự tự tin.Tình yêu và tương lai vẫn đang đợi bạn ở phía trước.
Theo Nguoiduatin
Người yêu kiên quyết không cưới nên tôi đành phải "úp sọt"
Năm lần bảy lượt tôi gợi ý chuyện cưới nhưng đều bị anh "đánh trống lảng". Thế nên tôi quyết định "giăng bẫy " để có thể hợp thức hóa mối quan hệ đã kéo dài 6 năm này.
Chúng tôi yêu nhau từ những năm đầu học đại học, những ngày đó tuy còn nghèo nhưng cả hai đứa đều yêu thương, đùm bọc nhau. Cùng quê, lại trưởng thành trong những gia đình trung lưu nên cả anh và tôi đều có được sự đồng cảm mà không phải ai yêu nhau cũng có được.
Cuộc tình của chúng tôi khá êm đẹp. Nhưng có thể vì yêu nhau quá lâu nên sau khi đi làm, dù đã hứa hẹn tiến hành đám cưới nhưng mãi tôi vẫn chưa nhận được lời cầu hôn từ anh.
Anh làm marketing cho một công ty liên doanh với nước ngoài, tôi làm giảng viên của một trường đại học khá có tiếng. Về kinh tế, chúng tôi được xem là đã ổn định. Hai bên bố mẹ cũng giục cưới mấy lần nhưng yêu nhau đã 6 năm mà tôi vẫn chưa được làm cô dâu.
Chúng tôi cũng đã chung sống với nhau như vợ chồng, giờ chỉ cần một đám cưới để hợp thức hóa mọi chuyện. Tôi đã năm lần bảy lượt gợi ý anh ấy. Ngồi xem ti vi, thấy họ cưới nhau tôi cũng "đánh tiếng": "Em cũng muốn được làm cô dâu để mặc áo cưới đẹp như thế" nhưng anh chỉ cười rồi nói bâng quơ: "Cưới nhau về thì lấy gì mà ăn?".
Tôi cho rằng, có thể anh đã chán vì chúng tôi yêu nhau đã quá lâu, chuyện gì cũng đã biết hết về nhau nên anh dễ sinh nhàm chán. Anh là đàn ông thành đạt, anh chán tôi thì còn có thể đi tìm người khác, chứ tôi đã là phụ nữ 30, cũng đã dành tình yêu quá nhiều cho một người nên nếu như chúng tôi kết thúc bây giờ, tôi sẽ là người phải chịu thiệt thòi nhất.
Nghĩ thế nên tôi không thèm để ý gì đến lòng tự trọng của một cô gái. Trước đây tôi cũng từng nghĩ rằng, nếu như một ngày nào đó anh không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ không níu kéo mà sẽ ra đi để cho anh tìm được hạnh phúc mới. Nhưng bây giờ, khi ở trong hoàn cảnh này, tôi mới thấy khó khăn. Con gái 30 tuổi, đã chung sống với người yêu như vợ chồng mà không cưới người ấy thì chỉ còn cách ở giá.
Tôi bắt đầu kế hoạch "gài bẫy" của mình. Bình thường, anh cũng ít khi đến chỗ tôi vì khi nào cũng kêu bận công chuyện. Thế nên khi xong việc, tôi thường đến luôn nhà anh, dọn dẹp rồi nấu ăn cho anh. Dạo này tôi cũng chăm và chiều chuộng anh hơn hẳn. Anh có nói gì tôi cũng không "lý sự" lại. Và điều quan trọng nhất là tôi luôn gợi ý với anh về "chuyện ấy".
Anh tỏ ra rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi. Vì từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ chủ động trong chuyện yêu đương, ân ái. Cuối cùng, tôi cũng "lừa" được anh lên giường sau mấy tháng trời "ăn chay". Trước khi chuyện này xảy ra, tôi cũng đã học lỏm được một vài bí quyết phòng the để khiến anh "không biết trời đất" gì và mất hẳn lí trí.
Âm mưu của tôi đã thành công, sau lần ân ái không dùng biện pháp gì, tôi đã có thai. Khỏi phải nói, cầm tờ giấy khám thai mà tôi mừng rớt nước mắt. Tôi thông báo tin này cho anh với gương mặt lo lắng. Anh tỏ ra rất buồn thảm và còn hỏi: "Em cố tình "úp sọt" anh phải không?". Tôi đã phải đóng kịch với anh bằng một màn khóc lóc thảm thiết.
Tôi biết khả năng thành công của việc "úp sọt" này khá cao. Bởi anh rất sợ bố mẹ mình mà tôi thì lại được ông bà xem như con đẻ. Nếu tôi có con, đời nào ông bà để cho cháu mình phải bơ vơ? Ngay sau đó, tôi cũng không quên đánh tiếng cho "ông bà nội" của con biết về tình hình mang thai để các cụ tiện bề lo liệu. Kết quả, sau 6 năm đợi chờ đằng đẵng, tôi đã được mặc áo cô dâu.
Ngày cưới, mặt anh không được tươi cho lắm nhưng tôi mặc kệ. Tôi biết, anh không thích kiểu "bác sỹ bảo cưới" thế này nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Giờ thì tôi có thể yên tâm vì đã trói được chân anh. Thậm chí, khi được bước chân về nhà anh với tư cách là con dâu, tôi còn cảm thấy tiếc nuối, bởi nếu tôi "gài bẫy" sớm hơn thì chắc chắn, tôi đã không phải chờ đợi lâu như thế.
Theo Blogtamsu
Tôi mất bạn gái ngay sau khi dại dột bày trò thử lòng cô ấy Giờ đây tôi hối hận vì hành động dại khờ, ngu xuẩn của mình thì đã quá muộn rồi. Em kiên quyết chia tay tôi. Dù tôi có van xin em như nào, em cũng không chấp nhận tha thứ và quay lại với tôi. Không phải như em nghĩ đâu. Thực ra tất cả những gì em nhìn thấy chỉ là giả...