Tối hôm kia ‘chị ấy’ tới Sài Gòn!
Mình gọi mẹ là “chị Năm” – thi thoảng gọi thế, như “bạn”, một người bạn lớn của đời mình. Chị ấy của mình được mình giới thiệu là người nhà quê, nên quê mùa dữ lắm. Chị ấy ít giao tiếp nên gặp mọi người thường ngại ngùng, đôi khi hỏi qua hỏi lại mấy câu là… hết hỏi, ngồi cười cười, rồi nói chi đó ít ít, nghe nhiều nhiều.
Ảnh minh họa
Lần đầu đi máy bay, chị Năm nói, đi sướng muốn chết, rứa mà ai nói đi máy bay… bị xóc dữ lắm, chị ấy nói thế dù xuống sân bay lúc 12 giờ đêm, buồn ngủ muốn chết. Mình đón chị cũng buồn ngủ muốn chết mà nghe chỉ nói rứa, hết buồn ngủ mà chuyển qua mắc cười muốn chết.
Chở chị đi ngoài đường lúc 12 giờ mấy đêm, chị nói Sài Gòn đẹp kinh, mà người ở đâu giờ ni còn đi ngoài đường nhiều ri hè. Mình kêu, Sài Gòn họ thức đêm nhiều lắm, nhiều người đi chơi đêm, nhậu đêm, tình nguyện đêm (mình hổng dám nói vụ tình một đêm vì sợ chỉ sốc), rồi ở đây ngó đẹp, ngó nhà cao tầng nhiều rứa chứ người nghèo cũng nhiều lắm (mình là một trong số đó) và người vô gia cư không ít.
Mình và chị Năm đi dọc qua mấy con đường, Nguyễn Văn Trỗi – Nam Kỳ Khởi Nghĩa – Điện Biên Phủ… và chứng minh cho chị ấy thấy, nhiều người khổ hơn mình, đó là bác xe ôm chờ khách ở góc cầu Điện Biên Phủ, cô nhặt rác ở góc Nam Kỳ Khởi Nghĩa hay có mấy công nhân ngủ bên công trình nhiều muỗi, phơi sương sau một ngày phơi nắng.
Chị ấy nói “tội nghiệp ghê”, nói từ trong lòng với tình thương, sự cảm thông nên mình nghe mà thương hết sức.
Video đang HOT
Mình với chị ấy thi thoảng hổng giống nhau về quan điểm, về một vài ý thích. Đôi khi mình cũng “căng thẳng” với chị ấy, nhưng biết, đó là niềm vui của chỉ, nên giờ mình nghĩ, cái mình nghĩ là tốt chưa chắc tốt với chỉ; mình muốn vậy, chỉ muốn khác mà cứ “ép nhau” hoài thì hổng vui, nên hoan hỷ, nếu chỉ muốn. Thế là thấy nhẹ, khỏe, an liền.
Mình thương chỉ, đó là điều không thể thay đổi. Những điều chỉ làm cho chị ấy mà cũng là cho mình chính là việc duy trì công phu ở chỗ thất quê nhà, tín tâm với Tam bảo với mỗi ngày kệ kinh, chuông thỉnh sớm chiều.
Mình luôn thầm biết ơn chị ấy, không chỉ vì chị ấy sanh mình ra và nuôi mình khôn lớn, dạy mình về lòng biết ơn và đức hy sinh mà còn vì chỉ cùng mình đi trên một con đường, đồng tình, đồng ý và cổ súy mình làm những việc hay ho, dặn mình đừng sống xấu. Chị ấy nhà quê thật nhưng tấm lòng và sự chịu thương chịu khó của chỉ thì không quê chút nào, với mình đó là điều vô giá.
Mong chị ấy có chuyến đi vui vẻ, khỏe mạnh, bằng an… Để khi về lại quê và thất nhỏ, lại vui trên đường tu tập, thi thoảng nhớ Sài Gòn, Đà Lạt, miền Tây… lại mỉm cười hoan hỷ!
Theo NLĐ
Anh đã mang đến cho em một cuộc tình
Em không thể tiếp tục mụ mị, cũng không thể tiếp tục những cơn say mặn đắng nơi bờ môi, cũng không còn đủ hơi sức nữa để tiếp tục yêu anh.
Trong 1001 lý do, chỉ có hai lý do dành cho tình yêu của anh.
Môt là tình anh đã hết, hai là tình yêu trong anh quá ít ỏi!
Em đã luôn tự hỏi rằng, nếu yêu, con người ta có thể quyết đoán và lý trí như thế không? Có ai yêu mà không bị mù quáng không? Sau những chuỗi ngày dài mệt mỏi, những đêm lặng câm trong nước mắt đã có lúc em nghĩ rằng, hay mình sẽ chết nhưng em không đủ can đảm? Em đã từng chết một lần nên em sợ cái chết do chính mình gây ra.
Em nhớ anh, nhớ một người đàn ông lạnh như băng với em, nhớ một người con trai dành cho em thứ tình yêu ít ỏi. Em làm tất cả mọi điều, viết blog cũng chỉ vì muốn anh chú ý tới em, muốn anh nói rằng, anh yêu em nhưng em ngốc quá! Thời gian qua em đã tự biến mình thành trò cười trước mặt anh, trước mặt mọi người, ngày nào nước mắt cũng lăn dài trên gò má em, nghĩ tới anh trong vô vọng, trong đau khổ, tủi hờn...
Em biết tình yêu không thể ép buộc, em không thể bắt anh ở bên em khi anh không muốn, không thể gặp anh khi anh không thích. Gần một năm qua em yêu anh trong tuyệt vọng, kỷ niệm với anh không nhiều, những buổi hẹn hò cũng chẳng có và sẽ chẳng bao giơ có nữa... anh cũng rất ít khi dịu dàng, ân cần hay quan tâm tới em. Có lẽ những lần anh nói anh yêu, anh nhớ em cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà sao em muốn quên anh đi lại thật khó!
Em chia tay người yêu vì em bế tắc, vì em không thể quên anh, anh biết em chia tay, biết em đang buồn, đang cô đơn nhưng anh vẫn im lặng chẳng nói gi, cũng chẳng đến bên em, cũng chẳng an ủi em. Anh có biết lúc này em cần bờ vai của ai nhất không? Muốn nhận sự ấm áp từ ai nhất không? Em biết tình yêu của em dành cho anh lớn hơn anh dành cho em rất nhiều. Em biết và em chấp nhận nó sau bao lần cố đấu tranh với lý trí của mình, con tim em đã thắng nhưng lòng em tràn ngập nỗi đau. Mưa và nước mắt em đã khóc không biết bao nhiêu vì anh nhưng anh lạnh với em quá! Đơn giản bởi một điều em chỉ là giây phút thoáng qua trong đời anh, không mặn mà, không sâu sắc... tình anh thì như cơn gió thoảng, còn tình em như một hòn đá cô đơn, chờ và ngóng trông trong đau đớn. Em đã kết thúc tất cả, giơ chỉ còn lại mình em với bao vết thương lòng trĩu nặng...
Anh co biêt đươc tinh yêu em danh cho anh lơn lao đên nhương nao không? (Anh minh hoa)
Anh đã đi và anh đi mãi... em và anh là mặt trăng và mặt trời xa lắc. Người em yêu thì bỏ em đơn độc lẻ loi, người bị em làm tổn thương thì lại luôn dang vòng tay rộng mở đón em về... Có lẽ em đã sai khi muốn lòng bình yên mà làm tổn thương người yêu em nhất! Em đã sai khi bỏ anh ây đi vào lúc này...
Đã không ít lần em tự hỏi sao anh không đến tìm em? Anh yêu em, anh không thấy nhớ em nhiều sao? Liệu đã có khi nào anh muốn có em trong cuộc đời anh? Muốn giành lấy em từ tay người đàn ông khác? Anh biết không, đã có lúc em từng nghĩ nếu anh nói anh cần em, anh yêu em nhiều hơn hay quan tâm tới em hơn thì em sẽ vứt bỏ tất cả để đến bên anh....
Tình là gi hả anh? Tình anh là gi giữa dòng người đông đúc chen lấn? Em cũng đi giữa đám đông, lòng tự nhủ sẽ phải để tình em ngủ yên thôi, sẽ phải bước ra khỏi cuộc đời của anh thôi! Em không thể tiếp tục mụ mị, cũng không thể tiếp tục những cơn say mặn đắng nơi bờ môi, cũng không còn đủ hơi sức nữa để tiếp tục yêu anh. Em mệt nhoài sau những tháng ngày vô nghĩa, với sự thất vọng về bản thân mình, xấu hổ với những gi em đã gây ra...
Em mệt và rất mệt. Em muốn khóc nhưng em không còn có thể khóc được nữa. Anh mắt buồn lặng nơi thềm cửa, nơi đã từng là khoảng trời của riêng anh và em, những hôm gió thổi lạnh lẽo lạnh bên mặt hồ, chỉ mình em ngồi đó, chỉ mình em mà thôi... Giơ em đã tỉnh, em sẽ phải để tình em ngủ yên để đổi lại những giây phút bình yên trong anh, trong em, để sẽ không còn là nỗi buồn của anh nữa, sẽ không là người làm cho anh mệt mỏi sau những buổi làm việc căng thẳng.
Có lẽ đây là lần cuối cùng em để cho tình em được dâng lên, là lần cuối em nói: "Em yêu anh!". Trong tình yêu của mình có một điều an ủi em lớn nhất là gi anh có biết không? Là anh không dối gạt em hay đùa cợt với em, dù sao em cũng cảm ơn anh vì đã cho em một cuộc tình.
Theo VNE
Đánh mất đi tình yêu Khi anh không còn nhắn tin mỗi ngày, không còn xuất hiện trước cửa nhà mỗi tối, tôi mới thấy lòng mình buồn cô đơn khôn tả. Có lẽ anh đã có vị trí quan trọng trong trái tim từ khi nào mà tôi không hề hay biết. Ra trường đi làm đã hai năm, cũng đã đến tuổi lập gia đình nhưng...