Tôi hối hận vì đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa con mình đứt ruột sinh ra
Nhìn chồng âu yếm chơi đùa với con, tôi lại xót xa nghĩ về đứa con đầu lòng của mình giờ đang sống trong sự thiếu thốn tình yêu thương ở nơi xa lạ.
Bồng thiên thần nhỏ bé của mình trên tay, ầu ơ câu hát ru con trai ngủ mà sao tôi không ngăn nổi những giọt nước mắt. Có cái gì đó nghẹn đắng nơi cổ họng. Nếu không phải vì sự bồng bột, ngày ấy tôi đã không sai lầm để bây giờ phải chịu đắng cay ân hận…
Đó là những tháng ngày tôi còn là sinh viên học xa nhà và trót đem trái tim mình trao cho mối tình đầu khờ khạo. Tình yêu mù quáng đẩy chúng tôi đi quá giới hạn. Việc ăn cơm trước kẻng khiến tôi mang thai khi vẫn đang còn ngồi trên ghế nhà trường. Tới khi phát hiện thì thai nhi đã hơn năm tháng tuổi nên tôi không dám bỏ. Anh và gia đình anh phủ nhận trách nhiệm, ruồng rẫy mẹ con tôi. Xin bảo lưu kết quả học, tôi hổ thẹn trốn đi tỉnh khác để sinh con. Có một người đàn bà trong xóm trọ cảm thương cho hoàn cảnh của tôi nên đã giúp tìm mối là một cặp vợ chồng hiếm muộn. Họ đồng ý chi tiền cho tôi sinh sống, đến lúc tôi sinh con thì họ sẽ nhận đứa trẻ làm con nuôi, điều kiện là tôi không được biết tên tuổi và địa chỉ của họ. Tất nhiên, tôi cũng giấu cả bố mẹ đẻ của mình.
Đó là quãng thời gian tôi sống trong nỗi sợ hãi và sự hận thù. Tôi sợ dư luận khinh miệt, sợ bố mẹ thất vọng, trách móc. Tôi hận gã kia sao hèn hạ, bội bạc. Tôi giận cả đứa con trong bụng mình. Có lẽ vì thế mà ngày hôm ấy, đã có một người mẹ tồi tệ, nhẫn tâm đem con gái sơ sinh của mình cho người khác nuôi. Tiếng khóc như xé ruột xé gan của con ngày nào (không biết vì con khát sữa hay vì con chưa hề được hưởng hơi ấm của mẹ) giờ vẫn khứa vào tim người mẹ lầm lỡ là tôi. Con có biết rằng bao ngày qua người mẹ ấy vẫn dằn vặt, không nguôi trách móc bản thân mình hay không?
Mấy năm sau, khi hoàn thành chương trình học, công việc ổn định, tôi cũng có một gia đình riêng. Nguôi ngoai sau lần vấp ngã, tôi dần hiểu chuyện hơn. Tôi không còn coi đứa con đầu đời của mình là sự ám ảnh cho một mối tình nghiệt ngã. Nhưng nỗi nhớ nhung vẫn cứ cuồn cuộn dâng trào. Tôi bắt đầu quan tâm và hình dung về đứa con mà mình đã bỏ rơi ngày xưa. Ký ức nhẹ như một cơn gió nhưng cũng đủ nặng để người ta giật mình khi nó bất chợt ùa về.
Video đang HOT
Những ngày tháng mang thai đứa con đầu tiên với chồng, cảm nhận được sâu sắc niềm hạnh phúc của anh, của gia đình, lòng tôi càng đau xót. Tôi lại nhớ về những ngày tháng tủi nhục của năm xưa. Khi đó, tôi nào cảm nhận được sự hạnh phúc và tự hào khi có được thiên chức làm mẹ. Tôi còn chưa kịp yêu thương, chưa kịp ngắm kĩ con mình lúc vừa chào đời thì đã vội chia ly. Phải, khi đó chỉ toàn là trách móc, là hận thù nhưng giờ đây tôi lại ước ao thời gian quay trở lại, tôi sẽ bất chấp tất cả để không bao giờ rời xa con mình.
Càng lúc, tôi càng không thể kiểm soát nổi tâm trí khi đứa con với người chồng tôi yêu chào đời. Nỗi buồn, niềm vui luôn hiện hữu, giày vò lương tâm tôi. Nhìn chồng âu yếm chơi đùa với con, tôi lại xót xa nghĩ về đứa con đầu lòng của mình giờ đang sống trong sự thiếu thốn tình yêu thương ở nơi xa lạ. Càng hạnh phúc trong hiện tại, nỗi day dứt trong tôi càng lớn dần. Bao nhiêu câu hỏi cứ không ngừng quấn lấy tâm trí tôi. Nếu con biết mình là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, con sẽ buồn tới thế nào? Nếu như mẹ đến trước con cầu xin, con có thể tha thứ và chấp nhận cho một người không đủ tư cách như mẹ? Sự ân hận cứ thế bủa vây, tôi thấy cả bầu trời đen kìn kịt như đang đổ sập xuống đầu mình.
Thực ra ông trời không lấy đi của ai tất cả. Sau mối tình đầu oan nghiệt, giờ tôi có một gia đình yêu thương và một người chồng hết mực vì vợ con. Anh tốt bụng, tâm lý và bao dung. Tới bây giờ, chồng tôi cũng không biết chuyện tôi đã từng có con. Nhưng dạo gần đây, anh thường xuyên nói những lời động viên tôi, có lẽ anh cảm nhận được có sự suy tư nào đó trong tôi. Mỗi ngày, cảm giác tội lỗi trong tôi lại thêm lớn hơn. Tôi khao khát muốn được gặp con, được ôm con vào lòng, nghe con gọi “mẹ”. Người ta nói cá chuối còn biết đắm đuối vì con, huống hồ tôi là một con người.
Tôi bí mật thuê người tìm địa chỉ và thông tin về con gái mình. Con tôi đã lớn và kháu khỉnh dù tôi có thể cảm nhận được sự trĩu nặng từ trong sâu thẳm ánh mắt con. Tôi rất muốn chạy ào đến ôm lấy và vỗ về con, nhưng tôi sợ… Tôi sợ làm chồng thất vọng về mình bởi sai lầm tôi đã gây ra không hề nhỏ. Nhưng nếu không nói ra thì cả đời này tôi sẽ sống trong mặc cảm tội lỗi và day dứt khi để con ruột mình phải lớn lên như vậy vì lỗi lầm của người đã sinh ra nó. Con tôi nào có tội tình gì.
Dù thật sự khó khăn, nhưng tôi cần sống có trách nhiệm, biết chịu trách nhiệm. Có lẽ, rồi một lúc nào đó tôi sẽ phải tìm cách giãi bày lòng mình với anh và trông chờ vào sự bao dung của chồng. Tôi chỉ muốn khuyên các bạn trẻ ngày nay, hãy sống tốt từ khi ta còn trẻ. Nếu lỡ mắc phải sai lầm, hãy dũng cảm đối mặt chứ đừng nên che đậy, nhất là không nên đẩy con trẻ vào tình cảnh trớ trêu để vừa làm khổ con, vừa khiến bản thân mình suốt đời day dứt…
Theo Blogtamsu
Đừng uổng phí yêu thương của bố mẹ...
Xã hội, người ta quá bận bịu để để tâm đến bạn, quan tâm đến bạn nghĩ gì, bạn cần gì. Nhưng bố mẹ thì không, cho dù thế nào, cho dù phải khó khăn ra sao đi nữa, cho dù không có điều kiện về vật chất thì bố mẹ vẫn không bao giờ phải để cho bạn thiếu thốn về tinh thần, thiếu thốn tình yêu thương và lời động viên.
ảnh minh họa
Người mẹ nào cũng vậy, lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc cho gia đình, con cái một cách chu đáo, ân cần nhất. Và chắc hẳn đôi khi người con nào cũng cảm thấy khó chịu với sự quan tâm chu đáo ấy.
Mẹ mình từng nói rằng: " Phụ nữ sinh ra là để chăm sóc gia đình. Cho dù chết đi thì họ cũng vẫn sẽ phù hộ, che chở cho gia đình của họ. Mẹ cũng vậy thôi, bây giờ chăm sóc cho mấy đứa, rồi sau này thì lại phù hộ, che chở, đem may mắn đến cho mấy đứa."
Những gì bố mẹ nói, bố mẹ dạy bảo hoàn toàn không bao giờ sai, chỉ là do cách nhìn nhận của mọi người có thực tế và khách quan không hay thôi. Trên đời này, không có gì quan trọng hơn bản thân và gia đình mình, tất cả mọi thứ ngoài xã hội kia chỉ đơn giản là tạm bợ, là một phép thử cho cuộc đời bạn. Xã hội, người ta quá bận bịu để để tâm đến bạn, quan tâm đến bạn nghĩ gì, bạn cần gì. Nhưng bố mẹ thì không, cho dù thế nào, cho dù phải khó khăn ra sao đi nữa, cho dù không có điều kiện về vật chất thì bố mẹ vẫn không bao giờ phải để cho bạn thiếu thốn về tinh thần, thiếu thốn tình yêu thương và lời động viên.
Lấy một ví dụ thế này, bạn có thể yêu đến chết đi sống lại một người con trai hoặc con gái. Bạn luôn quan tâm đến người yêu của mình, chăm sóc từng bữa ăn cho họ, luôn quan tâm đến từng hành động, suy nghĩ của họ, đơn giản chính vì bạn yêu họ. Bố mẹ cũng như thế, bố mẹ làm vậy chỉ đơn giản vì họ yêu thương con cái của mình, nhưng tình yêu này còn cao cả và thiêng liêng hơn hẳn, không có gì có thể so sánh được.
Này những bạn trẻ, bạn cũng đang yêu, cũng đang quan tâm đến người yêu của mình, cũng đang được người yêu mình quan tâm chăm sóc như thế. Vậy tình yêu của bố mẹ các bạn thì sao? Cớ sao các bạn lại gạt bỏ và cảm thấy khó chịu với nó như thế? Nếu sống thêm 20, 30 năm nữa, khi chẳng may không còn bố mẹ bên cạnh, khi nghĩ lại, chẳng phải bạn đã bỏ lỡ mất cơ hội được thương yêu thiêng liêng nhất trên đời này?
Vẫn là như thế, cho dù 100 năm đi nữa, mọi người cũng đều rất bận bịu để quan tâm đến bạn, chỉ có bố mẹ bạn, mãi luôn bên cạnh cho dù bạn thế nào đi nữa. Khoảng thời gian bạn sống hiện giờ không phải là quá dài, vẫn còn rất sớm để bạn nhận ra được giá trị của sự yêu thương, hãy cảm nhận và đừng uổng phí nó!
Theo blogtamsu