Tôi hối hận vì cố cưới anh cho bằng được
Trên người anh lúc nào cũng quần là áo lượt, làm lái xe cho sếp nhưng người ngoài cứ nghĩ anh là giám đốc công ty, quần áo anh tôi mua là anh không vừa ý, toàn tự đi mua theo ý mình, cái tủ đồ quần áo của anh còn nhiều hơn cả của tôi.
Vậy mà khi tôi đi may bộ vest về mặc (giá 550 nghìn đồng cả tiền vải và may), anh lại bảo: “ Sao lắm tiền thế? Tôi chưa có một bộ vest trong khi cô may có 5-6 bộ rồi vẫn còn may thêm” (thực tế tôi có 2 bộ vest cũ thôi). Rồi Tết đó, anh tự sắm cho mình một bộ vest 3 triệu đồng về quê mặc được 3 bữa Tết rồi để không trong tủ.
Lúc nào con ốm, 2 mẹ con phải nằm riêng vì anh khó chịu khi con ho, trở mình, làm anh không ngủ được.
Tôi quen anh được một năm thì cưới, ngày đó bố mẹ ngăn cản vì anh lớn hơn tôi 16 tuổi, đã ly hôn và có 2 đứa con gái. Tôi tốn hết bao nhiêu nước mắt, khóc lóc và xin bố mẹ cho được yêu anh, có thể vì lúc đó thương anh quá. Tôi nhận lời yêu anh mặc cho gia đình và bạn bè khuyên không nên như vậy. Hình ảnh của anh lúc đó đã làm tôi không quan tâm đến những lời nói của người ngoài. Có lần tôi nói trong nước mắt với mẹ: “Nếu bố mẹ không cho con yêu anh thì con sẽ đi tu”. Rồi bố mẹ cũng cho tôi yêu và cưới anh ấy. Không ngờ, con người ấy sau khi cưới lại thay đổi nhiều đến thế, lúc yêu ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ ngược lại bấy nhiêu.
Video đang HOT
Lúc chuẩn bị đám cưới, một mình tôi tự xử hết mọi chuyện, tìm nhà hàng, tìm chỗ chụp hình (thật ra anh không chịu chụp hình cưới, tôi năn nỉ mãi mới chụp được một tấm hình cưới to đùng để trong tiệc cưới), toàn bộ chi phí liên quan tới cưới xin tôi phải chi ra hết. Anh bảo anh lớn tuổi rồi nên cho tôi tự quyết định. 26 tuổi tôi lấy chồng, về sống với nhau một thời gian tôi mới biết anh là người tính toán chi li, ăn uống lúc nào cũng muốn ngon nhưng lại bắt tôi bóp chẹt chi tiêu sinh hoạt. Thời gian đầu anh còn đưa tiền lương cho tôi 3 triệu đồng/tháng (năm 2010), rồi bảo tôi phải ghi rõ chi tiêu hàng ngày ra cho anh xem, đến khi anh xem lại bảo sao chi gì nhiều thế này? Có phải tôi ghi độn giá lên không? Anh bảo tôi cứ có tiền trong tay rồi chi cho nhiều vào. Lúc đó lương của tôi được 2,8 triệu đồng, còn lo tiền học cho 2 đứa con của anh hàng tháng nữa. Tôi lại khóc vì đã hiểu ra cuộc sống hôn nhân không còn màu hồng như mình từng nghĩ.
Rồi tôi cũng sinh con, cuộc sống lại vất vả hơn, anh chấp nhận ở nhà chăm con cho tôi đi làm sau khi ở cữ 5 tháng vì lúc này lương của tôi cao hơn của anh nhiều. Chúng tôi không nhờ được ai chăm con giùm vì bố mẹ tôi chưa nghỉ hưu, mẹ chồng thì già yếu, anh chăm con được 10 tháng thì tôi xin được việc lái xe ở trong công ty cho anh nên phải gửi con về ngoại. Hàng tháng, tôi gửi tiền về cho ông bà 2 triệu đồng chăm con giúp, anh gây khó khăn, nói: “Ông bà ở quê đâu tốn tiền nhiều đâu”? Thực ra bố mẹ tôi cũng không chịu lấy tiền vì ông bà thương con thương cháu.
Một thời gian sau, tôi xin công ty khác làm vì muốn tiến xa hơn nữa, anh không hiểu mà còn gây khó dễ cho tôi, bảo rằng chắc là làm không được lòng sếp, họ không ưa nên cho tôi nghỉ. Sự thật là từ sếp phó đến sếp tổng đều mong tôi ở lại làm, nhưng tôi không chịu vì thấy lương và công việc ở đó không còn phù hợp. Tôi sang làm kế toán trưởng cho một công ty Đài Loan cách nhà 17 km, lương khá hơn nhiều lại phù hợp về thời gian và công việc. Anh bảo: “Từ nay lương tôi để lo chi tiêu sinh hoạt, còn lương của anh để trả nợ ngân hàng (vợ chồng tôi có mua thêm miếng đất, còn nợ ngân hàng 100 triệu đồng từ cuối năm 2014 đến nay). Tôi đồng ý ngay vì thấy ý kiến anh đưa ra có lý, toàn bộ chi phí sinh hoạt, tiền học của con trai và 2 đứa con của anh, tiền ma chay cưới hỏi, tiền cho mẹ chồng tôi chi ra hết, còn tiền lương của anh chỉ có tầm 7 triệu đồng anh giữ để trả nợ, số còn lại chi tiêu cá nhân. Vậy nhưng anh lại đi khoe với hàng xóm anh làm 15 triệu đồng/tháng, họ ngưỡng mộ lắm vì cứ nghĩ nhà tôi làm lương gần 30 triệu đồng, bảo ăn rồi để đâu cho hết. Vì giữ thể diện cho anh nên tôi chỉ cười trừ mà chẳng nói gì.
Trên người anh lúc nào cũng quần là áo lượt, làm lái xe cho sếp nhưng người ngoài cứ nghĩ anh là giám đốc công ty, quần áo anh tôi mua là anh không vừa ý, toàn tự đi mua theo ý mình, cái tủ đồ quần áo của anh còn nhiều hơn cả của tôi. Vậy mà khi tôi đi may bộ vest về mặc (giá 550 nghìn đồng cả tiền vải và may), anh lại bảo: “Sao lắm tiền thế? Tôi chưa có một bộ vest trong khi cô may có 5-6 bộ rồi vẫn còn may thêm” (thực tế tôi có 2 bộ vest cũ thôi). Rồi Tết đó, anh tự sắm cho mình một bộ vest 3 triệu đồng về quê mặc được 3 bữa Tết rồi để không trong tủ.
Cách đây một năm, do tôi đi làm xa nên bất tiện việc đưa đón con trai đi học, vì thế đã xin về làm cho một công ty ở gần nhà được 9 triệu đồng/tháng. Anh lại la mắng tôi: “Ở chỗ cũ lương đang cao không chịu làm lại đi tìm chỗ lương thấp”. Lấy lý do đó cứ lúc nào cãi nhau anh lại lôi ra nói đến nhức đầu. Tháng trước, vợ chồng tôi chuẩn bị tiền cho con gái đầu của anh đi xuất khẩu lao động, lúc đó còn thiếu 20 triệu đồng nữa, anh hỏi tôi có tiền không để gom vào luôn. Tôi bảo tiền lương của tôi dùng chi tiêu hàng tháng, có một ít đã gom vào rồi. Vậy là anh lấy cớ chửi tôi không biết tiêu tiền, bảo làm gì mà tiêu nhiều thế, một ngày chắc chỉ tiêu hết 100 nghìn đồng thôi, chắc giấu tiền tiết kiệm riêng. Tôi mới nói được vài câu thì bảo là tôi cãi lời: “Nhà cửa đây là của tao, miếng đất mới mua cũng là của tao, mày chẳng có gì ở đấy hết, tiền của mày mày ăn hết rồi”. Anh còn chửi tôi bằng từ thô tục (tôi không muốn nói ra từ này một tý nào). Tôi khóc rất nhiều vì lý do anh giữ tiền để trả nợ là để dễ nói những câu trên, mà thật ra nhà thì làm trước khi cưới nhưng cưới xong về tôi cũng lo để trả nợ cả năm mới hết.
Không chỉ vậy, mỗi lúc con trai ốm đau, chỉ cần nôn ói ra cũng có cớ chửi cả mẹ lẫn con và đẩy nó ra xa. Anh văng tục với tôi còn được, đằng này con còn nhỏ nhưng anh cũng văng tục cả với con, đến nỗi khi nôn ói gì con nó cũng ngó xem ba có nhìn thấy không. Lúc nào con ốm, 2 mẹ con phải nằm riêng vì anh khó chịu khi con ho, trở mình, làm anh không ngủ được. Con đánh răng bị ói cũng bảo: “Sao làm gì mày cũng ói”. Tôi từng nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng anh biết tôi không có can đảm. Tôi thấy mệt mỏi quá chừng nhưng không thể nói với gia đình và người thân vì ngày trước từng nói với bố mẹ: “Có sướng khổ gì con cũng chịu”. Tôi cũng không thể tâm sự với bạn bè vì chẳng khác gì “vạch áo cho người xem lưng”.
Cứ mỗi độ mùa Vu Lan về, tôi lại khóc và hối hận, hối hận vô cùng vì đã không nghe lời bố mẹ để giờ phải sống mệt mỏi thế này. Giờ vì con tôi phải cố gắng mạnh mẽ lên mà sống. Tôi nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng thấy sao khó quá. Các bạn hãy chia sẻ cùng tôi.
Theo VNE
Tôi hối hận vì cưới anh nhưng còn kịp để làm lại từ đầu
Giờ đây, nhìn lại bản thân sau 15 năm chung sống thì tôi không có gì ngoài 2 đứa con.
ảnh minh họa
Tôi đã có gia đình tròn 15 năm, có một cháu gái 11 tuổi, cháu trai 7 tuổi. Vợ chồng tôi quen biết nhau từ thời sinh viên đến khi cưới là 10 năm. Chúng tôi đã có thời gian hiểu nhau khá dài, vậy mà giờ đây nhìn lại vẫn không có tiếng nói chung, thường xảy ra mâu thuẫn từ việc ăn uống, chăm sóc con... Tôi làm nhân viên cho một công ty, thu nhập 10 triệu/tháng. Chồng tôi làm bán thời gian cho một cơ sở kinh doanh. Tôi đều hay hỏi ý kiến chồng về mọi việc liên quan đến gia đình hay bên nội, ngoại. Giờ đây, nhìn lại bản thân sau 15 năm chung sống thì tôi không có gì ngoài 2 đứa con. Vàng tôi có trước khi lấy chồng hay vàng cưới, tiền lương hàng tháng đều đưa vào lo chi phí cho gia đình, không toan tính thiệt hơn vì chồng tôi có một thời gian dài thu nhập không ổn định.
Người ta thường nói: lúc nghèo khó mới biết được tình người như thế nào, gia đình tôi thì ngược lại. Chồng tôi có thêm nghề tay trái là chăn nuôi ở quê anh nên hàng năm có thêm thu nhập một lần trong năm cũng vài trăm triệu (tôi biết vài trăm là do nghe anh nói qua điện thoại với bạn).Tôi có hỏi anh bán hết chưa thì anh chỉ trả lời hết rồi và không nói gì thêm. Khi anh ấy bán được bao nhiêu tiền và xử lý nguồn tiền đó như thế nào thì không hề bàn bạc, dự định với vợ là dùng vào những việc gì. Trước khi bán, tôi đều nhắc anh đưa tiền cho ba mẹ chồng để ông bà vui (vợ chồng tôi có nhà riêng) dù chi phí chăn nuôi đó lấy từ lợi nhuận năm trước nuôi cho năm sau.
Tôi chỉ biết anh đem về cho tôi từ 50 đến 100 triệu/năm và kêu tôi gửi tiết kiệm. Tôi do dự rất lâu, không đụng đến số tiền đó thì anh giận, nói tôi xem thường đồng tiền của anh làm ra. Rồi khi nhìn 2 con thì tôi lại đi gửi tiết kiệm. Có lần cãi nhau anh nói: "Tôi cũng kiếm và để dành được 100 triệu/năm". Giờ nhìn lại, tiền tiết kiệm đó cũng là của anh ấy, thu nhập của tôi đã không còn gì vì đưa vào chi phí gia đình. Nhiều lần cãi nhau là anh hay đập đồ, vũ phu (đánh tôi trước mặt hàng xóm dù con gái tôi nói "thôi mà cha"), dọa giết tôi, xưng hô mày tao, nói 2 từ ly dị không biết bao nhiêu lần và bỏ nhà đi nửa đêm, một tiếng thì quay về hay ra quán cà phê võng nào đó ngủ trưa. Ký ức của 3 mẹ con tôi không biết đến bao giờ mới xóa được những hình ảnh đó, tội cho 2 đứa trẻ. Có lần con gái quên cài nút cái bìa đi học thì bị cha xách lên rồi đập mạnh xuống làm đổ tập vở ra ngoài. Con trai tôi chuẩn bị đi học chậm thì bị cha đập tờ giấy vào mặt và nói "mày tự lo đi".
Tôi không ăn uống gì bên ngoài, đi làm là về nhà. Chồng cũng ít chở 3 mẹ con đi ăn quán nên khi được đi vào các quán 3 mẹ con cũng chẳng biết kêu món gì, phải xem menu rồi mới kêu. Vậy mà chồng lại la lên: Gọi món đại đi để người ta chuẩn bị. Tôi cố gắng nói câu: "Nói ra sợ người ta cười, có biết con dê làm ra được các món gì đâu mà hối, chờ xem menu tí đi". Vậy mà về nhà anh ta còn lấy chuyện chậm gọi món đó ra để chì chiết tôi, dùng những từ rất nặng nề.
Tôi viết bài tâm sự này để gửi đến những chị em phụ nữ rằng hãy biết quý bản thân mình, không nên 100% với chồng. Chồng đã lấy chuyện dòng họ nhà tôi ra để chửi, riêng tôi chưa bao giờ nói một lời đụng chạm gì về gia đình bên chồng. Các bạn hãy biết tiết kiệm cho bản thân để có ít vốn. Chúc chị em có cuộc sống tốt.
Theo VNE
Giữa 2 anh đều yêu mình, đều có kinh tế và tương lai, dựa vào đâu để biết mình sẽ chọn đúng người? Ai cũng có ưu điểm, nhược điểm riêng. Làm sao để nàng tỉnh táo mà chọn người yêu mình cả đời đây? Với phụ nữ, chuyện được nhiều người theo đuổi rất bình thường. Thời đại cởi mở giúp chị em mình có nhiều thông tin, nhiều góc nhìn về người ấy hơn. Nhưng giữa 2 người cùng yêu mình, cùng tư tưởng...