Tôi học lớp 11 thì đã ngủ với 11 gã đàn ông…
“Lớp 9…Người yêu tôi khi ấy, chỉ hơn tôi một tuổi thôi, anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ. Chúng tôi quan hệ với nhau ngay sau vài tháng yêu nhau. Bởi vì cả hai đều cho rằng, điều đó quá đỗi bình thường, khi chúng tôi là những “người hiểu biết”…”
Tôi lớn lên bình thường, bố mẹ không quá yêu chiều nhưng chưa bao giờ là những người không tâm lý. Tôi sống đầy đủ, gia đình không nghèo và chưa phải thiếu thốn bất kỳ một thứ gì.
Tôi không quá ngoan nhưng cũng không hư, so với một đứa con gái, có lẽ là tôi hơi bướng một chút, học lực tôi tốt và những mối quan hệ bạn bè luôn cởi mở – tôi hoà đồng.
Tôi đã từng như thế, đó là khoảng thời gian đã qua không một chút sóng gió gì. Bây giờ, tôi đã khác, là một đứa con gái 17 tuổi, tôi đã khác trước rất nhiều rồi.
Tôi yêu khi mới học lớp 9, điều đó là thay đổi lớn nhất cuộc đời tôi. Một sự hưng phấn mới lạ. Người ta thì vẫn cứ hay nói là, trẻ con, không bao giờ biết yêu thực sự cả.
Nhưng, tôi tin là khi đó, tôi đã biết yêu thực sự rồi. Hay ít ra, là lúc đó, tôi đã yêu đủ nhiều để bây giờ, cảm thấy trong lòng mình một vết xước quá sâu của những thứ lướt qua gọi tên là “kỷ niệm”.
Lớp 9, thì còn quá non nớt phải không? Chắc non nớt đủ nhiều để hồn nhiên. Tôi cũng có quá nhiều điều chưa biết. Người yêu tôi khi ấy, chỉ hơn tôi một tuổi thôi, anh ấy cũng chỉ là một đứa trẻ. Chúng tôi quan hệ với nhau ngay sau vài tháng yêu nhau. Bởi vì cả hai đều cho rằng, điều đó quá đỗi bình thường, khi chúng tôi là những “người hiểu biết”.
Video đang HOT
Báo chí nói nhiều về tình yêu giới trẻ, những thứ này nọ, nguy hiểm khi quan hệ…v.v nhưng đối với chúng tôi khi ấy, những điều đó thật ngớ ngẩn và chỉ dành cho những kẻ “ngu ngốc”. Còn chúng tôi?
Chúng tôi biết, chúng tôi hiểu, tự cho rằng mình thông minh khi đang “quá dễ dãi”. Và chúng tôi đã ngủ với nhau, vì anh ấy “cho rằng” anh ấy sẽ yêu được tôi mãi mãi.
Chỉ vài tuần sau khi chúng tôi lần đầu tiên quan hệ, chỉ vài tuần sau khi tôi đánh mất cái mà người ta gọi là “đời con gái” vào tay anh. Anh ra đi, ra đi ở đây mang một nghĩa không hề cầu kỳ, chỉ đơn giản là anh ta bỏ tôi, như kiểu trẻ con chán đồ chơi vậy.
Tôi không khóc, tôi không buồn, tôi không đau khổ. Đối với tôi khi đó, có những sự mơ hồ, căm ghét anh vì sự ruồng rẫy đó nhiều đến mức khiến tôi cảm giác rằng anh không xứng đáng với những gì tôi đem cho. Đó là tôi nghĩ thế! Cái cảm giác bị bỏ rơi khi còn quá… trẻ đã khiến tôi “ngã” mãi đến tận bây giờ.
Và cứ như thế, suốt 3 năm nay, tôi đã quan hệ “thử” với biết bao nhiêu người con trai khác, khoảng 11, 12 người… Đấy là tôi nhớ thế, có khi, còn nhiều hơn ấy chứ. Tôi luôn bỏ họ trước khi họ bỏ tôi, như một sự đề phòng cần thiết vì đã từng bị người ta bỏ rơi khổ sở.
“Hồn nhiên đánh mất” bởi lần đầu tiên bỡ ngỡ… để giờ đây tôi mang những tiếng thở nặng nề. Đã có những ngày dài đằng đẵng tôi nằm trơ trọi nước mắt khô. Mới 17 tuổi, sao tôi khinh bỉ bản thân mình đến thế? Tôi ngủ với đàn ông chẳng vì một lý do gì, cứ dễ dãi như một “nhu cầu” mà tự nhiên tôi thậm chí không hề thấy thích!
Tôi muốn dừng lại, nhưng với cái ý nghĩ, “mất rồi” thì bao nhiêu lần chả thế, với ai chả thế, và với bao nhiêu người có quan trọng gì? Thế là, tôi lại tiếp tục quăng mình đi… Tôi đang trả giá trong một sự “hưởng thụ” lạ lùng…Có lẽ…
Vẫn mặc đồng phục, vẫn áo trắng tinh, vẫn cái vẻ tinh khôi đến trường như thế, nhưng tôi đã … khác xưa quá nhiều rồi…Tôi đang hối hận ư? Tôi viết ra để làm gì? Để cảm thấy mình… đáng khinh quá sao?
Theo Khampha
Vợ vô sinh, tình nhân đẻ con trai cho chồng
Cuộc sống của tôi trở nên nặng nề, bức bối khi cả nhà chồng biết tôi không thể sinh con. Mẹ chồng tôi ra lườm vào nguýt, thỉnh thoảng bà bóng gió cay nghiệt "cây độc không trái, gái độc không con", khiến tôi đau như dao cắt từng khúc ruột.
ảnh minh họa
Mới nhập trường đại học, tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh gục khi gặp anh. Anh là sinh viên năm cuối, bạn bè ai cũng nắc nỏm khen chúng tôi đẹp đôi. Tình yêu của chúng tôi bền chặt suốt 3 năm khi tôi vẫn ngồi trên ghế giảng đường còn anh ra trường đi làm.
Đám cưới được tổ chức ngay sau khi tốt nghiệp đại học với quà mừng là một căn hộ chung cư rộng rãi, tiện nghi do bố mẹ hai bên cùng góp cho đôi vợ chồng trẻ.
Cuộc sống của vợ chồng chúng tôi trôi qua êm đềm, hạnh phúc. Chỉ có điều vì mới ra trường, công ăn việc làm chưa ổn định nên tôi chưa muốn sinh con ngay. Còn anh là con trai trưởng, dưới có cô em gái đã 2 đứa con nên không phải chỉ có bố mẹ anh mong mà ngay cả chính anh cũng luôn giục tôi sớm có con để gia đình anh có người nối dõi.
Bố mẹ chồng và chồng tôi đều khuyên tôi ở nhà sinh con xong rồi hãy tính đến chuyện đi làm cũng chưa muộn vì kinh tế của nhà chồng khá dư giả.
Tôi một mặt vâng dạ, mặt khác vẫn âm thầm đi tìm việc làm và dùng thuốc tránh thai đều đặn.
Rồi tôi cũng xin được việc làm ở một công ty tư nhân, mải lo con đường sự nghiệp, tôi hầu như bỏ bẵng việc nhà. Thời gian gần đây, nhận thấy chồng tôi dạo này có nhiều thay đổi, cả cách đối xử hàng ngày và chuyện gối chăn với vợ cũng thờ ơ, chểnh mảng nên tôi cũng thấy lo lo.
Khi công việc mới đã ổn định, tôi bàn với chồng việc sinh con. Song mọi cố gắng của vợ chồng tôi như rơi vào vô vọng khi hơn một năm trời dù "thả phanh", tôi vẫn không hề có tín hiệu gì của việc có bầu. Tôi âm thầm đi khám và kết quả làm tôi chết sững vì tôi bị teo buồng trứng bẩm sinh và không thể làm mẹ.
Tuyệt vọng, tôi chỉ còn biết khóc cho sự hẩm hiu của sống phận mình. Đấu tranh tư tưởng mãi, tôi nói với chồng sự thật đau lòng ấy, nhưng không như tôi tưởng, chồng tôi không mấy đau khổ và chỉ an ủi tôi vài ba lần rồi anh không hề nhắc đến chuyện đó nữa.
Cuộc sống của tôi trở nên nặng nề, bức bối khi cả nhà chồng biết tôi không thể sinh con. Mẹ chồng tôi ra lườm vào nguýt, thỉnh thoảng bà bóng gió cay nghiệt "cây độc không trái, gái độc không con", khiến tôi đau như dao cắt từng khúc ruột.
Đã vậy chồng tôi lại thay đổi thái độ, lạnh nhạt và thờ ơ với tôi vô cùng. Chuyện chăn gối giữa hai vợ chồng chấm dứt hoàn toàn, anh vắng nhà liên miên với lý do bận công việc cơ quan, thậm chí có những khi anh báo đi công tác cả tháng nhưng cũng không hề điện thoại về hỏi thăm tôi lấy một lời.
Tôi âm thầm chịu đựng, sống khép mình trong tổ ấm giờ đây đã nguội lạnh...Cuộc sống cứ kéo dài như thế gần 3 năm thì một hôm đi làm về, tôi thấy trong nhà có một phụ nữ lạ, bế trên tay một bé trai khoảng hơn một tuổi.
Nhìn bé, tôi linh cảm ngay đó là con của chồng tôi bởi bé mang nhiều nét giống anh. Còn người phụ nữ kia thì tự tin như một người chủ gia đình thực sự, đang nói cười cùng mẹ chồng tôi.
Vậy là tôi đã hiểu. Lý do thật sự của những chuyến công tác vắng nhà liên miên của chồng tôi là đây, sự nguội lạnh gối chăn và không hề còn tình yêu thương với tôi của chồng tôi cũng là đây. Tôi có lỗi gì không khi không thể sinh ra cho chồng một đứa con, nhưng liệu tôi có phải gánh chịu một sự thật phũ phàng đến thế. Tôi có nên rời khỏi ngôi nhà này?
Theo VNE
Say nắng hay yêu thực sự? Anh ấy là sếp của tôi, chưa vợ, còn tôi thì đã có chồng. Khởi đầu chỉ là những chia sẻ công việc, sau đó chúng tôi hay tâm sự chuyện riêng tư... ảnh minh họa Anh ấy là sếp của tôi, chưa vợ, còn tôi thì đã có chồng. Khởi đầu chỉ là những chia sẻ công việc, sau đó chúng tôi...