Tôi hoàn toàn vỡ mộng với cuộc sống hôn
Cuộc sống những năm đầu hôn nhân mình đã phát điên, tự kỷ lắm rồi. Chồng sống mà như một người khách trọ trong nhà. Vợ làm gì anh cũng không hay, không biết.
Mình 28 tuổi, lấy chồng được ba năm, có một cậu con trai gần hai tuổi. Bố mẹ chồng mình đều là cán bộ nhà nước, chồng mình cũng làm tại một doanh nghiệp nhà nước, chỉ có mình kém cỏi nhất, làm tại công ty nước ngoài nhưng không có chế độ lâu dài. Mình ở cùng bố mẹ chồng, có muôn vàn chuyện xảy ra nhưng mọi việc mình cố gắng được, chủ yếu là mối quan hệ giữa mình và chồng làm mình không còn muốn cố gắng nữa. Chồng mình là người theo cách mọi người đánh giá là hiền lành. Chỉ có vậy!
Chồng mình bàng quan và thờ ơ trước cuộc sống. Bao nhiêu tâm tư, tình cảm mình chia sẻ tâm sự chồng hoàn toàn không để ý. Trong khi mình mang thai lần đầu, tháng thứ 9 thì bố đẻ mình mất, lúc suy sụp chồng mình cũng vẫn thản nhiên như thường. Mình từng nói: “Anh không cần quan tâm đến em nhưng với mẹ anh sang mẹ chơi trò truyện, quan tâm cho mẹ đỡ tủi thân”, và lời nói của mình tất nhiên là… gió bay. Từ ngày lấy nhau chưa bao giờ mình nhận được một viên thuốc, một lời hỏi thăm từ anh ấy.
Ảnh minh họa.
Khi con trai gần hai tuổi mình có bầu lần nữa. Chồng nói mọi lý do để mình bỏ, đến cuối cùng lúc đau đớn một mình mình chịu. Hôm đó mình nghỉ làm ở bên mẹ đẻ nhưng mẹ chồng biết không đi làm. Về tới nhà bà mắng, anh cũng chẳng nói gì. Mặc cho đau đớn, mình vẫn ngồi nghe mẹ mắng xong rồi rệu rã lên nhà. Xung quanh anh chỉ có mẹ nên cuộc sống diễn ra giữa hai vợ chồng về cơ bản là không có. Ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng anh cũng không có nhu cầu.
Mình chẳng cần gì hơn một lời động viên hay kể cả là cuộc cãi nhau có chiều hướng xây dựng. Nhiều khi mình không hiểu tiêu chí của anh ấy là gì? Rồi còn vấn đề về tiền. Anh thường xuyên im lặng. Vợ chồng lấy nhau nhưng anh có khoản tiết kiệm riêng mà lúc cần kíp nhất mình mới biết. Còn mình thì vẫn ngu dại không tính toán gì, rồi cuộc sống xoay vòng vay vay, trả trả mà lại không phải cho bản thân. Anh đưa cho vợ được 2/3 tháng lương, rồi sau hai tháng anh kể lể đòi trả lại.
Cuộc sống những năm đầu hôn nhân mình đã phát điên, tự kỷ lắm rồi. Chồng sống mà như một người khách trọ trong nhà. Vợ làm gì anh cũng không hay, không biết. Đây là cuộc hôn nhân “dở hơi” mà mình sắp chịu không nổi rồi. Mong mọi người cho mình lời khuyên.
Video đang HOT
Theo Ngoisao
Có bao người đi qua thương nhớ... mà quên được nhau!
Cái gọi là có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau chỉ là trong thơ văn. Còn đời thực, người ta ai cũng thế, đều quên được hết khi họ yêu được một người mới khác thôi! Bởi trái tim kia nó mong manh là thế nhưng nó vô cùng kiên cường!
Có biết bao ngày chàng ngồi lỳ nơi quán cũ hai người hay ngồi ngày còn yêu. Chàng đau khổ. Chàng vật vã. Chàng tưởng như mình chết đi sống lại. Nàng khi đó đã quên sạch chàng (là nàng nói vậy và chàng nghĩ vậy chứ chẳng hẳn là thật). Hồi đó, chàng tâm đắc lắm cái câu này. Chàng đã nghĩ nàng sẽ mãi mãi nằm trong trái tim mình. Làm sao chàng có thể yêu được một người phụ nữ tuyệt vời hơn thế được nữa chứ? Làm gì có cô gái nào yêu chàng hơn nàng đã yêu chàng được chứ?
Làm thế nào mà có được một tình yêu mãnh liệt hơn tình yêu ấy chứ? Bởi chàng hiểu rõ chàng mà! Chàng đã yêu đến cuống tim mình, đến đáy tim mình, đến tan cả mình ra kia mà! Và nàng cũng thế! Thật sự, không thể tìm thấy một tình yêu nào cuồng loạn hơn tình yêu ấy đâu, dưới gầm trời này! Điều đó chứng minh bằng một vài cuộc tình ngắn ngủi sau đó của chàng. Đều tan. Chỉ vì lòng chàng không thôi nhớ thương những thương nhớ cũ! Chàng nhớ đến mụ mị chàng ra!
Nhưng....
Nhưng rồi, chẳng biết bằng cách nào, chàng bỗng chẳng nhớ nữa. Từng chút một. Với một cô gái khác. Một cô gái yêu chàng đến tận đáy tim. Và chàng cũng yêu cô ấy đến tận đáy tim theo! Lại vài năm. Rồi lặp lại nỗi đau cũ. Y hệt đau khổ cũ. Lại làm thơ. Lại vật vã. Rượu nốc từng can. Nước mắt rơi cứ gọi là muốn chết đuối nhau.
Rồi chàng lại yêu.
Như chưa từng có đổ vỡ!
Và chàng nhận ra rằng thứ mà chàng đau khổ ngần ấy năm hoá ra nó chỉ là một phần của tuổi trẻ! Là yêu cuồng dại- đau rồ dại rồi lại yêu man dại rồi lại đau quằn quại rồi lại yêu mê mải...
Cái gọi là có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau chỉ là trong thơ văn.
Còn đời thực, người ta ai cũng thế, đều quên được hết khi họ yêu được một người mới khác thôi!
Bởi trái tim kia nó mong manh là thế nhưng nó vô cùng kiên cường!
Nó có thể sống bằng 200% nó hoặc chết đến thoi thóp nhưng rồi lại sống, lại yêu,lại đau...quy trình lặp đi lặp lại như thế! Không có giới hạn nào với nó cả!
Chỉ là ta tự giới hạn nó bằng ám thị lòng mình.
Chỉ là ta hồi tưởng quá nhiều mà hy vọng quá ít!
Chỉ vì ta tự trói tay mình lại nhưng cứ đòi người khác phải đưa tim cho mình!
Chỉ vì ta không chịu buông tay hoặc nỗi đau đó chưa đủ thời gian để nguội lạnh lại!
Phải, chỉ vậy thôi!
Thế nên, bằng kinh nghiệm đã từng trải qua những đớn đau như thế, tôi bảo em này: Đau đấy! Nhưng sẽ tự lành thôi! Đừng sốt ruột! Đừng ép mình phải quên đi! Rồi sẽ như trẻ nhỏ, ta chán cái trò đau đớn ấy, ta sẽ vứt nó qua bên để chọn trò sung sướng và hạnh phúc hơn!
Chắc chắn đấy!
Nên có lẽ phải nói cùng nhau rằng:
Có bao người đi qua thương nhớ mà quên được nhau ngay đâu! Dù gì thì như ăn bát cháo nóng vậy, cứ phải chờ thời gian làm nó nguội đi cái đã!
Vậy thôi!
Theo VNE
Gửi em, người yêu mới của người yêu cũ chị Chị mong em có thể làm anh ấy hạnh phúc - điều mà chị chưa thể làm trọn vẹn Gửi em - người yêu mới của người yêu cũ chị! Chị biết rằng mình chẳng có tư cách gì để nói những dòng này với em hay thậm chí là viết ra thôi chị cũng không có tư cách ấy. Nhưng em là...