Tôi hèn hạ để vợ đi ngủ với trai
Vì con, vì tiền, tôi đành giả câm, giả điếc chấp nhận là người đàn ông hèn hạ để vợ ngủ với trai.
Tôi chấp nhận để vợ ngủ với trai nhưng sống mũi vẫn cay xè mỗi khi nhắc đến chuyện đó.
Tôi biết vợ mình ngủ với trai chỉ vì tiền nhưng tôi không thể làm gì được, tôi gật đầu đồng ý vì tôi biết mình là một thằng đàn ông kém cỏi và đốn mạt nhất thế gian.
Tôi lấy vợ trong tình cảnh không một xu dính túi. Tôi chỉ học xong cái bằng trung cấp y dược, còn vợ cũng không khá hơn là bao. Cô ấy học cao đẳng du lịch, cầm tấm bằng ra trường nhưng chưa biết phải nộp hồ sơ vào chỗ nào. Kinh tế chưa ổn định thế mà chúng tôi vẫn đánh liều tổ chức một đám cưới theo đúng nghĩa, tất nhiên đó là tiền của bố mẹ hai bên.
Sau ngày cưới thì tôi biết, vợ đã dính bầu. Tất nhiên là chúng tôi sắp lên chức bố chức mẹ, một gánh nặng cơm áo gạo tiền khiến chúng tôi đau đầu. Nói ra chẳng ai tin nhưng mỗi bữa ăn của hai vợ chồng không được vượt quá 20 nghìn. Cuộc sống không có tiền quả thật khó khăn vô cùng. Cãi nhau triền miên khiến tình yêu cũng chẳng còn trong sáng và vô tư như trước nữa. Quá chán nhau, chúng tôi từng nghĩ đến việc chia tay.
Rồi đến ngày vợ tôi sinh cháu, hai bên nội ngoại thấy hoàn cảnh nghèo túng nên cũng ủng hộ một chút. Cuộc sống hai vợ chồng cùng một đứa con nơi thành phố đông đúc quả là thiếu thốn và khổ sở. Tôi đi làm còng lưng từ sáng tới tối không đủ tiền cho hai mẹ con cô ấy. Cô ấy thì chửi tôi bất tài, vô dụng không nuôi nổi vợ con. Nhưng nào có phải thế, vừa mới ra trường, kinh tế đè nặng, đi đâu xin việc người ta cũng ái ngại, lại chưa có nhiều kinh nghiệm nên lương thấp là chuyện đương nhiên.
Khi con được hơn tuổi thì vợ gửi trẻ và tìm việc làm. Qua một người bạn giới thiệu, mới nộp hồ sơ hôm trước, hôm sau đã bắt đầu đi làm ngay. Vợ tôi đẹp nên cô ấy cũng không quá khó khăn để kiếm được một công việc. Lúc đầu tôi cũng mừng vì vợ kiếm được việc làm vì như thế cô ấy có thể san sẻ cùng tôi gánh nặng kinh tế. Tiền lương hàng tháng cô ấy đưa về cho tôi đều rất nhiều, thậm chí gấp 3,4 lần thu nhập của một trung cấp y tá. Nhưng rồi tôi để ý thấy rằng thời gian đi làm của cô ấy không rõ ràng. Tôi nhận thấy một sự bất thường.
Rất nhiều buổi tối, cô ấy bảo tôi trông con để đi gặp người bạn. Con khóc nhiều, tôi sốt ruột gọi điện thì thuê bao không liên lạc được. Tầm 2-3 tiếng đồng hồ sau thì vợ xuất hiện ở nhà. Sự nghi ngờ của tôi lên đến tột đỉnh khi cô ấy thường xuyên kêu mệt và thẳng thừng từ chối chuyện vợ chồng.
Video đang HOT
Hóa ra vợ tôi làm bán hàng đa cấp. Để được vào làm mạng lưới kinh doanh, cô ấy phải bỏ ra khoản tiền là hơn 6 triệu nhưng tại thời điểm đó, vợ không có tiền. Một người đàn ông, là cấp trên của mạng lưới có đề xuất vợ tôi không cần phải nộp tiền nữa nhưng cô ấy vẫn có tên trong danh sách khách mua hàng, coi như cô ấy là một khách hàng. Nhưng với một điều kiện, vợ tôi phải đáp ứng mọi yêu cầu của gã đàn ông đó để trừ nợ, tất nhiên là cả chuyện phải lên giường với gã mỗi khi gã có nhu cầu.
Khi tôi phát hiện ra sự việc, vợ tôi đã khóc lóc và cầu xin tôi tha thứ. Cô ấy nói việc lên giường ngủ với gã chỉ vì tiền, để trừ nợ chứ không hề có tình cảm. Cả gã kia cũng thế, gã chỉ giải quyết nhu cầu sinh lý vì vợ đi công tác nước ngoài tu nghiệp 2 năm. “Cấp trên” nhắn tin lúc nào thì phải đáp ứng lúc đó, mỗi lần xong xuôi, gã nhân tình ghi vào tờ giấy số lần hai người quan hệ, số nợ sẽ được trừ dần trong tài khoản và đường ai người đó đi.
Kể tới đây, các bạn sẽ hỏi tại sao tôi không can ngăn vợ dừng công việc bỉ ổi và bẩn thỉu đó nhưng không hiểu sao, tôi chấp nhận nó như một sự thật hiển nhiên. Vì con, vì tiền, tôi đành giả câm, giả điếc chấp nhận mình là một thằng đàn ông hèn hạ để vợ cắm sừng.
Mỗi khi rãnh rỗi, tôi lại tưởng tượng cảnh vợ và gã kia cùng lên giường và làm chuyện đó, sống mũi tôi cay xè và thấy mình thật ngu ngốc. Có thể tôi là một thằng đàn ông đang có “vấn đề” nhưng tình thế hiện tại buộc tôi phải làm thế vì bản hợp đồng của vợ với gã kia có hiệu lực trong vòng 2 năm.
Độc giả xin được giấu tên từ email: lehai2….@gmail.com.
Theo VNE
Gần 10 Năm chồng khồng đụng vào tôi, tôi phải ngoại tình
Tôi đã 42 tuổi, không xinh đẹp, chân dài. Mũi tẹt, mắt một mí. Nhưng tôi có làn da trắng và dáng người cân đối. Hồi trẻ, tôi có khá nhiều chàng trai theo đuổi.
Nhưng sau khi sinh 3 đứa con, cho dù tập tành, nhịn ăn, người tôi phát phì ra, cao 1m53 nhưng nặng tới 60kg. Tôi cũng không sống dựa vào chồng con mà luôn có cửa hàng bán bánh kẹo nhỏ, đủ để chăm lo cho bản thân. Tôi có chồng, có con bên cạnh, nhưng vẫn như sống một mình vì tôi như vô hình trong mắt họ.
29 năm trước, khi tôi đang học Đại học Văn năm thứ 2 thì có người yêu do gia đình mai mối. Anh ấy hơn tôi 10 tuổi nên muốn lấy vợ ngay để ổn định gia đình. Vì thế, chúng tôi tổ chức đám cưới với dự định tôi vẫn tiếp tục học Đại học. Nhưng cưới được 3 tháng thì tôi có bầu, ốm nghén kinh khủng, vì thế tôi đành bỏ học. Khi con lớn một chút, tôi định trở lại trường thì gia đình chồng sa sút kinh tế, chồng tôi phá sản, mất công ty, thất nghiệp.
Tôi lại bỏ dở ước mơ Đại học, vừa ở nhà bế con, hầu bố mẹ chồng và thổi xôi để bán, kiếm thêm đồng ra đồng vào nuôi gia đình. Lúc nào rảnh, tôi lại dán hộp, bóc lạc thuê. Đứa con thứ hai rồi thứ ba cứ nối tiếp ra đời. Tôi xoay vần với đủ thứ tã lót, cơm cháo và kiếm cơm nuôi gia đình.
Có chút vốn, tôi mở một cửa hàng bán đồ tạp hóa. Có duyên buôn bán, cửa hàng tôi đông khách, hàng về tơi tới, tôi "lên đời" thành cửa hàng lớn, rồi siêu thị. Quản lý không nổi, tôi nhường chồng đứng tên, mình lùi lại phía sau làm chuyện lặt vặt. Siêu thị ăn nên làm ra, chồng tôi mở thêm nhiều siêu thị mi ni nhỏ, trở thành doanh nghiệp kha khá.
Kinh tế khá giả, tôi nhàn nhã hơn, tuy nhiên, tình cảm vợ chồng chợt trống huơ trống hoác. Bao nhiêu năm nay, tôi bận làm ăn, không hề để tâm xem anh ấy đối xử với tôi thế nào, nay rảnh rỗi, tôi muốn gần gũi chồng nhiều hơn thì anh ấy đã coi tôi như người xa lạ.
Phải nói, chồng tôi từ ngày lên Giám đốc, vẻ gày gò, xanh xao đã biến mất, đẹp trai và phong độ hơn nhiều. Nhưng anh ấy không còn chở tôi đi đến bạn bè họ hàng, nếu bất chợt phải đi đâu đó với vợ, anh ấy thường tụt lại phía sau hoặc tiến lên phía trước, không đi sóng đôi cùng tôi. Khi tôi cầm tay chồng, anh ấy rụt lại như phải bỏng rồi nhăn mặt: "Tay gì mà như chổi sể". Tôi đắng lòng, tay tôi trước đây cũng mềm mại, nhưng vì làm đủ nghề nuôi gia đình nên nó hết sưng phồng rồi rách nát, chai sần như ruộng cạn.
Tôi còn có nỗi tủi hổ là suốt 15 năm nay, sau khi đứa con út chào đời, chồng tôi rất ít khi động tới người vợ. Anh ấy chê tôi khai khú (vì mùi nước đái của con), hoặc đang giữa cuộc vui, anh ấy béo tay vào bụng tôi rồi bảo: "Béo như con lợn nhỉ". Tôi càng ngày càng cảm thấy mình tệ hại trong mắt chồng.
Rồi anh ấy lấy ra ngủ riêng, lấy cớ vợ "ngáy" khiến mình khó ngủ. Mà quả thật, tôi cũng không rõ mình có ngáy hay không. Tôi không còn nhớ chồng tôi động vào tôi lần cuối khi nào. Nhưng tôi nhớ, chồng tôi ra ngủ riêng khi tôi mới 34 tuổi.
Tôi biết, chồng tôi có bồ nhưng cũng không có cách nào giải quyết, vì ai cũng bảo tôi sướng vì xấu gái mà lấy được chồng vừa đẹp vừa giỏi, biết làm ăn. Ai biết cảnh lúc tôi cặm cụi bóc lạc trong nhà. Ai nhớ lúc tôi trẻ trung, quyến rũ. Rồi con cái lớn, tôi cũng không thể đánh ghen rùm beng, không dám làm người phụ nữ bỏ chồng. Hơn nữa, trong mắt chồng, tôi như không tồn tại thì tôi đánh ghen vì cái gì.
ảnh minh họa
Cô đơn đau đớn
Tôi đã héo hon tinh thần suốt 15 năm nay. Đến mức không còn muốn quan tâm đến vẻ bề ngoài, tôi đã béo, còn luộm thuộm. Con gái tôi cũng chỉ muốn bố đi họp phụ huynh vì không muốn "xấu hổ". Nhưng tôi vẫn có nỗi khát khao được yêu thương, được vuốt ve, âu yếm. Suốt cả tuổi thanh xuân, tôi chẳng được hưởng thụ gì nhiều niềm vui ân ái.
Nhưng tôi vẫn nhớ, cảm giác ấm áp, dịu ngọt khi nằm trong tay chồng mình. Nhiều lúc, nằm một mình, xem những bộ phim tình cảm, tôi không khỏi tưởng tượng linh tinh, thậm chí còn tự kích thích bản thân. Ngay sau đó, tôi lại bật khóc. Nước mắt rơi trong xấu hổ, cô đơn và thất vọng, chán ghét bản thân.
Gần đây, tôi tham gia một vài câu lạc bộ, ăn mặc cũng tươm tất hơn. Nhiều bạn bè vẫn khen tôi xinh đẹp và ghen tị với làn da trắng trẻo và vẫn còn căng trẻ của tôi. Nghe thế, tôi càng cô đơn, càng buồn khổ. Trên sàn nhảy, không phải không có lời ong ve của cánh đàn ông, nhưng toàn những người có gia đình, tôi không muốn vướng vào chuyện bồ bịch, nhỡ có đánh ghen rầm rĩ thì mang tiếng, xấu hổ với con cái.
Có một người bạn biết chuyện của tôi, luôn nói với tôi rằng, vẫn còn trẻ trung, căng tràn nhựa sống, tại sao lại phải nhịn, phải cắn răng chịu đựng. Rằng tuổi trẻ còn rất ngắn, phải tận hưởng niềm khoái cảm tình dục. Cô ấy bảo, có vài chàng trai trẻ, sẵn sàng nâng niu tôi với một chút tiền "trà nước". Các chàng trai đó cũng cô đơn và vui lòng chiều chuộng phụ nữ, hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau. Mọi chuyện đều rất kín đáo và tôi chỉ việc tận hưởng.
Trong một tối, vài chén rượu khiến nỗi cô đơn của tôi dâng lên ngập tràn trong cơ thể, tôi đã gật đầu để cô bạn dẫn dắt. Đó là một chàng trai 25 tuổi, hơn con tôi có vài tuổi. Tôi xấu hổ nhắm nghiền mắt. Nhưng khi cậu ấy khen ngực tôi đẹp, tôi đã khóc òa. Như một đứa trẻ. Như một cô gái mới lớn. Nhưng cũng như một người đàn bà tích tụ biết bao nhiêu đau đớn. Lần đầu tiên trong đời tôi được khen đẹp.
Người con trai đó hình như cũng hiểu nỗi đau đớn của tôi, cậu ấy chỉ vuốt ve, chỉ ôm tôi vào lòng. Hôm đó, chúng tôi không hề ngủ với nhau. Nhưng tôi cảm nhận được hạnh phúc của việc lần đầu tiên được nâng niu, ve vuốt, được làm một người đàn bà bé bỏng, yếu đuối.
Tôi cần cảm giác đó để tiếp tục sống. Nên vài ngày sau, tôi lại gọi cho cậu ấy. Và chuyện đó cũng xảy ra. Lần đầu tiên, tôi biết đến tình dục không phải chỉ như "đóng gạch" như với chồng. Rồi lại lần nữa...
Nhưng sau những cuộc vui, tôi cảm thấy bẽ bàng, tôi không dám nhìn cậu trai đó khi đưa tiền, cũng không dám nhìn mình trong gương. Tôi luôn tự hỏi tại sao một cô gái với tâm hồn văn chương bay bổng lại trở thành một người đàn bà mua dâm trơ trẽn như hôm nay. Tôi thấy mình chẳng có tí giá trị gì nếu không bỏ tiền ra để mua vài giờ giả dối. Tôi sẽ trách bản thân hay trách nỗi cô đơn, lãnh lẽo. Tôi biết một ngày, nếu chồng con tôi biết chuyện có thể tôi sẽ bị phỉ nhổ. Nhưng tôi không thể tiếp tục sống cô đơn...
Theo VNE
Bạn trai bị cám dỗ bởi vật chất Sống cùng với em nhưng anh vẫn quan hệ lăng nhăng với một chị hơn tuổi vì chị ta lắm tiền lại mê anh. Chị Thanh Bình thân mến! Em có một chuyện rất buồn, mong chị hãy cho em một lời khuyên! Em và bạn trai yêu nhau được 2 năm. Em thực lòng yêu thương anh ấy và muốn gắn bó...