Tôi hạnh phúc mặc dù không được cầu hôn
Hơn một năm sau ngày cưới, tôi chưa hề nhận được lời cầu hôn nào từ chồng nhưng hạnh phúc vì anh là người biết lo cho gia đình.
ảnh minh họa
Tình yêu của tôi và anh xảy đến chỉ vì anh nợ tôi… một con gà. Mẹ tôi và mẹ anh là đồng nghiệp, dạy chung một trường. Anh sinh trước tôi đúng hai tuần nhưng mãi cho đến lúc học cấp ba, chúng tôi mới biết nhau.
Tôi thường được mọi người khen là xinh, đáng yêu và tinh nghịch. Dù là con gái nhưng tôi nghịch ngầm. Biết lợi thế của mình có ông ngoại trước là giáo viên, được các thầy cô quan tâm nên tôi thỏa sức nghịch, mặc dù lực học của tôi chỉ ở mức trung bình. Ba năm học cấp ba trôi đi với biết bao kỷ niệm đáng yêu của t.uổi học trò.
Ngày đó, anh ngồi sau lưng tôi và luôn bị các bạn trong lớp gọi là L “gà” (vì bố chồng tôi nuôi rất nhiều gà chọi mà). Tình cờ năm lớp 11, mẹ có mua cho tôi một con gà chọi để nuôi. Buổi tối mùa đông, tôi thương gà nên ôm lên giường ngủ cùng cho khỏi lạnh nhưng chẳng hiểu vì sao tôi lại nằm đè lên, làm c.hết chú gà tội nghiệp.
Không hiểu sao đến lớp anh lại biết chuyện và hứa sẽ tặng tôi một chú gà con khác (đến bây giờ tôi vẫn chưa được tặng con gà đó). Anh nói thích tôi từ khi đó, nhưng trong lòng tôi lúc đó lại thích anh bạn lớp bên cạnh. Sau đó là các kỳ thi chuyển cấp và thi đại học, chúng tôi đều trượt đại học năm đầu tiên nhưng sau đó cũng chẳng liên lạc với nhau.
Video đang HOT
Hai chúng tôi cứ âm thầm đi theo con đường của mình. Năm sau đó, anh đi học đại học còn tôi cũng đi học một trường trung cấp. Rồi chúng tôi nối lại liên lạc và yêu nhau từ lúc nào không biết. Tình yêu của sinh viên thật đẹp, anh thường xuyên xuống thăm tôi. Thực ra lúc đó tôi cũng không biết tương lai sẽ đến đâu, chỉ biết yêu và yêu thôi.
Thực hiện ước mơ, nguyện vọng của bố, tôi quyết tâm thi đại học tiếp và đỗ một trường ở tận Sài Gòn. Ngày nhập học, cả tôi và anh đều buồn vô cùng. Hai đứa hẹn nhau dưới cổng trường cấp ba, chẳng ai nói được lời nào và đó cũng là lần đầu tiên anh hôn tôi, một nụ hôn với biết bao kỷ niệm. Tôi vào Sài Gòn học mà lòng ngổn ngang vô cùng vì tôi yêu miền Bắc, yêu anh và không muốn xa anh nhưng cũng muốn làm bố mẹ vui lòng.
Trong 5 năm học đại học, khoảng cách xa xôi cũng nảy sinh rất nhiều vấn đề, có lúc chia tay rồi lại quay về với nhau. Sau biết bao thăng trầm, tôi nhận ra tình yêu mình dành cho anh rất nhiều và quyết định quay về Hà Nội. Khoảng thời gian đó, chúng tôi gặp nhiều khó khăn, đối mặt với những rắc rối từ phía hai gia đình. Nhưng rồi mọi cố gắng của chúng tôi cũng có kết quả, đám cưới đã diễn ra.
Tuy đám cưới không thật sự như mơ nhưng tôi thấy tràn trề hạnh phúc khi trở thành một thành viên trong gia đình chồng. Dù đã hơn một năm sau ngày cưới, tôi chưa hề nhận được một lời cầu hôn nào từ chồng như biết bao người con gái khác, nhưng tôi thấy hạnh phúc vì anh luôn lo lắng cho gia đình.
Nhiều đêm tỉnh dậy, thấy chồng đang nằm ngắm mình ngủ, hay những nụ hôn nhẹ nhàng, thấy hạnh phúc thật giản đơn. Đối với tôi, hạnh phúc không xuất phát từ những ánh hào quang, nó bắt nguồn từ những điều đơn giản nhất.
Nguyen Ngoc Dan
Theo VNE
Bất lực chị, em chồng liên tục nhờ vả
Cứ thứ bảy, chủ nhật hoặc chiều các ngày, khi chồng tôi có nhà là chị, em chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia.
Tôi năm nay 27 t.uổi, đã lập gia đình và có một b.é t.rai 2 tháng t.uổi. Chồng tôi hơn tôi hai t.uổi, là một người chồng có trách nhiệm, một người cha tốt. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như chúng tôi không chuyển về sống gần nhà chị chồng cách đây một năm.
Mấy năm nay ngành xây dựng gặp khó khăn nên lương chồng tôi không cao, chỉ đủ xài một cách tiết kiệm. Bởi vậy đợt tôi sinh t.iền tiết kiệm của chúng tôi không đủ nên chị chồng cho chúng tôi một số t.iền để trang trải. Tuy vậy vấn đề của chúng tôi không nằm ở t.iền bạc bởi tuy anh làm lương thấp nhưng tôi chưa bao giờ phàn nàn về điều đó. Nó nằm ở việc chồng tôi luôn nghe lời chị và giúp đỡ vô điều kiện một cách không hợp lý.
Từ ngày chuyển về đây, tuần nào cũng vậy, cứ thứ ba là đưa và rước chị tôi đi làm (dù ngược đường). Chiều thứ sáu và sáng thứ hai là đưa rước em chồng đi học cách đó 30 cây số. Vẫn còn nhớ khi tôi còn đi làm, xe hư tôi nhờ chồng chở đi mà chồng đâu có chở. Chúng tôi cũng cãi vã nhiều lần về vấn đề này rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, tôi hy vọng đến lúc sinh em bé thì nó sẽ kết thúc.
Vì mẹ mất và mẹ chồng bận buôn bán nên khi sinh tôi chỉ có một mình để chăm em bé. Chị chồng cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều và tôi vẫn mang ơn vì điều này. Trong tháng đầu thì em ruột và em chồng thay nhau nấu ăn cho tôi. Còn bây giờ thì tự tôi làm tất cả mọi việc. Cũng hơi mệt nhưng tôi vẫn vui vì con.
Ảnh minh họa: JupiterImages.
Mọi chuyện chỉ tồi tệ khi mà tuần nào cũng vậy, cứ thứ bảy và chủ nhật hoặc buổi chiều các ngày trong tuần, khi chồng tôi có nhà là hết em chồng rồi đến chị chồng thay nhau nhờ chở đi chỗ này chỗ kia. Nhưng nếu vì chị chồng đau ốm nhờ chở đi tôi không trách, đằng này chỉ vì lười chạy xe mà nhờ chồng tôi làm việc đó (trước đây đã rất nhiều lần như thế này). Đỉnh điểm là thứ 7 vừa rồi, tôi đi siêu thị mua đồ ăn kêu chồng ở nhà coi con. Vậy mà đến lúc tôi về chẳng thấy chồng đâu, chỉ thấy mẹ chồng (của chị chồng) đang đưa nôi cho em bé còn chồng tôi chở chị đi đâu đó.
Thật sự tôi tủi thân lắm, tại sao chồng tôi có thể chở chị đi trong khi chị hoàn toàn khỏe mạnh còn để tôi phải đi một mình. Tôi đã nói điều này với chồng và nói rằng, nếu chồng giải thích được lý do vì sao làm như vậy thì tôi sẵn sàng nhận sai nhưng chồng tôi chẳng thể giải thích được.
Rồi chủ nhật thì đến em chồng nhờ chở đi. Trong khi nhà chị chồng có nhiều người và nhiều xe, còn nhà tôi chỉ có hai mẹ con... vậy thì tôi không hiểu tại sao phải làm thế? Rồi rảnh thì nhờ chồng tôi đưa đón con chị đi học về giùm các ngày trong tuần.
Tôi vẫn nhớ khi tôi nhờ chồng làm đồ chơi cho con chồng kêu mệt, vậy mà chị chỉ cần điện thoại là chồng tôi đi liền. Tôi kêu mua đồ chơi cho con cũng chẳng mua, nhờ dậy sớm chạy ra chợ mua ít đồ trước khi đi làm cũng từ chối trong khi giúp chị em chồng thì chẳng nề hà. Chẳng lẽ chỉ vì lý do này mà tôi l.y h.ôn thấy cũng vô lý bởi vấn đề không nằm thực sự ở chồng tôi, với lại tôi muốn con mình có đủ tình thương của cha lẫn mẹ. Mà nói với chồng thì vô ích vì chồng tôi cũng khó xử.
Không lẽ tôi nói vấn đề này với chị, em chồng thì liệu có còn tự nhiên để mà nhìn mặt nhau. Bây giờ mỗi khi thấy chồng có điện thoại là tôi chán lắm bởi tôi thừa biết điều gì đang xảy ra. Tôi mệt mỏi quá! Làm ơn giúp tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Kẻ trốn chạy tình yêu Anh và tôi chia tay đã hơn ba năm nhưng tôi vẫn luôn nghĩ đến anh mỗi ngày. Làm sao xoá được ký ức về anh khi chúng tôi đã có đến bốn năm yêu đương. Tôi từng nghĩ, mình có thể vì anh mà cho đi tất cả. Chuyện bắt đầu tồi tệ khi anh sa vào con đường nghiện ngập. Khi...