Tôi hận quá khứ nông nổi của mình
Tôi hận chính mình, nhưng tôi không ngờ, quá khứ của tôi lại ảnh hưởng lớn đến tương lai của tôi như vậy. Giờ đây, dù Hân vẫn bên cạnh, hứa sẽ yêu thương bảo vệ tôi, nhưng tôi vẫn đau đớn quá.
Tôi từng là một cô gái bướng bỉnh, muốn gì được đó, thích gì làm nấy. Việc tôi yêu Khánh cũng vậy. Dù bố mẹ, anh chị ngăn cản, tôi vẫn lao vào Khánh như con thiêu thân. Đến tận bây giờ, tôi cũng không hiểu ở Khánh có gì để tôi phải say mê như thế.
Khánh không đẹp trai, chỉ được tướng cao. Khánh cũng không giàu có gì, thậm chí mà nói, Khánh chỉ là một tên đầu đường xó chợ, chuyện tụ tập bạn bè, chạy xe như ma đuổi. Nhưng tuổi mới lớn, tôi chết mê chết mệt sự ga lăng, trải đời cộng với vẻ lạnh lùng của anh.
19 tuổi, tôi bất chấp tất cả để về làm vợ Khánh sau một đám cưới qua loa, đại khái cho có. Khi đó, tôi đã có thai 4 tháng rồi. Về làm vợ Khánh, tôi mới hiểu được, mình sai lầm thế nào.
Mặc kệ tôi mang bầu, Khánh ngang nhiên tụ tập bạn bè, nhậu nhẹt liên miên. Rồi cũng có vài cô gái trẻ đời non dạ như tôi lao vào Khánh. Anh ta phản bội tôi như một điều tất nhiên. Ngày chứng kiến anh ta dẫn gái đi nhà nghỉ, tôi bàng hoàng đến mức ngất xỉu. Tôi sinh non 6 tháng, con chưa được 1 kí và thằng bé không sống được.
Trong lúc tôi đau đớn nhất, anh ta vẫn mải mê tận đâu với những cô bồ nhí của mình. (Ảnh minh họa)
Trong lúc tôi đau đớn nhất, anh ta vẫn mải mê tận đâu với những cô bồ nhí của mình. Tôi ôm con, lê thân về với bố mẹ. Ngày chôn cất con, anh ta cũng đến, nhưng với vẻ mặt lạnh lùng, bất cần đời, anh ta thắp cho con nén nhang rồi vội vã đi ngay khi nhận được điện thoại.
Vẻ mặt ấy, tôi từng si mê cuồng dại, giờ tôi chỉ muốn lao vào mà đánh một trận để tâm hồn thảnh thơi hơn. Nhưng tôi không làm được gì, ngoài việc khóc cạn nước mắt bên đứa con bé nhỏ.
Đời cho tôi một cú vấp ngã quá mạnh để tôi trưởng thành. Tôi chôn chặt nỗi đau, tự đăng kí thi lại cao đẳng sư phạm. Suốt 6 năm sau, dù đã đi làm, tôi vẫn không chấp nhận một người đàn ông nào nữa. Tôi cũng giấu kín quá khứ đau buồn của mình.
Cho đến khi tôi gặp Hân, người đồng nghiệp mới chuyển về. Hân hơn tôi 4 tuổi, chín chắn, trưởng thành và đàng hoàng. Anh không nhậu nhẹt, không hút thuốc, không chửi thề khi bực tức như bao người đàn ông khác.
Ban đầu, chúng tôi chỉ là trao đổi công việc cũng nhau. Rồi anh hẹn tôi đi cà phê sau cả năm cùng làm việc. Lần đầu tiên sau cái chết của con trai, tôi tự ngắm mình trước gương, tự diện váy áo và hẹn hò với một người đàn ông khác.
Video đang HOT
Ngày anh nói lời yêu cũng là ngày tôi kể hết mọi đau khổ giấu kín suốt 7 năm qua. Tôi nghẹn ngào trong vòng tay anh, khóc nức nở khi nghe anh an ủi. Hôm sau, anh dẫn tôi thăm mộ con, tự tay anh đặt lên mộ con một chiếc xe đồ chơi, một bó hoa cúc trắng. Chúng tôi đứng đó hồi lâu mới về. Tôi hiểu mình đã tìm được bến đỗ bình yên sau bao nhiêu cay đắng.
Yêu nhau 2 năm. Chúng tôi mới tiến hành đám cưới. Vậy mà trớ trêu thay, ngày trọng đại nhất đời tôi lại biến thành ngày tang thương nhất. Khi gia đình Hân vừa vào đến trước cổng, không biết từ đâu, một nhóm thanh niên lao đến. Chúng đánh chú rể, giật tráp trầu cau đổ vỡ hết. Tất cả nháo nhào, kẻ ra can, người chạy đi báo công an xã.
Trớ trêu thay, ngày trọng đại nhất đời tôi lại biến thành ngày tang thương nhất. (Ảnh minh họa)
Tôi chết đứng khi nhận ra, người cầm đầu đám côn đồ đó chính là Khánh. Anh ta ngang nhiên tiến vào hôn trường, gạt hết bánh kem, ly rượu trên bàn cưới. Tôi trong bộ váy cô dâu chạy đến ngăn anh ta lại thì bị anh ta cho một cái tát trời giáng. Anh ta còn to giọng chửi cả gia đình tôi chứa chấp loại đàn bà tự ý bỏ chồng, tự ý lấy chồng khác. Khi Hân vào đỡ tôi dậy, anh ta còn chửi luôn cả Hân là loại đàn ông ngu, ăn lại đồ thừa kẻ khác.
Ba tôi vì tức giận nên lên cơn đau tim, ngã ngay trước nhà. Mọi chuyện nháo nhào như một cái chợ. Đám người của Khánh chỉ bỏ chạy khi công an xã đến.
Cũng trong đêm hôm đó, tôi còn chưa kịp rửa mặt, chưa kịp tháo tóc cô dâu đã phải chịu một nỗi đau lớn hơn: mất ba. Tôi gục lên gục xuống, còn Hân, anh cũng ngẩn người đi trước diễn biến quá nhanh của mọi chuyện.
Tôi hận chính mình, nhưng tôi không ngờ, quá khứ của tôi lại ảnh hưởng lớn đến tương lai của tôi như vậy. Giờ đây, dù Hân vẫn bên cạnh, hứa sẽ yêu thương bảo vệ tôi, nhưng tôi vẫn đau đớn quá.
Theo Trí Thức Trẻ
Duyên phận là khi vừa vặn gặp đúng người đúng thời điểm
Chúng mình gặp nhau, yêu nhau rồi quyết định tiến tới hôn nhân, tuy chỉ trong vỏn vẹn trong chưa đầy 1 năm, nhưng vì chúng ta vừa vặn gặp đúng người đúng thời điểm nên trở thành duyên phận của nhau...
Vì chúng ta vừa vặn gặp đúng người đúng thời điểm nên trở thành duyên phận của nhau... (Ảnh minh họa).
Em- một cô gái bướng bỉnh nhưng cố chấp trong tình yêu. Yêu ai em cũng yêu hết lòng mà đòi hỏi người ấy cũng phải đối với em như vậy. Chẳng biết có phải phương pháp yêu của em sai lầm không mà qua 3 người đàn ông em đã từng yêu trên đoạn đường thanh xuân của mình đều lần lượt rời bỏ em. Có người yêu 2 năm, có người 1 năm, lại có người gắn bó cả quãng thời gian học đại học. Họ đều là những người em đã tưởng sẽ là bến đỗ bình yên cho mình.
Vậy nhưng...
25 tuổi, em vẫn là người độc hành trên con đường mang tên cuộc sống...
26 tuổi, em gặp anh trong tiệc sinh nhật một đồng nghiệp.
Chẳng cần có người giới thiệu, chẳng cần tìm hiểu gì nhiều, chúng ta yêu nhau chỉ 1 tuần sau cuộc gặp định mệnh ấy.
Em cảm giác chúng ta sinh ra để dành cho nhau. Không cần nói nhiều, chẳng cần chia sẻ nhiều mà mọi suy nghĩ của người này, người kia đều có thể thấu hiểu.
Thật kì lạ...
Em bên anh, không dám nghĩ đến chuyện tương lai, bởi qua những mối tình đổ vỡ, em sợ chúng ta rồi cũng chỉ là những mối quan hệ có thời hạn trong cuộc đời của nhau. Yêu nhau 5 năm, 7 năm, 10 năm còn chia tay trong thoáng chốc, huống gì tình yêu của chúng ta khi đó mới chỉ được tính bằng...ngày tuổi.
Anh thường nói với em rằng, em mạnh mẽ và bất cần quá khiến anh có cảm giác khó nắm bắt.
Chẳng phải đâu, chỉ là em tự tạo vỏ bọc cho mình thôi...
Nhưng rồi chẳng biết từ khi nào em bắt đầu bị cuốn theo những dự định của anh. Anh mua một con heo đất về và ra quy định hàng tháng khi lĩnh lương chúng ta phải cho lợn ăn thật hậu hĩnh. Số tiền đó sẽ là tiền để đi trăng mật sau này.
Tối tối, anh "bắt" em ngồi lì hàng giờ cùng anh tìm hiểu về những dự án nhà ở, về cách thiết kế phòng ngủ cho mình, cho các con...
Anh bắt em phải quen với việc có người ôm khi ngủ...
Và rồi sau 5 tháng yêu nhau, anh lồng vào tay em chiếc nhẫn đính hôn thay cho lời hẹn ước.
Chẳng cần hứa hẹn nhiều...
Chẳng cần những lời yêu thương mật ngọt
Anh vẫn khiến em cảm nhận được rằng, anh đối với mối quan hệ của chúng ta là nghiêm túc...
Bên anh, em chỉ việc an yên hạnh phúc, chẳng cần phải hoạch định điều gì bởi anh nói: "Có anh ở đây rồi, cứ để anh lo".
Anh chẳng bao giờ để em phải có cảm giác bất an, chẳng bao giờ để em thấy chơi vơi trong mối quan hệ của chúng mình.
Anh khiến em dần hiểu ra rằng, tình yêu không có hạn sử dụng, hôn nhân cũng chẳng phải là bảo chứng vững chắc cho một mối quan hệ. Thứ khiến hai người gắn bó với nhau là hai tâm hồn đủ nhiệt tình hướng về nhau.
Anh bảo với em rằng, chúng mình gặp nhau, yêu nhau rồi quyết định tiến tới hôn nhân, tuy chỉ trong vỏn vẹn trong chưa đầy 1 năm, nhưng vì chúng ta vừa vặn gặp đúng người đúng thời điểm nên trở thành duyên phận của nhau...
Em cũng tin là vậy...
Theo Người Đưa Tin
Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện vào thời thanh xuân của tớ Sau hôm ấy tớ phát hiện ra tớ thích cậu thật rồi, tớ cứ giấu riêng nỗi tâm tư này không tỏ bày với ai cả, vài lần chỉ có hai đứa ở cạnh nhau, ngập ngừng muốn ngỏ ý nhưng tiếng yêu thương chẳng thành câu. ảnh minh họa Minh Minh à! Đây là lần đầu tiên tớ viết thư cho cậu,...