Tôi gửi đơn nghỉ việc!
Nếu ra đi anh trách tôi là kẻ vô trách nhiệm, nhưng còn ở lại tôi đang tàn nhẫn với bản thân mình.
Cầm bao thư trên tay, đứng trước gương cân chỉnh trang phục… tôi phát hiện nước mắt mình đang rơi mặn cả môi! Tôi chưa bao giờ dám khóc thành lời, người ta hay nói tôi là đứa con gái mạnh mẽ và bản lĩnh…
Tôi không đẹp, cũng không quá tài năng, tôi tự biết điều đó. Bạn bè bảo tôi cười có duyên, nói chuyện ngọt ngào, dễ thương… Thế thôi! Tôi gặp anh như một định mệnh, sinh ra là phải thế. Anh là đồng nghiệp, là bạn thân, là anh trai, là người mà tôi tin tưởng nhất. Biết nhau hơn 1 năm, không quá lâu, nhưng cũng đủ thời gian để hiểu một người.
Tôi yêu anh trong lặng lẽ, yêu với thứ tình cảm nhẹ nhàng mà tôi cũng chẳng nhận ra. Ngày anh đám cưới, tôi đã đi rước dâu cùng anh, 3 giờ sáng xuất phát thì 1 giờ sáng anh chở tôi đi trang điểm. Ngồi sau lưng anh tôi có một cảm giác mơ hồ, tự dưng nghe tim nhói đau, tự dưng cảm nhận được rằng tôi sắp mất anh rồi… Chỉ là một cảm giác thoáng qua thôi, tôi chẳng biết buồn. Đến khi người ta nắm tay anh bước qua trước mặt, tôi đau lòng… tim tôi quặn lại, chụp hình cùng vợ chồng anh, tôi cười rất tươi nhưng mắt rưng rưng… Tôi cố nhìn thật rõ cô dâu của anh, nhìn xem người ta có xứng với anh không, có đủ sức chăm lo cho anh đến cuối đời, có làm anh hạnh phúc được không? Với tôi, tình cảm dành cho anh chỉ có thế!
… Một tuần sau đó anh không đi làm, cũng đúng một tuần tôi mất ngủ, tôi hoang mang… tôi nhớ anh… và rồi tôi thấy ghét mình. Tôi thấy bản thân mình mâu thuẫn, ngu ngốc, khi đã đánh mất rồi mới biết mình yêu. Một ngày trôi qua là một ngày vết thương trong lòng tôi lại sâu thêm, tôi đã cố gắng quên anh, cố xóa anh ra khỏi trái tim mình… Tôi và anh chỉ có thể là anh – em, ngày chúng tôi quen nhau, anh đã có bạn gái. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có một lúc nào đó anh lại trở nên quá quan trọng với mình.
Một núi công việc đổ lên đầu tôi, tôi miệt mài, không kể ngày đêm… cứ ngỡ mình đã quên rồi! Lúc tôi căng thẳng, sắp phát điên, anh lại xuất hiện, giải tỏa cho tôi. Gặp anh, tôi vui, lúc nào cũng thế. Anh đem lại sự yên bình và ấm áp! Tôi nói với mình, nhắc nhở mình: Đừng để anh nhận ra, phải giữ tình cảm anh – em này tốt đẹp…
Tôi yêu anh, tôi không biết, anh không biết nhưng cả thế giới biết. Người ta hiểu được từ ánh mắt tôi nhìn anh, từ sự chu đáo đặc biệt với anh, từ cái quan tâm nhỏ nhặt nhất của một người con gái, từ sự thay đổi của tôi từ ngày anh đám cưới, từ gương mặt biến sắc của tôi khi xem hình cưới của anh… Và rồi bí mật đó cũng bị anh phát hiện. Chúng tôi đều im lặng… đó là câu trả lời hay ho nhất cho một bài toán không lời giải.
Video đang HOT
Yêu anh âm thầm nên tôi cũng sẽ quên anh bằng cách đó (Ảnh minh họa)
Qua biết bao sóng gió, tình cảm anh – em chúng tôi gắn bó hơn rất nhiều. Tôi trân trọng nên tôi luôn luôn yêu quý và gìn giữ, anh thương tôi, anh thương sự chân tình ngu ngốc của tôi nên lúc nào cũng che chở và bảo vệ tôi. Cha tôi bệnh khi tôi xa nhà, tôi bàng hoàng nghe tin… lần đầu tiên tôi điện thoại cho anh và khóc. Những ngày khó khăn đó tôi mới biết mình đã yêu anh bao nhiêu, đã cần anh như thế nào… Tôi sợ một ngày sẽ không còn anh nữa.
… Công ty chúng tôi hoạt động không thuận lợi, chúng tôi lại càng sát cánh bên nhau, cùng tiến cùng lùi. Nhưng giữa tình yêu và tình bạn luôn có một cái ranh giới mong manh. Tôi và anh đi công tác, rất xa… lần đầu tiên tôi đi xa cùng anh, chỉ tôi và anh, đến giờ này tôi cũng không biết đó là ý trời hay anh muốn vậy và cố tình như vậy. Tôi là nhân viên, tôi không có quyền lựa chọn. Tôi ngồi sau lưng anh, tôi cảm nhận được rằng anh rất gần mình nhưng không phải của mình, một chút nhói đau lại hiện hữu trong tôi… Tôi đã ôm anh, rất chặt… ôm một người bạn thân, một người anh trai, một người tôi yêu bấy lâu mà không thể nói. Nước mắt của tôi đã rơi trên lưng anh. Anh tưởng tôi ngủ gật anh trách tôi ham vui xem euro đến gần sáng, nhưng anh vẫn để tôi ngủ yên như thế gần 2 tiếng đồng hồ…
Khi biết tôi có tình cảm với anh, dù tôi và anh chẳng làm gì sai nhưng rất nhiều người đã báo trước với tôi một tương lai không tốt, họ bắt đầu dùng một ánh mắt khác để nhìn tôi. Tôi bắt đầu lo sợ, tôi không sợ miệng lưỡi thế gian, nhưng tôi sợ bản thân mình.
Để rồi hôm nay, khi anh vừa bước lên xe về quê thăm vợ, tôi cầm lá đơn nghỉ việc trên tay và ra đi trong âm thầm… Tôi sợ nhìn thấy anh thì mình sẽ đổi ý, tôi sợ tất cả những lời mà anh sắp nói với tôi, tôi sợ anh nhìn thấy nước mắt tôi rơi vì tôi không bước qua được cái thử thách quá lớn này. Ở bên anh càng lâu tôi lại càng đau, đau đến sắp ngã rồi, không thể cố nén được nữa. Anh điện thoại bảo tôi nên suy nghĩ lại, đừng đi lúc này vì công ty đang cần tôi, có nhiều việc để tôi làm…
Nếu ra đi anh trách tôi là kẻ vô trách nhiệm, nhưng còn ở lại tôi đang tàn nhẫn với bản thân mình, và cả anh nữa… Tôi không thể cố sống trong cái vỏ giả tạo đó được. Tôi biết chắc chắn tôi sẽ làm anh xao động. Gia đình anh lúc này có nhiều chuyện không vui tôi không muốn mình làm ảnh hưởng anh thêm nữa. Tôi lại càng không thể là một đứa em gái ngoan của anh, vì tình cảm trong tôi đã đi lạc đường rồi, không quay lại được.
Không có hạnh phúc nào dành cho kẻ thứ ba… Tôi biết, tôi chấp nhận. Tôi yêu anh âm thầm nên tôi cũng sẽ quên anh bằng cách đó. Cầu mong anh sống bình yên và hạnh phúc!
Theo VNE
Mẹ chồng kiểm tra... trinh tiết
Sau khi ăn hỏi, bà mẹ chồng quái gở bắt cô đi khám sức khỏe toàn diện để kiểm tra... trinh tiết.
Hương xinh, cao, trắng trẻo. Nếu mà đem ra để so sánh thì cũng thuộc hàng xếp tốp ở làng. Chính vì xinh nên cô có rất nhiều vệ tinh theo dõi, từ làng trên cho đến xóm dưới. Rồi đến tuổi, cô cũng yêu một vài chàng trai ở xã khác.
Ở làng, đặc biệt là đám trai làng ăn không được thì "đạp đổ". Họ đồn thổi rằng cô là gái lăng nhăng. Mà phép vua còn thua lệ làng, cái làng cô ở có lẽ chẳng đâu phong kiến bằng. Dính cái tiếng tăm ấy, không ai muốn cho con cái mình bén mảng đến gần cô.
Cô thề sống thề chết với lòng kiêu hãnh của bản thân rằng sẽ không lấy chồng làng mà phải chọn một anh chồng "đoàng hoàng" cho người ta không còn gì để nói. Và sau đó cô yêu một chàng trai, đứng với cô thì có thể nói là "xứng lứa vừa đôi" lắm. Anh ta phong độ, đẹp trai, nhà anh ta giàu có. Về thăm Hương, anh ta đi ô tô sịn. Hương ngẩng đầu kiêu hãnh, bọn con gái trong làng nhìn Hương mà thèm thuồng, ganh tị.
Vì yêu chàng trai lắm tiền nhiều của, Hương không biết rằng anh ta cũng là kẻ ăn chơi sa đọa. Thấy Hương xinh thì chơi trò thả mồi bắt bóng chứ thực ra cũng chẳng yêu đương gì. Trên thực tế, anh ta đã có vợ có con. Đắng cay nhất, vì yêu và tin tưởng anh ta, Hương đã trao cho anh ta tất cả.
Từ ngày biết mình bị lừa dối, Hương buồn. Dân làng chỉ còn nhìn thấy Hương lẻ bóng một mình mà mặt lúc nào cũng buồn rười rượi. Lúc này đây, cô chẳng còn gì ngoài thân xác "tả tơi" và một mối hận thù với bản thân và những kẻ lợi dụng, lừa dối mình.
Thời gian không thể xóa đi vết sẹo trích ngang trái tim Hương, nhưng nó cũng làm cô bớt đau đớn hơn những ngày đầu. Thấy trong làng bọn con gái đi lấy chồng hết, cô cười buồn cho số phận mình bởi cô chẳng còn thiết lấy chồng nữa. Cho đến một ngày, có một bà ở làng bên sang nhà để hỏi cô cho con trai bà ta.
Mẹ chồng tương lai lăng mạ Hương là đứa con gái lẳng lơ, lăng loàn, mất nết (Ảnh minh họa)
Sau một hồi thưa chuyện hai bên, Hương biết rằng mình cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Con trai người đàn bà ấy là một gã đàn ông đần độn, xếp hàng ế vợ bên làng đó. Chẳng vậy họ mới sang đây hỏi mình. Chứ bình thường, có ai mà thèm. Nhưng vớt vát lại, gia đình họ cũng khá giả, lại có mỗi gã đàn ông ngờ nghệch kia là con trai.
Bố mẹ muốn "tống" Hương đi bởi ở làng ở xã cô điều tiếng quá rồi. Cô cũng không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình nên đã nhắm mắt đưa chân, đồng ý. Coi như là số phận cô đã rồi. Điều cô không ngờ là sau khi tiến hành ăn hỏi, bà mẹ chồng quái gở bắt cô đi khám sức khỏe toàn diện để kiểm tra... trinh tiết. Thấy Hương run run, người lụt mồ hôi, bà ta cầm tay lôi cô sềnh sệch vào viện để khám.
Đến lúc nhận được tờ phiếu khám sức khỏe, Hương ngã ngửa còn bà mẹ chồng tương lai thì gào thét như một con hổ dữ. Bà ta lăng mạ Hương là đứa con gái lẳng lơ, lăng loàn, mất nết. Rồi chửi rủa bố mẹ cô thậm tệ rằng không biết dạy con. Hương uất nghẹn ở cổ, nếu cô không bị như vậy thì đâu có chấp nhận lấy đứa con trai ngờ nghệch của bà ta làm chông một cách dễ dàng như thế.
Ở viện về, bà mẹ chồng hờ đến nhà đòi lại lễ ăn hỏi. Hàng xóm đổ xô đến xem, bố mẹ Hương ngơ ngác không hiểu chuyện gì cho dến khi bà ta xả một tràng không hay ho gì về cô. Nước mắt ngắn, nước mắt dài, mẹ Hương quay vào nhà không nói điều gì. Từ đấy, bà nằm liệt giường.
Thương bố, thương mẹ, phẫn uất với bản thân, nhiều đêm cô khóc sưng cả mắt. Hương cảm thấy chẳng còn lối thoát nào cho mình trong cuộc sống nên nhiều lần đã có ý định tự tử. Nhưng trời thương, cô vẫn còn một chút lý trí, cô rời quê lên phố để làm thuê với hy vọng sẽ kiếm được thật nhiều tiền để nuôi bố mẹ và bù đắp sự mất mát mà bố mẹ phải chịu đựng trong suốt cuộc đời.
Được học hết cấp 2, lại xinh xắn, dễ thương. Hương xin việc cũng dễ dàng hơn người khác. Cô phụ bán hàng cho một cửa hàng hoa, cái nét duyên ngầm khiến cho cửa hàng lúc nào cũng đông khách nên cô được chủ cửa hàng quý mến. Làm một thời gian, có ít vốn, lại được sự giúp đỡ của bà chủ cũ nên cô mở một cửa hàng riêng, thu nhập cũng khá. Thế nhưng, trải qua quá nhiều đau thương trongtình yêu, giờ cô cảm thấy nhạt nhòa với nó...
Theo VNE
Lo sợ tình cũ phá đám cưới Đang tất bật chuẩn bị kết hôn thì tôi nhận được sự "quan tâm" đặc biệt của người cũ. "Anh dẹp đi, ăn hoài món này hỏng thấy ngán sao. Ngu quá!"- Quyên nói và đứng bật dậy. Tôi sững sờ nhìn Quyên rồi nhìn mâm cơm mà mình đã cất công chăm chút cả buổi chiều. Cá lòng tong kho tiêu với...