Tôi gọi người là thứ phù phiếm trần gian!
Bạn chẳng thể phân định được khi bạn nhận ra mình yêu một người nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt, nhưng tuyệt nhiên sâu đậm ngỡ trăm năm… bạn chẳng thể còn phân định đâu là đúng đâu là sai, không thể biết mình đang đánh đổi cái gì, tình yêu bỗng trở nên mù quáng.
Khi anh đóng sập cánh cửa này lại, em sẽ trả anh về với những tất bật của riêng anh. Về lại một nơi em chẳng bao giờ thuộc về. Về với thế giới bao la của anh – nơi mà em luôn loay hoay và thản thốt đứng ngoài bậc cửa nhìn anh, nơi em rất muốn cũng chẳng thể nào bước vào được…
Khi em bước xuống máy bay, em sẽ trả em lại nơi em luôn thuộc về. Nơi có những khoảng trống không anh, nơi nước mắt luôn mặn mòi, nơi nỗi nhớ luôn đồng hành với bao hoang mang vô định…
Cuối cùng em cũng phải rời đi. Cuối cùng em cũng phải cất anh vào một nơi nào đó rồi lại mang một khuôn mặt bình thường mà sống tiếp. Giấc mơ đã khép lại, anh vẫn rất gần, nụ hôn còn phớt trên má, cái ôm xiết chặt môi gần môi… Tất cả sẽ như những thước phim quay chậm đang chực chờ cấu xé. Em trốn vào một góc của cuộc đời cho phép mình nhớ anh, cho phép mình viết những điều phiền phức, về những ngày bên nhau cùng nhau dạo phố… Chỉ mới hôm qua thôi nhưng sao cô đơn quá anh ạ, cái cảm giác đan tay một ai đó với những yêu thương thống thiết, rồi bất chợt biến mất chỉ thấy còn lại mình với những vô hình. Mọi thứ cứ như bong bóng xà phòng tan biến như chưa hề tồn tại…
Tôi gọi người là thứ phù phiếm trần gian. Bởi với tôi người cứ mơ hồ hư hư thật thật. Với người tôi cũng như một kẻ đến rồi đi. Chúng tôi chẳng là gì của nhau cả. Cái gì gọi là tạm bợ, cái gì gọi là không rõ ràng, cái gì là chỉ cần trong lúc cô đơn… chúng tôi có hết… không hứa hẹn, không trách nhiệm và chắc chắn là không có hối tiếc.
Video đang HOT
Bạn chẳng thể phân định được khi bạn nhận ra mình yêu một người nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt, nhưng tuyệt nhiên sâu đậm ngỡ trăm năm… Bạn chẳng thể còn phân định đâu là đúng đâu là sai, không thể biết mình đang đánh đổi cái gì, tình yêu bỗng trở nên mù quáng. Trớ trêu thay đó lại là mối quan hệ ngay từ khi bắt đầu đã biết trước kết thúc, một mối quan hệ hờ hững với những dấu chấm phía sau. Chẳng ai biết trước điều gì, chỉ biết hôm nay thứ tình cảm ta đang dành cho người sâu sắc nhưng vô vọng. Kết thúc hôm nay hay ngày mai còn có thể tiếp tục… chỉ là dấu ba chấm vì vậy buông tay hay níu kéo đều bất khả như nhau…
Đặt nhau ở bên cạnh cuộc đời được không anh? Trên đời này thật sự có những thứ tình cảm như vậy sao. Rồi chúng ta sẽ tốt lên hay lại ngập chìm trong đau khổ, say đắm quá có biến thành tuyệt vọng, đau đớn quá có biến thành cố chấp, em đang cố chấp giữ lấy thứ tình yêu này chứ không phải cố chấp giữ lấy anh. Chúng ta chỉ cần ở một bên đời nhau có thể nhìn thấy nhau để mà sống tiếp, cũng hy vọng một trong hai có thể hạnh phúc thật sự và quên người kia đi, dù thế nào cũng là không oán trách, không oán trách…
Đó là yêu ngu ngốc, ôm lấy thứ ánh sáng phù phiếm của trần gian…!
Theo Guu
Đánh mất em rồi, có hối tiếc không anh?
Sự yêu thương của con người cũng có mức hạn, và khi một người đã quá quen bị bỏ mặc với nỗi cô đơn, tự vùng vẫy trong vũng lầy tăm tối - họ sẽ chọn cách yêu chính mình.
Có những lúc, điều em mong đợi nhất, không phải là câu nói "Anh yêu em", mà chỉ là "Anh luôn ở đây".
Có những lúc, điều em mong đợi nhất, không phải là món quà đắt tiền, không phải là nhà hàng lãng mạn, mà chỉ là một cái ôm...thật chặt.
Có những lúc, điều em mong đợi nhất, không phải là một lời xin lỗi sau mỗi lần mình giận nhau, mà chỉ là ...một cái nắm tay.
Có những lúc, em chẳng cần gì, chỉ cần anh, hãy ở bên em, nhẹ nhàng và im lặng.
Đừng nói với em, rằng đó là những điều ngốc nghếch từ những bộ phim ướt át. Nhưng tất cả, chỉ là vì em cần anh, rất cần anh lúc này.
Vì em đang rất chông chênh, vì em cô đơn và vì em lo sợ, vì em vẫn sẽ có những lúc yếu đuối và lạc lõng... Nên em cần anh, dẫu ngàn lần anh nghĩ nó chỉ là những điều vô nghĩa và nhạt nhẽo, nhưng với em nó là liều thuốc tinh thần chỉ để khẳng định rằng, trong lòng anh vẫn luôn có em.
Dù em có là người mạnh mẽ đến đâu, em vẫn là phụ nữ. Có gồng mình thật nhiều cũng chỉ là tỏ vẻ mà thôi.
Lòng người chẳng thể là sỏi đá để suốt những năm tháng dài đón nhận những điều không thay đổi và yêu thương như tù tội...
Nhưng có lẽ, những điều giản đơn ấy anh chẳng bao giờ hiểu được. Phận đàn bà sinh ra đã luôn phải xếp sau cùng trong mối bận tâm của đàn ông. Nhưng anh biết không? Người ta nói rằng, khi một người đàn ông yêu thật lòng thì bất kể bận bịu đến đâu, họ luôn có cách sắp xếp thời gian cho bạn gái của mình.
Và anh ạ, khi anh đang mải mê trong những mối bận tâm của anh và cho rằng người đã luôn ở bên anh bấy lâu nay thật nhàm chán, thật vô vị, để cho mình cái quyền bỏ bê và thờ ơ... Thì ở một nơi nào đó, có người đàn ông khác luôn hướng về và thầm quan tâm đến người đàn bà của anh. Đó cũng chính là lúc anh đã lạc mất người đó rồi.
Khi đã đủ yên tâm với môt môi quan hê kéo dài, người ta cũng bình thản cho mình cái quyên thờ ơ với những tôn thương mà mình gây ra như vậy đấy. Không phải là họ vô tâm, mà là họ đã sớm xêp yêu thương xuông đáy thâp nhât trong tháp nhu câu. Đừng hi vọng sự đau buôn của bạn sẽ khiên họ lo lắng, phiên muôn. Không ai trên cõi đời này có trách nhiệm ngồi một chỗ để chờ đợi yêu thương của ai quay về, vì trái tim họ đã phải tự sưởi ấm cho mình quá lâu, khi không còn có thể gắng gượng được nữa, rất dễ để họ đầu hàng trước một ngọn lửa khác.
Người ta thường vậy, sau khi làm tổn thương một ai đó lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Yêu một người là cho họ cái quyền làm mình đau. Phải vì thế mà họ có thể tin rằng họ có quyền làm ta đau hết lần này đến lần khác và chỉ cần sự bù đắp nào đó trong một khoảnh khắc là ta sẽ không bỏ mà đi? Khi đã đánh vỡ rồi, đừng cố bù đắp, sự bù đắp nào cũng không khiến cho vết thương của người đó trở lại nguyên vẹn - không một vết tích.
Có lẽ khi đã nghĩ còn cả đời để sống, người ta luôn thờ ơ với những điều đang tồn tại quanh mình và coi sự yêu thương, quan tâm của ai đó là hiển nhiên, là vĩnh viễn để mà tin rằng cả đời này họ sẽ không rời đi. Nhưng đến sỏi đá còn hao mòn với thời gian, lòng người chẳng thể là sỏi đá để suốt những năm tháng dài đón nhận những điều không thay đổi và yêu thương như tù tội...
Sự yêu thương của con người cũng có giới hạn, và khi một người đã quá quen bị bỏ mặc với nỗi cô đơn, tự vùng vẫy trong vũng lầy tăm tối - họ sẽ chọn cách yêu chính mình.
Cuối cùng thì cũng đến một ngày, anh đánh mất em phải không?
Theo Emdep
Ghi nhớ 8 điều này để không bao giờ phải hối tiếc vì điều gì Cuộc sống không ai nói trước được điều gì, nhưng nếu biết và làm theo những quy tắc này, cuộc sống của bạn chắc chắn sẽ dễ chịu và ít đi những hối tiếc hơn. Đã sống trên đời này thì ai cũng muốn sống sao cho trọn vẹn và hạnh phúc nhất, thế nhưng có một sự thật rằng cuộc sống vốn...