Tôi giữ mối tình câm lặng ở trong lòng suốt 10 năm trời
Tôi vẫn giữ mối tình câm lặng này ở trong lòng để mọi thứ vẫn sẽ êm trôi như trước đây. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi em rằng, em có yêu tôi không hay đại loại như thế.
23 tuổi, trong tôi chất chứa thứ tình cảm không tên cũng ngót nghét được chục năm. Chục năm với bao sóng gió thăng trầm, biết bao ngày tháng xa cách nhưng tình cảm của tôi, mối tình câm lặng của tôi dành cho em chẳng chút phai nhạt.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một xã nghèo của tỉnh Bình Thuận – nơi chỉ có nắng, gió. Tuổi thơ của tôi là những ngày tháng phải trốn chạy những trận đòn roi của ba. Gia đình nghèo, bố mẹ tôi có 5 mặt con nheo nhóc nên ba mẹ tôi làm lụng suốt ngày cũng chỉ đủ ăn.
Ba tôi rất nóng tính, hở tí lại lôi chị em tôi ra đánh. Tuổi thơ chẳng có gì đáng nhớ ngoài những vết lằn rướm máu ở mông, những cú bạt tai như trời giáng. Thú vui lúc ấy của tôi là chờ cả nhà đi vắng leo lên những nhánh cây thật cao, nằm vắt vẻo trên đó nhìn xuyên qua tán lá ngắm trời xanh và tự nói chuyện một mình. Sau đó, tôi gặp em thì tôi thấy cuộc đời này thật đẹp. Từ đó thú vui của tôi là được nhìn thấy em.
Tôi vẫn sẽ yêu em nhưng trong im lặng, không muốn em bận tâm vì tôi, cũng không muốn làm rạn nứt quan hệ của chúng tôi (Ảnh minh họa)
Chúng tôi học chung lớp với nhau suốt cả mấy năm cấp 2. Em như cô công chúa sinh ra trong gia đình giàu có. Em học giỏi, dễ thương khiến bao người phải thương thầm nhớ trộm. Và tôi cũng nằm trong số đó.
Tôi mến em từ giữa năm lớp 7, lên lớp chỉ muốn nhìn ngắm em từ xa. Còn em thì cứ mãi lạnh lùng chỉ tập trung cho việc học. Lên cấp 3 tôi học ở thị xã, còn em theo học trường chuyên ở thành phố Phan Thiết. Chúng tôi mất liên lạc từ đó vì lúc đó tôi chẳng biết điện thoại và internet là gì, lễ tết hai đứa cũng chẳng gặp nhau.
Sau này lên thành phố học, tôi cũng tập tành xài điện thoại và chơi facebook nhưng không muốn liên lạc với em. Bởi tôi biết, 2 chúng tôi đã đi những con đường khác nhau. Tôi cũng sợ đã lâu chúng tôi không gặp nhau sẽ vô tình nới rộng khoảng cách giữa hai đứa.
Cho đến lúc tôi phải nhập viện vì bị thận ứ nước. Nằm bệnh viện 1 tháng trời với những cơn đau quằn quại, khi ra viện tôi nghĩ rằng cuộc sống thật ngắn ngủi và tôi muốn gặp lại em. Thế rồi tôi chủ động tìm đến 1 người bạn cũ xin được số điện thoại của em. Lúc có số tôi vui như thể tìm được thứ gì đó rất quý giá mà mình đánh mất.
Video đang HOT
Chúng tôi điên cuồng nhắn tin thâu đêm để hỏi thăm nhau và ôn lại kỷ niệm xưa. Biết được em cũng học ở thành phố, là cô sinh viên của một trường đại học danh tiếng, tôi vui lắm. Tôi càng bất ngờ hơn khi biết em ở cách phòng trọ tôi cỡ 10 phút đi bộ. Từ đó, những lúc rảnh rỗi chúng tôi hẹn nhau đến 1 quán sinh tố lề đường gặp nhau nói chuyện hay chở nhau đi lòng vòng quận 1, la cà quanh nhà thờ đức bà cổ kính.
Những ngày lễ như 8/3, 20/10… chúng tôi vẫn đi chơi với nhau. Những lúc gặp sóng gió, bị gia đình chửi bới, bạn bè ruồng bỏ, tôi chỉ muốn chạy đến bên ôm em thật chặt rồi òa khóc như một đứa trẻ. Nhưng tôi không làm vậy vì muốn mình trưởng thành và mạnh mẽ hơn trong mắt em.
Những lúc đi chơi cùng đám bạn, em rất già dặn, còn tôi cũng chín chắn ít nói. Những lúc đó chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện hay có những cử chỉ thân mật với nhau. Nhưng 2 đứa đi riêng với nhau thì bỗng trở thành 2 đứa trẻ vô tư, quấn quýt bên nhau.
Có lần nói chuyện qua facebook, em nói rằng tôi rất thật thà, em thích như thế và không muốn tôi thay đổi. Tôi hứa sẽ mãi như thế. Nhưng nào ai biết được chữ ngờ khi chỉ mấy tháng sau tôi đã thất hứa.
Cuộc sống khiến tôi buộc phải rũ bỏ dáng vẻ thư sinh lầm lũi lao ra đời kiếm tiền vì không muốn phụ thuộc gia đình. Va chạm với đời khiến tôi tinh ranh, sành sỏi hơn nhưng kèm theo đó là sự thay đổi bản thân đến chóng mặt.
Lăn lộn hết việc này đến việc khác khiến da tôi đen sạm, mái tóc dài lãng tử ngày nào thay bằng cái đầu đinh cọc lốc. Tôi còn bấm cả lỗ tai, đeo khuyên, hút thuốc uống rượu. Có lần đi chơi với nhóm bạn về, em nhắn tin bảo em rất sốc. Tôi hối hận tự nhủ lòng dù sau này có ra sao đi nữa nhưng khi đứng trước em tôi vẫn là con người hiền lành, thật thà như đã hứa với em.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi em rằng, em có yêu tôi không hay đại loại như thế (Ảnh minh họa)
Chỉ mới vài ngày trước em dẫn tôi đến 1 quán cafe nhỏ, hơi tối tăm nhưng ấm cúng. Chúng tôi uống cafe và nghe những bản nhạc nhẹ. Đôi lúc nhìn qua thấy em đang ngồi cạnh mà tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Nó làm tôi quên đi bao muộn phiền của cuộc sống hối hả.
Tôi đưa tay vuốt tóc em, nhưng chỉ mới chạm nhẹ vào mái tóc ấy, tôi đã rút tay lại. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng với em. Tối đó chở em về, trong lòng tôi hỗn độn như bãi chiến trường. Một cuộc chiến giữa những khao khát của con tim và sự thực tế của lý trí. Song dường như lý trí lại chiến thắng. Tôi vẫn sẽ yêu em nhưng trong im lặng, không muốn em bận tâm vì tôi, cũng không muốn làm rạn nứt quan hệ của chúng tôi. Tôi vẫn giữ mối tình câm lặng này ở trong lòng để mọi thứ vẫn sẽ êm trôi như trước đây.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi em rằng, em có yêu tôi không hay đại loại như thế. Tôi cũng chẳng biết vì sao nữa. Có lẽ chúng tôi sinh ra không để dành cho nhau?
Theo VNE
Theo dõi ngoại tình, yêu ngay chồng tình địch
Người đàn ông đó đáp lại lời tôi bằng một giọng chua chát: "Vợ tôi chính là cô gái đi cùng chồng cô đến đây". Giật mình, quay lại để tôi nhìn rõ hơn gương mặt người đàn ông cũng bị "cắm sừng" giống tôi.
Cưới nhau được gần một năm, anh bỗng chốc trở thành con người khác hẳn, anh không còn lãng mạn yêu chiều tôi như xưa nữa. Lấy lí do bận công việc anh đi tối ngày, lúc nào anh về tới nhà cũng trong bộ dạng say xỉn, người nồng nặc mùi bia rượu, kể cả chuyện vợ chồng anh cũng bỏ bẵng. Tôi đã từng lo lắng rất nhiều cho anh vì sợ anh bận bịu công việc mà ảnh hưởng sức khỏe. Muốn có thời gian chăm chồng nên tôi vẫn chưa quyết định sinh con.
Nhưng một ngày, tôi hoảng hốt khi thấy chồng mình tay trong tay với cô gái lạ đi vào trung tâm thương mại, quá bất ngờ và hoang mang bởi không tin là chồng mình lăng nhăng như vậy. Tôi lặng lẽ theo sau, khi thấy chồng mình yêu chiều cô gái kia, nhìn hai người vui vẻ mà mắt tôi nhòe đi lúc nào không hay, dù cố kìm nén cảm xúc thật của mình nhưng tôi vẫn không ngừng khóc. Chạy vội vào nhà vệ sinh, tôi lau nước mắt và trang điểm lại lớp phấn mắt đã nhòe, cố trấn an bản thân rồi lầm lũi ra về trong sự đau đớn.
Buổi tối hôm ấy, về nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và quyết định thuê người điều tra về cô gái lạ mặt mà chồng tôi đã đi cùng hồi chiều. Chỉ hai ngày sau tôi đã có đủ thông tin về bồ của chồng mình, thì ra hai người làm cùng công ty, tôi hơi bất ngờ và cũng thầm trách bản thân đã quá tin tưởng vào chồng. Quyết định sẽ không im lặng, tôi phải sáng tỏ câu chuyện này, tôi không chấp nhận chuyện phản bội này. Tiếp tục thuê người điều tra, tôi nắm rõ mọi lịch trình đi làm cũng như đi "bồ" của chồng mình. Tối hôm ấy, bất chợt chuông điện thoại reo vang tôi được điện thoại từ văn phòng thám tử báo rằng họ đang vui vẻ trong một nhà nghỉ ở khu Mỹ Đình.
Không cần nói thêm, tôi lao đến như một con thiêu thân, tôi không hiểu sao mình tới được chỗ đó mà không đâm vào bất cứ ai trên đường. Ngồi chờ hai tiếng đồng hồ ở quan cà phê trước cửa nhà nghỉ, cuối cùng con mồi cũng xuất đầu lộ diện. Tôi bước đến trước mặt chồng và cô bồ bên cạnh, có lẽ cô ta biết tôi nhưng quả thật tôi chưa thấy ai "mặt dày" cả đôi như hai người đó. Nhìn thấy tôi nhưng không một chút hối lỗi, hai người đó bước đi như không hề có chuyện gì xảy ra. Tôi không muốn mọi chuyện trở nên lùm xùm nên cũng không làm lớn chuyện, chỉ có một điều tôi rất bất ngờ là chồng tôi khác trước nhiều quá, tôi không còn nhận ra con người nhẫn tâm, đểu cáng ấy là người mình đã từng yêu say đắm trong suốt năm năm qua.
Tôi đã từng rất đau khổ khi biết chồng mình là một kẻ bạc tình.(Ảnh minh họa)
Cố gắng bước vào quán cà phê, gọi thêm một li đen không đường, chưa bao giờ tôi thấy vị cà phê lại đắng như vậy, cố gắng suy nghĩ chuyện khác nhưng trong đầu tôi vẫn ám ảnh hai chữ li dị. Uống xong ly cà phê tôi loạng choạng đứng dậy thì bỗng có một bàn tay đỡ lấy tay tôi, hốt hoảng, giật mình vì nghĩ rằng chồng của mình đã thay đổi suy nghĩ và quay lại.
Nhưng tôi thất vọng tràn trề khi thấy đó là một người đàn ông lạ lẫm mà tôi chưa hề gặp, tôi rụt tay lại như một phản xạ tự nhiên, người đàn ông đó quay ra hỏi tôi: "Cô có tự đi được về nhà không? Tôi nghĩ với bộ dạng này thì cô đi đường sẽ nguy hiểm lắm đấy?". Tôi gắt lên: "Mặc kệ tôi, anh là ai mà có quyền hỏi tôi như vậy? Hay là anh thấy tôi cần được thương hại? Xin lỗi nhé, anh thừa lòng thương rồi đấy, về mà dành lòng thương đó cho người yêu anh đi. Nhầm chỗ rồi đấy, đàn ông ai cũng đểu như nhau."
Người đàn ông đó đáp lại lời tôi bằng một giọng chua chát: "Vợ tôi chính là cô gái đi cùng chồng cô đến đây". Giật mình, quay lại để tôi nhìn rõ hơn gương mặt người đàn ông cũng bị "cắm sừng" giống tôi. Tôi thấy cảm thông với con người ấy, nếu không ở trong hoàn cảnh đó thì tôi không thể thông cảm như vậy đối với một con người xa lạ. Tôi nhận lời giúp đỡ của anh ta, lúc ấy tôi cũng không hiểu là mình nhận lời vì sự đồng cảm của hai người bị tình yêu phản bội hay là vì tôi cũng chẳng còn chút sức lực nào để gượng dắt chiếc xe máy về nhà.
Trên đường đi chúng tôi có hỏi thăm nhau về công việc, tuổi tác và một vài câu hỏi xã giao. Anh hỏi tôi muốn về đâu? Tôi ngập ngừng rồi bảo anh đưa về nhà mẹ đẻ. Sau đó hai tháng, tôi và chồng ly hôn trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Tôi xin chuyển công việc mới, thuê nhà mới, và cố gắng quên đi tất cả những gì thuộc về quá khứ. Thật bất ngờ, trong một lần đi dự hội thảo, tôi và người đàn ông bị "cắm sừng" kia lại bất ngờ gặp nhau. Anh có mặt với tư cách là đơn vị tổ chức, không khó khăn để chúng tôi nhận ra nhau vì ấn tượng của tôi về ánh mắt đau khổ của đàn ông "mọc sừng" đã ám ảnh tôi rất nhiều.
Hạnh phúc đâm chồi từ những mảnh vỡ của trái tim. (Ảnh minh họa)
Chuyện trò vui vẻ, chúng tôi hỏi thăm nhau về công việc, gia đình và cả chuyện tình yêu, thật bất ngờ là sau cuộc tình đổ vỡ cả hai chúng tôi đều chưa tính chuyện tình cảm yêu đương gì. Anh đề nghị đưa tôi về khi buổi hội thảo kết thúc, lúc ấy chưa muộn nên chúng tôi có dịp ngồi nói chuyện tâm sự. Anh hỏi tôi có còn liên lạc với gia đình chồng cũ của mình không, tôi ngập ngừng và lảng sang chuyện khác, anh cũng cho tôi biết là lâu rồi không liên lạc với vợ cũ của anh.
Sau đó một tuần anh nhắn tin cho tôi và mời tôi đi chơi, thấy thú vị tôi nhận lời, sau đó chúng tôi trở thành hai người bạn thân thiết, rất hay tâm sự với nhau những chuyện buồn vui trong cuộc sống, dần dần tình bạn thân thiết ấy chuyển thành tình yêu lúc nào không hay, anh thú nhận với tôi rằng, nếu không được nói chuyện với tôi một ngày thì quả thật anh thấy rất khó chịu và trống rỗng, tôi cũng không phủ nhận điều đó, chúng tôi đến với nhau bằng sự cảm thông của hai trái tim đã rạn vỡ vì tình yêu nên có lẽ điều ấy làm cho cả hai người rất hiểu và thông cảm với nhau.
Anh chính thức nói lời yêu tôi cách đây không lâu, tôi đã nhận lời, không biết tôi có quá vội vàng trong lần thứ hai này không nhưng sau những trải nghiệm và trưởng thành từ cuộc tình trước đây tôi tin anh là một người đàn ông tốt, là chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời tôi. Và không có lí do gì mà tôi không xứng đáng được hưởng hạnh phúc mà tình yêu và sự chân thành của anh mang lại cho mình.
Lại nói về người vợ cũ của anh và người chồng cũ của tôi, tôi nghe tin tức từ bạn bè thông báo thì nghe đâu họ đã bỏ nhau sau khi dọn về sống cùng nhà. Tôi cũng chẳng còn quan tâm đến chuyện của hai người đó nữa, giờ đây tôi chỉ quan tâm đến anh và tình yêu của anh dành cho tôi. Đó là niềm hạnh phúc đâm chồi từ hai trái tim tan vỡ.
Theo VNE
'Chảy nước miếng' khi gặp vợ cũ Nói thế cũng không quá chút nào, vì đúng là, bây giờ, khi nhìn người vợ cũ của mình, tôi thực sự thấy ân hận. Tôi không hiểu tại sao trước mình lại quyết định bỏ vợ nhanh chóng như thế, trong khi chúng tôi đã có với nhau một đứa con gái. Tôi lấy em khi em vừa ra trường và có...